Chương 12
Tửu Nhưỡng Đào Chi
2025-03-15 20:30:28
Đông qua xuân đến, tuyết đọng bắt đầu tan rã, cây liễu bên bờ sông lặng lẽ nảy mầm, khôi phục cảnh tượng vạn vật sống lại.
Tuyên Vương phủ.
Thanh niên mặc huyền y giơ quạt xếp trong tay lên, cười bất cần đời: “Thẩm huynh còn nhớ ba năm trước đã từng nói gì không?”
Hắn ta hắng giọng, bắt chước giọng điệu lúc đó của Thẩm Thanh Thức, lạnh nhạt nói: “Ngươi thích thì lấy đi, chỉ cần nàng ấy đồng ý.”
“Nhưng bây giờ đứa bé trong bụng Khương cô nương đã mấy tháng rồi.”
Ngụy Tử Việt than vãn: “Thẩm huynh, ngươi đúng là không tử tế chút nào.”
Thẩm Thanh Thức lau nhuyễn kiếm* trong tay, động tác từ tốn mà nghiêm túc, thân kiếm xạ ánh sáng âm u lạnh lẽo, đột nhiên ngước mắt nhìn Ngụy Tử Việt, giống như đang nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
*Nhuyễn kiếm hiểu đơn giản là thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng.
Ngụy Tử Việt bị ánh mắt nguy hiểm u tĩnh kia làm giật mình, lập tức mồ hôi đầm đìa.
“Giỡn thôi giỡn thôi.”
“Mỹ nhân như Khương cô nương nên xứng với anh hùng hào kiệt như Thẩm huynh mới đúng.”
Cười đùa xong thì nói đến chính sự, Ngụy Tử Việt thu hồi vẻ mặt tươi cười cà lơ phất phơ, nghiêm mặt nói: “Đã chào hỏi bên Đại lý tự rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù chó săn Trương Giao cầu đến Thánh thượng cũng vô dụng, lúc này hắn không c.h.ế.t thì cũng phải lột da.”
“Đợi đến khi xuất hiện, Binh bộ đã sớm không còn vị trí của hắn nữa.”
“Bây giờ phải xem bên A Xuân có thuận lợi không, nếu thuận lợi, vậy có thể…”
“Thế tử.” Người hầu vội vàng gõ cửa, bẩm báo rằng Thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Ngụy Tử Việt ngây người một lát, quay lại đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Thức đâu.
“Khanh Khanh.”
Thẩm Thanh Thức nắm tay ta, lông mày nhíu lại.
Ta nhẹ nhàng cười với hắn: “Đại phu nói không sao, khí huyết không đủ thôi, chàng đừng lo.”
Thẩm Thanh Thức không nói gì, buổi tối tự sắc thuốc đưa tới, đút cho ta uống từng ngụm một.
Sau khi uống xong, ta kéo hắn nằm xuống.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ta tựa vào lồng n.g.ự.c Thẩm Thanh Thức, tay cởi áo lót của hắn, thò vào.
Thanh niên bên cạnh khẽ rên lên, nắm lấy cái tay làm loạn của ta, giọng khàn khàn: “Ngoan, chờ nàng sinh con xong đã.”
Ta buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ là vì uống quá nhiều canh tránh thai cho nên thai này không thuận lắm, trước đó còn có dấu hiệu sinh non.
Vậy nên cho dù là vì muốn thủ thân như ngọc cho Lạc Vô Ưu, hay là sợ tổn thương đến đứa nhỏ, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì ta.
Dù sao bây giờ cũng không ra được, ta lập tức buông tay.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng vẫn châm lửa trêu chọc.
“Còn phải đợi bao lâu nữa? Ta vừa tức giận vừa tủi thân.
“Chàng không thích ta nữa rồi đúng không, cũng phải thôi, bây giờ có con nên eo ta xấu, chàng ghét bỏ ta cũng là chuyện bình thường thôi.”
Có thể là thời gian mang thai dễ đa sầu đa cảm, tuy là diễn nhưng ta thật sự rơi nước mắt.
Thẩm Thanh Thức ôm ta, dỗ dành.
“Sao có thể, Khanh Khanh khi mảnh mai giống như liễu rủ trong gió, lúc nở nang lại như hoa mẫu đơn xinh đẹp, như thế nào cũng rất đẹp.”
Ta đẩy hắn: “Nhưng ta không thích mẫu đơn, ta thích hoa sen.”
“Ta muốn ngắm hoa sen.”
Ta trông chờ nhìn hắn, lặp lại lần nữa: “Ta muốn ngắm hoa sen.”
Thẩm Thanh Thức im lặng không lên tiếng.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Bây giờ mới đầu xuân.
Hắn đi đâu tìm hoa sen chứ.
Thẩm Thanh Thức ấn ấn huyệt trán, nhớ tới lời dặn của thái y.
“Rất nhiều nữ tử sau khi mang thai cảm xúc không ổn định, thân là trượng phu thì phải quan tâm nhiều hơn, cố gắng hết sức làm thỏa mãn yêu cầu của nữ tử mang thai.”
Hắn hôn giữa trán của ta, dịu dàng nói: “Bây giờ không phải thời tiết hoa sen nở, chờ tháng bảy ta dẫn nàng đi xem, được không?”
“Không.”
Ta giương mắt nhìn hắn, cực kỳ tủi thân nói: “Thế tử thật vô dụng.”
Thẩm Thanh Thức: “...”
Không đợi hắn nói thêm, ta đắp chăn: “Ta buồn ngủ rồi.”
