Tuế Tuế Khanh Khanh

Chương 16

Tửu Nhưỡng Đào Chi

2025-03-15 20:30:28

Thì ra ta chưa bao giờ thực sự thoát khỏi Thẩm Thanh Thức.

Năm đó ta vừa tới Kính Dương huyện chưa tới hai tháng, người của Thẩm Thanh Thức lập tức tìm thấy ta.

Chỉ là lúc ấy Ngụy Tử Việt vừa mới khởi thế, Thịnh Quốc đại loạn, mà Kính Dương huyện là một trong số ít địa phương không bị chiến loạn ảnh hưởng.

Cân nhắc hồi lâu, Thẩm Thanh Thức dứt khoát để cho ta đợi ở nơi đó.

Rất nhiều chuyện cũng đã có lời giải thích.

Khi ta mới đến, thân thích huyện lệnh muốn nạp ta làm thiếp, bị hộ vệ của ta đánh chạy, trước khi đi tuyên bố mình là tỷ phu là huyện lệnh, muốn để ta mất mặt.

Ngày hôm sau, người này bị treo cổ ở cửa huyện, huyện lệnh cũng bị tố cáo xuống đài.

Khi mang thai bảy tháng, ta bị người ta bêu xấu rằng quyến rũ phu quân nàng ta, rải tin đồn khắp nơi, còn hại ta suýt chút nữa sinh non, chưa tới vài ngày thì đã phát hiện nàng ta nhảy giếng bỏ mình, trước khi c.h.ế.t còn để lại một bức thư máu, nói rõ là trong lòng phu quân của nàng ta nhớ thương ta, mới giận quá nên vu oan hãm hại ta.

Ngày sinh là mùa đông, ta đau đến mức chửi Thẩm Thanh Thức như tát nước, tầm mắt bị nước mắt làm mờ đi, lại dường như nhìn thấy Thẩm Thanh Thức.

Hắn nắm lấy tay ta, giọng nhẹ nhàng mềm mại nói chuyện bên tai ta.

“Là lỗi của ta, ta khốn nạn, làm cho nàng đau như vậy.”

Lúc ý thức mơ màng, ta nghe thấy một tiếng “Khanh Khanh” dịu dàng thấu xương.

Ta chỉ coi đó là một giấc mơ.

Nhưng từ khi A Duy được một tuổi, hắn thường xuyên vào nhà ta chơi đùa với con bé.

Có thể tưởng tượng được thực lực của hộ vệ mà ta chiêu mộ ở thị trấn nhỏ vốn không phòng bị được người như Thẩm Thanh Thức.

A Duy chưa đến một tuổi đã gọi nương, mấy ngày đó ta vui lắm, mỗi ngày ăn thêm tận mấy chén cơm.

Cũng chỉ cách chưa đến mười ngày, ta lấy trống bỏi chơi đùa với cục thịt nhỏ, A Duy nhìn chằm chằm ta, bỗng nhiên gọi một tiếng mơ hồ không rõ nhưng có thể lờ mờ nghe ra: “Cha ơi.”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.

Ta dạy rất lâu, con bé mới gọi ta là nương, ta chưa từng dạy con bé gọi cha.

Sao trời sinh đã biết gọi cha rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vì thế ta lại buồn bực mấy ngày.

Bây giờ ta mới biết được, hóa ra là tên chó c.h.ế.t Thẩm Thanh Thức này lén dạy.

Sau đó chính là năm nay, A Duy có thể nhớ được một chút chuyện, Thẩm Thanh Thức thường nhân lúc nha hoàn hộ vệ dẫn con bé đi chơi thì bắt cóc nữ nhi, còn giao ước với nha hoàn đừng nói cho ta biết.

Có thể tưởng tượng được, hộ vệ nha hoàn của ta đã sớm bị hắn mua chuộc rồi.

Mọi thứ đã rõ ràng, ta không biết nên bày vẻ mặt gì.

Tuyên Vương phủ.

Không, bây giờ là phủ Thừa tướng rồi.

Nhìn căn phòng quen thuộc, ta thở dài một hơi.

Vẫn quay về rồi.

Buổi tối ta gặp Lạc Vô Ưu.

Nhưng bên cạnh nàng còn có Ngụy Tử Việt đã là hoàng đế.

Dáng vẻ hai người vô cùng thân mật, nghiễm nhiên là một đôi tình nhân.

Thu Vũ Miên Miên

Nghe nói tháng sau sẽ sắc phong Lạc Vô Ưu làm hoàng hậu.

Ta kinh ngạc.

Chờ lúc Ngụy Tử Việt nói chuyện với Thẩm Thanh Thức, ta lén hỏi Lạc Vô Ưu: “Hoàng hậu nương nương, ngài và bệ hạ tiến tới với nhau như thế nào vậy?”

Dường như Lạc Vô Ưu lại nhìn ra ta muốn hỏi gì, nàng cười nói: “Ngươi muốn hỏi sao ta không thích Thẩm tướng đúng không?”

Ta chột dạ sờ sờ mũi.

Lạc Vô Ưu nói tiếp: “Ta sẽ không thích một nam nhân mà trong lòng hắn đã có người khác.”

“Người trong lòng hắn vẫn luôn là ngươi, ta và hắn chỉ là mối quan hệ bệnh nhân và đại phu.”

Cùng là nữ tử, có lẽ Lạc Vô Ưu có thể đoán được một phần nguyên nhân lúc trước ta hoài nghi nàng và Thẩm Thanh Thức, vì thế nàng bảo ta ghé tai lại đây, nói cho ta biết một bí mật.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tuế Tuế Khanh Khanh

Số ký tự: 0