Trường Sinh Điện

Chương 12

Trương Nhược Dư

2025-03-18 11:02:55

Giằng co một lát, Trọng Lâu vẫn ra tay.



Mục tiêu của hắn, là sư tôn.



Ta thở dài một tiếng, chặn hắn lại.



Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ta.



Ta chậm rãi bước đi, dưới chân nở từng đóa sen, khi đến trước mặt sư tôn, đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.



Chỉ là trên mặt che một lớp lụa mỏng, không nhìn rõ dung nhan.



Sư tôn ngơ ngác nhìn ta.



Ma Tôn nhíu mày nhìn ta: "Đừng quên ước định đánh cược giữa ngươi và ta, ngươi thua, sẽ không được nhúng tay vào chuyện nhân gian nữa."



Ta tiến lên một bước, chắn trước mặt sư tôn.



"Nhưng ta không thua."



Sau khi Dận Nhạc chết, tất cả mọi người đều bắt đầu yêu thương nàng.



Tình yêu của mọi người trong tông môn càng nhiều, thần lực của ta càng khôi phục.



Ta và Ma Quân ước định đánh cược hai mươi bảy năm, mà ngày mai, mới là ngày cuối cùng.



Kỳ hạn đánh cược vẫn chưa hết.



Lần này.



Là ta thắng.



Chỉ là, trong lòng ta lại không tính là thắng.



Tình yêu muộn màng có thật sự là yêu không?



Chẳng qua là người đời thích nhất những thứ không có được và đã mất, có hối hận tiếc nuối thế nào, cũng chỉ là làm cho bản thân xem mà thôi.



Ta chẳng qua là may mắn thắng mới thắng được Trọng Lâu.



Lúc này, có người nhận ra ta, kinh hô: "Thần nữ Dao Cơ!"



Liên tiếp, có người trong tông môn lớn tiếng cầu xin ta cứu giúp, "Cầu xin Thần nữ cứu chúng con!"



Người đời đều biết, Thần nữ yêu thương chúng sinh.



Họ biết ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, càng không nỡ nhìn họ bỏ mạng nơi đây.



Thậm chí trong tông môn đã có đệ tử bắt đầu reo hò: "Thần nữ nhất định sẽ cứu chúng ta!"



"Bên đối diện chờ c.h.ế.t đi!"



Mà ta chỉ nhìn Ma Quân trước mặt: "Ngươi thua rồi."



"Theo ước định, Ma giới không được tấn công nhân gian nữa."



Ta vốn tưởng hắn sẽ nổi giận, ít nhất cũng sẽ không vui.



Nhưng Ma Quân chỉ nhún vai: "Chỉ là bớt đi chút niềm vui mà thôi, nguyện cược thì chịu thua."



"Nhưng mà…"



Hắn thấp giọng cười nói: "Bản tọa lại càng muốn xem phản ứng của bọn họ khi nhìn thấy ngươi."



Nói xong, hắn giơ tay lên, một luồng gió đen lập tức cuốn bay tấm lụa mỏng trên mặt ta.



Trên núi bỗng chốc yên tĩnh.



Phải một lúc lâu sau, mới có người run giọng hỏi: "Đại sư tỷ…"



Dận Hành lảo đảo bước tới, "Đại sư tỷ, thật sự là tỷ… "



Trong mắt hắn bỗng sáng lên, "Đại sư tỷ, tỷ là Thần nữ Dao Cơ. Tỷ không chết, tốt quá…"



Ma Quân cười lớn, đôi cánh đen vỗ mạnh, lui về phía sau, "Bản tọa có thể không nhúng tay, nhưng những tranh đấu giữa phàm nhân này, Thần nữ cũng muốn quản sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Mọi người trong tông môn đều nhìn về phía ta.



Có kẻ to gan đã thay ta đáp: "Đương nhiên rồi! Đây chính là Đại sư tỷ của chúng ta."



"Đại sư tỷ yêu thương chúng ta nhất, sao nỡ lòng nhìn chúng ta…"



Ta nhàn nhạt mở miệng.



"Chuyện phàm gian để phàm gian tự giải quyết, chuyện của bọn họ, ta sẽ không nhúng tay."



Dận Hành sững sờ, "Đại sư tỷ, tỷ… không quan tâm chúng ta nữa sao?"



"Tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn chúng ta c.h.ế.t ở đây sao…"



Dận Chân chậm rãi đi lên, hắn nhìn chằm chằm ta, trong mắt lóe lên quá nhiều cảm xúc.



"Dận Nhạc, muội đã trở lại."



Khóe miệng hắn còn vương vết m.á.u chưa khô, hai mắt đỏ ngầu, "Trở lại là tốt rồi."



"Còn sống là tốt rồi."



Nói xong, hắn muốn kéo tay áo ta, nhưng ta lại tránh đi.



"Dận Nhạc đã c.h.ế.t rồi."



Thế gian không còn Đại sư tỷ Dận Nhạc của Huyền Thiên Tông nữa.



Chỉ có Thần nữ Dao Cơ.



Ta không thèm nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Chuyện phàm gian ta sẽ không nhúng tay nữa, ta chỉ bảo vệ hai người."



Nhưng mà.



Ta thậm chí còn chưa kịp nói tiếp, hai người kia đã từ chối.



Sư tôn khẽ cười, "Không cần làm phiền Thần nữ, chuyện phàm gian để phàm gian tự giải quyết, mỗi người đều có nhân quả riêng, Thần nữ không nên cuốn vào thị phi hồng trần."



Bà ấy lẳng lặng nhìn ta, nụ cười ấm áp.



Giống như lần đầu gặp gỡ năm đó.



Bà ấy cúi người nhìn ta trong tuyết.



Ta gắng gượng đè nén nhịp tim đang đập loạn trong lòng, "Sư tôn."



Sư tôn khẽ cười, "Nếu con còn chịu nhận ta, hôm nay đừng nhúng tay vào nữa."



Bà giơ tay lên, chưởng phong đưa lá bùa hộ mệnh đến trước mặt ta.



Mà bà đột nhiên nhảy lên, trường kiếm trong tay đ.â.m thẳng về phía Dận Nguyên.



"Đồ nhi, nhìn cho kỹ."



"Đây coi như là món quà cuối cùng vi sư tặng cho con."



Kiếm thế như cầu vồng.



Xé rách hư không, một kiếm đ.â.m vào mi tâm Dận Nguyên.



Hồn phách thoát ra khỏi thân thể, trong nháy mắt bỏ trốn bị sư tôn đuổi theo, dùng nghiệp hỏa thiêu đốt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Bóng mờ trong lửa gào thét cầu xin tha thứ, "Sư tôn tha mạng!"



"Đại sư tỷ… a… Đại sư tỷ cứu muội…"



Tiếng gào thét tuyệt vọng thống khổ khiến mọi người run sợ trong lòng.



Chỉ trong chốc lát, hồn phách của Dận Nguyên đã bị thiêu rụi hoàn toàn.



Đúng là hồn phi phách tán theo đúng nghĩa đen.







 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Điện

Số ký tự: 0