Một giây sau lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh Thức bị bỏ lại một mình nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ, tức đến bật cười.
Tuyên Vương phủ.
Thanh niên mặc huyền y giơ quạt xếp trong tay lên, cười bất cần đời: “Thẩm huynh còn nhớ ba năm trước đã từng nói gì không?”
Hắn ta hắng giọng, bắt chước giọng điệu lúc đó của Thẩm Thanh Thức, lạnh nhạt nói: “Ngươi thích thì lấy đi, chỉ cần nàng ấy đồng ý.”
“Nhưng bây giờ đứa bé trong bụng Khương cô nương đã mấy tháng rồi.”
Ngụy Tử Việt than vãn: “Thẩm huynh, ngươi đúng là không tử tế chút nào.”
Thẩm Thanh Thức lau nhuyễn kiếm* trong tay, động tác từ tốn mà nghiêm túc, thân kiếm xạ ánh sáng âm u lạnh lẽo, đột nhiên ngước mắt nhìn Ngụy Tử Việt, giống như đang nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem”.
*Nhuyễn kiếm hiểu đơn giản là thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng.
Ngụy Tử Việt bị ánh mắt nguy hiểm u tĩnh kia làm giật mình, lập tức mồ hôi đầm đìa.
“Giỡn thôi giỡn thôi.”
“Mỹ nhân như Khương cô nương nên xứng với anh hùng hào kiệt như Thẩm huynh mới đúng.”
Cười đùa xong thì nói đến chính sự, Ngụy Tử Việt thu hồi vẻ mặt tươi cười cà lơ phất phơ, nghiêm mặt nói: “Đã chào hỏi bên Đại lý tự rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù chó săn Trương Giao cầu đến Thánh thượng cũng vô dụng, lúc này hắn không c.h.ế.t thì cũng phải lột da.”
“Đợi đến khi xuất hiện, Binh bộ đã sớm không còn vị trí của hắn nữa.”
“Bây giờ phải xem bên A Xuân có thuận lợi không, nếu thuận lợi, vậy có thể…”
“Thế tử.” Người hầu vội vàng gõ cửa, bẩm báo rằng Thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Ngụy Tử Việt ngây người một lát, quay lại đã không còn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Thức đâu.
“Khanh Khanh.”
Thẩm Thanh Thức nắm tay ta, lông mày nhíu lại.
Ta nhẹ nhàng cười với hắn: “Đại phu nói không sao, khí huyết không đủ thôi, chàng đừng lo.”
Thẩm Thanh Thức không nói gì, buổi tối tự sắc thuốc đưa tới, đút cho ta uống từng ngụm một.
Sau khi uống xong, ta kéo hắn nằm xuống.
Đêm khuya yên tĩnh.
Ta tựa vào lồng n.g.ự.c Thẩm Thanh Thức, tay cởi áo lót của hắn, thò vào.
Thanh niên bên cạnh khẽ rên lên, nắm lấy cái tay làm loạn của ta, giọng khàn khàn: “Ngoan, chờ nàng sinh con xong đã.”
Ta buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ là vì uống quá nhiều canh tránh thai cho nên thai này không thuận lắm, trước đó còn có dấu hiệu sinh non.
Vậy nên cho dù là vì muốn thủ thân như ngọc cho Lạc Vô Ưu, hay là sợ tổn thương đến đứa nhỏ, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì ta.
Dù sao bây giờ cũng không ra được, ta lập tức buông tay.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng vẫn châm lửa trêu chọc.
“Còn phải đợi bao lâu nữa? Ta vừa tức giận vừa tủi thân.
“Chàng không thích ta nữa rồi đúng không, cũng phải thôi, bây giờ có con nên eo ta xấu, chàng ghét bỏ ta cũng là chuyện bình thường thôi.”
Có thể là thời gian mang thai dễ đa sầu đa cảm, tuy là diễn nhưng ta thật sự rơi nước mắt.
Thẩm Thanh Thức ôm ta, dỗ dành.
“Sao có thể, Khanh Khanh khi mảnh mai giống như liễu rủ trong gió, lúc nở nang lại như hoa mẫu đơn xinh đẹp, như thế nào cũng rất đẹp.”
Ta đẩy hắn: “Nhưng ta không thích mẫu đơn, ta thích hoa sen.”
“Ta muốn ngắm hoa sen.”
Ta trông chờ nhìn hắn, lặp lại lần nữa: “Ta muốn ngắm hoa sen.”
Thẩm Thanh Thức im lặng không lên tiếng.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Bây giờ mới đầu xuân.
Hắn đi đâu tìm hoa sen chứ.
Thẩm Thanh Thức ấn ấn huyệt trán, nhớ tới lời dặn của thái y.
“Rất nhiều nữ tử sau khi mang thai cảm xúc không ổn định, thân là trượng phu thì phải quan tâm nhiều hơn, cố gắng hết sức làm thỏa mãn yêu cầu của nữ tử mang thai.”
Hắn hôn giữa trán của ta, dịu dàng nói: “Bây giờ không phải thời tiết hoa sen nở, chờ tháng bảy ta dẫn nàng đi xem, được không?”
“Không.”
Ta giương mắt nhìn hắn, cực kỳ tủi thân nói: “Thế tử thật vô dụng.”
Thẩm Thanh Thức: “...”
Không đợi hắn nói thêm, ta đắp chăn: “Ta buồn ngủ rồi.”
Một giây sau lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh Thức bị bỏ lại một mình nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ, tức đến bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro