Chương 10
Tửu Nhưỡng Đào Chi
2025-03-15 20:30:28
Hai tháng nói dài cũng không dài, trôi qua nhanh trong chớp mắt.
Thật ra ba năm trước, khi vừa mới thành hôn thì Thẩm Thanh Thức đã viết phóng thê thư xong rồi, nhưng vẫn đặt trong thư phòng.
Chỉ có điều, hình như hắn đã quên.
Một năm trước, ta tình cờ phát hiện ra nó.
Thời hạn ba năm đã đến, ta nhìn phong thư này, tay không tự giác đặt lên bụng.
Bụng dưới còn bằng phẳng, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ.
Đứa nhỏ này đến bất ngờ.
Ta luôn uống canh tránh thai, nhưng nó vẫn đến.
Ta muốn phá thai, nhưng không nỡ, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của ta.
Do dự mãi đến tận bây giờ.
Thôi, để ta tự nuôi vậy.
Dù sao ta đã cuỗm không ít tiền tài của Thẩm Thanh Thức, cũng đủ cho hai mẹ con chúng ta cả đời không cần lo cơm áo.
Quyết định xong, ta cầm phóng thê thư tìm tới Thẩm Thanh Thức.
“Ba năm rồi, thế tử nên thực hiện lời hứa ngày đó đi.”
Hai ngón tay Thẩm Thanh Thức vân vê tờ giấy trên bàn, đôi mắt đen láy quét qua chữ mình viết ba năm trước, đôi mắt trầm tĩnh như nước.
Rất lâu sau, hắn cười một tiếng, phóng thê thư bị xé thành từng mảnh nhỏ ngay trước mắt ta, giống như bông tuyết bay lả tả rơi xuống thảm nhung màu đỏ.
Đôi mắt đen như mực của Thẩm Thanh Thức chiếu lên ánh nến đang nhảy nhót, khiến đồng tử càng sáng ngời hơn.
Hắn nghiêng người tới gần ta, bên môi treo nụ cười vừa dịu dàng vừa bệnh hoạn: “Trong bụng Khanh Khanh đã có cốt nhục của ta rồi, nàng đừng hòng nghĩ đến việc rời đi.”
Ta kinh ngạc.
Ta có một người bạn học Đông y trong thế giới hiện thực, cho nên mưa dầm thấm đất, cũng biết sơ sơ.
Vì thế, ta đã tự bắt mạch rồi phát hiện ra mình có thai.
Ta tin chắc trong Tuyên Vương phủ không có ai biết cả.
Sao Thẩm Thanh Thức lại phát hiện ra được?
“Gần đây Khanh Khanh thích ngủ, lại bỗng nhiên thích ăn chua cay, ta làm phu quân tất nhiên không thể không quan tâm.”
Ta khẽ cắn môi dưới, quay mặt đi: “Mặc kệ ta có mang thai hay không, ngươi đã đồng ý ba năm sau sẽ trả tự do cho ta rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh lười biếng: “Ta đổi ý rồi.”
Thu Vũ Miên Miên
Bốn chữ vừa nhẹ nhàng vừa hết sức kiêu ngạo, nặng nề đánh vào tim ta.
“Có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt ta thay đổi, rất khó coi: “Đường đường là Tuyên Vương thế tử, chẳng lẽ muốn lật lọng?”
“Sao lại không?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại, thản nhiên ung dung, giống như người lật lọng là ta vậy.
“Ở lại bên cạnh ta không tốt sao, Khanh Khanh?”
“Huống chi nàng còn có con của ta, nàng có thể mang nó đi đâu? Khương gia sao?”
Hai năm trước, mẹ của nguyên chủ bị bệnh qua đời, chưa đến nửa năm, Khương phụ đã cưới và nuôi ngoại thất ở bên ngoài mười mấy năm rồi tái giá, còn dẫn theo một đôi huynh tỷ lớn hơn nguyên một tuổi.
Cả nhà bốn người bọn họ vui vẻ hòa thuận, nguyên chủ đã không còn vị trí trong Khương gia từ lâu.
