Tựa Như Ánh Nguyệt

Chương 22

Mèo và Mì

2025-03-11 08:32:58

Tôi ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt lướt trên ngũ quan của hắn.

 

Tôi nhận ra hắn đã là một thanh niên rồi.

 

Vóc dáng cũng không còn gầy yếu như trước nữa, hắn trở nên cao lớn hơn, phong độ ngời ngời tựa như ngọc thụ lâm phong.

 

Nhưng toàn thân hắn tỏa ra hơi thở c.h.ế.t chóc nồng nặc, không có chút sức sống nào, như thể đã đánh mất hỉ nộ ái ố của con người.

 

Tim tôi khẽ d.a.o động, hạt giống mang tên đau lòng nảy mầm trong lòng.

 

Bỗng nhiên, thanh niên nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng: "Tuế Tuế."

 

Tôi theo bản năng đáp lại.

 

Thanh niên đột ngột mở mắt nhìn về phía tôi, hắn cười khổ: "Ta lại bị ảo giác rồi."

 

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cây già nở hoa, cành lá xanh non mọc ra từ thân cây khô héo, tràn đầy sức sống, nhưng hắn lại không hề vui mừng.

 

"Tuế Tuế, ta rất muốn mãi mãi ở lại lúc còn nhỏ."

 

"Như vậy, nàng sẽ luôn thương hại ta, nàng mềm lòng như thế, sao lại nhẫn tâm bỏ rơi ta hết lần này đến lần khác."

 

"Tuế Tuế, nàng thật nhẫn tâm."

 

Những lời nói như người mất hồn của thanh niên giống như lọ gia vị bị đổ, khiến trong lòng tôi cảm thấy lẫn lộn muôn vàn cảm xúc.

 

Tôi thấy tim bắt đầu đau nhói, đầu óc cũng ngày càng nặng trĩu.

 

Đầu óc choáng váng, tôi lại nghe thấy giọng nói đó vang lên —— Đã đến lúc rồi.

 

Khi mở mắt ra, tôi bỗng phát hiện mình đang nằm ngoài Thúy Vi cung.

 

Sao Thúy Vi cung lại đổ nát thế này?

 

Cỏ cây mọc um tùm, những thanh gỗ bỏ đi nằm ngổn ngang trên đường.

 

Mang theo đầy bụng nghi vấn, tôi chậm rãi bước vào trong.

 

Vạt váy lướt qua đám cỏ dại, tôi bỗng phát hiện mình đang mặc một bộ váy áo xinh đẹp, bên đường có một cái chum nước bỏ hoang, tôi soi mình vào đó và nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.

 

Đây là một bé gái xinh xắn, khoảng mười tuổi, y phục lộng lẫy, chỉ là vết m.á.u trên trán đã phá hỏng vẻ đẹp đó, trông thật đáng sợ.

 

Tôi sờ sờ khóe miệng, hình như ở đây cũng có máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Máu đen.

 

Tôi bỗng cảm thấy hơi choáng váng, ký ức của cô bé ùa về trong đầu.

 

Cô bé là con gái ruột của nhà họ Vân, được mẹ kế đưa vào cung dự tiệc, sau đó lại vô tình lạc đường còn bị đá từ đâu bay đến đập vào đầu. Tâm hồn trẻ con vốn yếu ớt, lại thêm cơn đau đầu, trong tình trạng hoảng loạn đã lặng lẽ ra đi.

 

Thoạt nhìn thì có vẻ là tai nạn, nhưng suy nghĩ kỹ thì toàn là âm mưu, hòn đá không rõ lai lịch cùng với vết m.á.u đen ở khóe miệng, rõ ràng là bị người ta hãm hại mà chết.

 

Chắc hẳn hung thủ vẫn còn ở gần đây?

 

Tôi bỗng thấy rợn tóc gáy, nhìn quanh không thấy bóng người nào, tôi vội vàng bước nhanh về phía căn nhà cách đó không xa, muốn tìm chỗ trốn.

 

Vừa đẩy cửa một căn phòng, tôi đã nghe thấy tiếng khóc từ trong góc vọng ra.

 

"Hu hu hu..."

 

"Ai ở đó?" Tôi sợ hãi hỏi.

 

Bên cạnh chiếc giường phủ đầy bụi xám có một bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn, tôi đến gần nhìn kỹ, là một đứa trẻ.

 

Đứa trẻ có ngoại hình tinh xảo, đôi mắt vì khóc mà càng thêm trong veo.

 

Đứa trẻ này... thậm chí còn xinh đẹp hơn cả cơ thể mà tôi đang nhập vào.

 

"Ta là Mộ Thập Nhất." Đứa trẻ vừa khóc vừa nói, giọng nói non nớt vô cùng.

 

Nó cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, không dám đến gần.

 

Tôi bị dáng vẻ như động vật nhỏ của nó làm cho yêu thích, mỉm cười nói: "Mộ Thập Nhất..."

 

Thập Nhất, họ Mộ.

 

Tôi bỗng nhận ra điều bất thường: “Ngươi là Mộ Huyền?"

 

Đứa trẻ kinh ngạc mở to đôi mắt đen láy: "Ngươi... ngươi biết tên ta?"

 

"Mộ Huyền là tên do mẫu thân ta đặt, Mộ Thập Nhất mới là cái tên mà bọn họ gọi ta."

 

Đứa trẻ có vẻ hơi buồn bã.

 

Tôi nhìn nó, cục bột nhỏ đáng yêu, non nớt và vị bệ hạ u ám, chán đời trong tương lai chồng chéo lên nhau.

 

Bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy trước đó, thanh niên ngồi thẫn thờ trong góc tối, cho dù là mùa xuân tràn đầy sức sống cũng không thể xua tan bóng tối trên người hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tựa Như Ánh Nguyệt

Số ký tự: 0