“Chuyện đó không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi chỉ cần thả ta đi là được.”
Thẩm Thanh Thức cúi đầu, gần như chạm trán ta: “Ba năm rồi, Khanh Khanh nên hiểu ta.”
Làm sao ta có thể không hiểu hắn được.
Cực đoan, điên rồ, chỉ số yandere vượt ra ngoài phạm vi đo lường thông thường.
Chỉ cần bị hắn để mắt tới, thì hắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.
Mà hắn không để ý cách đạt được lắm, cướp cũng được, trộm cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta trầm xuống.
Thấy sắc mặt ta rũ xuống, Thẩm Thanh Thức khẽ cười, tay vòng qua sau lưng ta, ôm ta ngồi lên ghế bạch đàn.
Sau đó nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng ta, giọng nói dịu dàng mang theo dụ dỗ mê hoặc: “Ở lại đi, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt nhất.”
“Còn đứa bé này nữa.”
Ánh mắt hắn chuyển qua bụng ta, bàn tay trắng nõn quá mức nhẹ nhàng vuốt ve: “Nó cần cha.”
Ta: “Cần cha thì rất đơn giản, ta tùy tiện bắt một người trên đường cho nó là được.”
Thẩm Thanh Thức mỉm cười: “Con của ta không thể gọi nam nhân khác là cha.”
Ta tức giận nghiến răng: “Ta bỏ đứa nhỏ này là được thôi!”
“Khanh Khanh bỏ được sao?”
Hắn không nhanh không chậm nói: “Vất vả lắm nó mới đầu thai vào bụng của Khanh Khanh, nàng bỏ nó thì nó sẽ lại biến thành cô hồn dã quỷ, cô đơn lẻ loi lang thang ở thế gian này.”
“Nếu con đã đến thì chính là có duyên với nàng và ta, nó muốn làm con của Khanh Khanh, nếu Khanh Khanh không muốn, vậy nó sẽ buồn biết bao.”
“Khanh Khanh sẽ không nhẫn tâm như thế đúng không…”
Ta: “...”
Ngươi đừng có thao túng ta!
Thật ra ba năm trước, khi vừa mới thành hôn thì Thẩm Thanh Thức đã viết phóng thê thư xong rồi, nhưng vẫn đặt trong thư phòng.
Chỉ có điều, hình như hắn đã quên.
Một năm trước, ta tình cờ phát hiện ra nó.
Thời hạn ba năm đã đến, ta nhìn phong thư này, tay không tự giác đặt lên bụng.
Bụng dưới còn bằng phẳng, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ.
Đứa nhỏ này đến bất ngờ.
Ta luôn uống canh tránh thai, nhưng nó vẫn đến.
Ta muốn phá thai, nhưng không nỡ, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của ta.
Do dự mãi đến tận bây giờ.
Thôi, để ta tự nuôi vậy.
Dù sao ta đã cuỗm không ít tiền tài của Thẩm Thanh Thức, cũng đủ cho hai mẹ con chúng ta cả đời không cần lo cơm áo.
Quyết định xong, ta cầm phóng thê thư tìm tới Thẩm Thanh Thức.
“Ba năm rồi, thế tử nên thực hiện lời hứa ngày đó đi.”
Hai ngón tay Thẩm Thanh Thức vân vê tờ giấy trên bàn, đôi mắt đen láy quét qua chữ mình viết ba năm trước, đôi mắt trầm tĩnh như nước.
Rất lâu sau, hắn cười một tiếng, phóng thê thư bị xé thành từng mảnh nhỏ ngay trước mắt ta, giống như bông tuyết bay lả tả rơi xuống thảm nhung màu đỏ.
Đôi mắt đen như mực của Thẩm Thanh Thức chiếu lên ánh nến đang nhảy nhót, khiến đồng tử càng sáng ngời hơn.
Hắn nghiêng người tới gần ta, bên môi treo nụ cười vừa dịu dàng vừa bệnh hoạn: “Trong bụng Khanh Khanh đã có cốt nhục của ta rồi, nàng đừng hòng nghĩ đến việc rời đi.”
Ta kinh ngạc.
Ta có một người bạn học Đông y trong thế giới hiện thực, cho nên mưa dầm thấm đất, cũng biết sơ sơ.
Vì thế, ta đã tự bắt mạch rồi phát hiện ra mình có thai.
Ta tin chắc trong Tuyên Vương phủ không có ai biết cả.
Sao Thẩm Thanh Thức lại phát hiện ra được?
“Gần đây Khanh Khanh thích ngủ, lại bỗng nhiên thích ăn chua cay, ta làm phu quân tất nhiên không thể không quan tâm.”
Ta khẽ cắn môi dưới, quay mặt đi: “Mặc kệ ta có mang thai hay không, ngươi đã đồng ý ba năm sau sẽ trả tự do cho ta rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh lười biếng: “Ta đổi ý rồi.”
Thu Vũ Miên Miên
Bốn chữ vừa nhẹ nhàng vừa hết sức kiêu ngạo, nặng nề đánh vào tim ta.
“Có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt ta thay đổi, rất khó coi: “Đường đường là Tuyên Vương thế tử, chẳng lẽ muốn lật lọng?”
“Sao lại không?” Hắn nhướng mày hỏi ngược lại, thản nhiên ung dung, giống như người lật lọng là ta vậy.
“Ở lại bên cạnh ta không tốt sao, Khanh Khanh?”
“Huống chi nàng còn có con của ta, nàng có thể mang nó đi đâu? Khương gia sao?”
Hai năm trước, mẹ của nguyên chủ bị bệnh qua đời, chưa đến nửa năm, Khương phụ đã cưới và nuôi ngoại thất ở bên ngoài mười mấy năm rồi tái giá, còn dẫn theo một đôi huynh tỷ lớn hơn nguyên một tuổi.
Cả nhà bốn người bọn họ vui vẻ hòa thuận, nguyên chủ đã không còn vị trí trong Khương gia từ lâu.
“Chuyện đó không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi chỉ cần thả ta đi là được.”
Thẩm Thanh Thức cúi đầu, gần như chạm trán ta: “Ba năm rồi, Khanh Khanh nên hiểu ta.”
Làm sao ta có thể không hiểu hắn được.
Cực đoan, điên rồ, chỉ số yandere vượt ra ngoài phạm vi đo lường thông thường.
Chỉ cần bị hắn để mắt tới, thì hắn sẽ không từ thủ đoạn để đạt được.
Mà hắn không để ý cách đạt được lắm, cướp cũng được, trộm cũng được, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta trầm xuống.
Thấy sắc mặt ta rũ xuống, Thẩm Thanh Thức khẽ cười, tay vòng qua sau lưng ta, ôm ta ngồi lên ghế bạch đàn.
Sau đó nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng ta, giọng nói dịu dàng mang theo dụ dỗ mê hoặc: “Ở lại đi, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt nhất.”
“Còn đứa bé này nữa.”
Ánh mắt hắn chuyển qua bụng ta, bàn tay trắng nõn quá mức nhẹ nhàng vuốt ve: “Nó cần cha.”
Ta: “Cần cha thì rất đơn giản, ta tùy tiện bắt một người trên đường cho nó là được.”
Thẩm Thanh Thức mỉm cười: “Con của ta không thể gọi nam nhân khác là cha.”
Ta tức giận nghiến răng: “Ta bỏ đứa nhỏ này là được thôi!”
“Khanh Khanh bỏ được sao?”
Hắn không nhanh không chậm nói: “Vất vả lắm nó mới đầu thai vào bụng của Khanh Khanh, nàng bỏ nó thì nó sẽ lại biến thành cô hồn dã quỷ, cô đơn lẻ loi lang thang ở thế gian này.”
“Nếu con đã đến thì chính là có duyên với nàng và ta, nó muốn làm con của Khanh Khanh, nếu Khanh Khanh không muốn, vậy nó sẽ buồn biết bao.”
“Khanh Khanh sẽ không nhẫn tâm như thế đúng không…”
Ta: “...”
Ngươi đừng có thao túng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro