Trước Khi Anh Đến - Trà Hoa Đậu Biếc
Kết thúc
Trà Hoa Đậu Biếc
2025-03-28 17:00:37
Hà Nội chào mùa hạ bằng một cơn mưa rào. Tôi bần thần ngồi trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào màn mưa mịt mùng, lòng ngổn ngang trăm mối suy nghĩ.
"Ô cái con bé này!" Trang từ phía sau tôi vươn tay đóng sập cửa sổ lại, "Tự dưng ra đây hứng mưa? Dở à?"
Tôi giật mình bước lùi vào trong nhà, phát hiện tay mình lạnh buốt, tóc và váy ẩm ướt vì bị nước mưa bắn vào.
"Mày với thằng Trường cãi nhau hả?" Trang đưa cho tôi một cốc cacao nóng, nó cầm một cốc khác, thong thả ngồi xuống giường, "Gặp đứa nào cũng thấy mặt như đưa đám."
"... Ừm." Tôi ủ rũ gục đầu, tay miết nhẹ lên miệng cốc.
"Tao cứ tưởng mày với nó không bao giờ cãi nhau cơ." Trang có vẻ bất ngờ, "Bình thường mày hiền như cục bột, thằng Trường thì nhường nhịn mày đủ đường. Thế sao lại cãi nhau? Nó làm gì mày?"
"Không phải tại Trường." Tôi nhấm nháp cốc cacao, thấy miệng đắng ngắt, "Khó giải thích lắm... Là lỗi do tao."
Trang phẩy tay, chẳng thèm hỏi kỹ có chuyện gì:
"Thế chả sao đâu, vài hôm nữa nó tự hết ấy mà."
"Không đâu." Tôi mím môi, "Hình như lần này tao làm Trường buồn lắm..."
Hôm đó, tôi đã không thể trả lời câu hỏi của Trường. Tôi không muốn giấu Trường điều gì, nhưng ngay tại khoảnh khắc anh chất vấn: "Sao không đẩy Ái Linh ra", tôi không thể đưa ra một lời giải thích. Làm sao để nói với anh rằng, tôi và Ái Linh chưa từng có một mối quan hệ đúng nghĩa? Rằng trong quá khứ tôi từng lợi dụng và bám víu lấy chị như người đuối nước vớ lấy khúc cây, rằng tôi thực ra là một đứa con gái đạo đức giả chỉ biết làm mọi cách để lấp đầy cảm giác tội lỗi? Làm sao để Trường hiểu rằng, suốt mấy năm qua, tôi vẫn nợ Ái Linh một phần con người mình?
Tôi và Trường rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh đã được hai ngày. Tôi biết Trường đang cảm thấy thế nào, và tôi cũng biết nếu tôi cứ tiếp tục giữ im lặng, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể cứu vãn.
"Chắc nó cũng quen rồi." Trang nhún vai, "Không thì mày đi xin lỗi nó đi, kiểu gì nó chẳng bỏ qua."
Tôi cảm thấy hơi phật ý:
"Mày nói như thể tao tồi tệ lắm."
"Không, mày cứ nhét chữ vào mồm tao thế?" Trang chậc lưỡi, "Tao không bảo mày không tốt, nhưng mày rất hay nghĩ linh tinh, hay phức tạp hóa vấn đề."
Tôi thở dài, không thể phản bác.
"Mày rất mâu thuẫn nhé, có những lúc trông mày rất tự tin, độc lập, khéo ăn khéo nói, mày hoàn toàn tận hưởng cuộc sống và chẳng sợ gì cả... Đúng chuẩn sinh viên Ngoại Giao ấy, hồi mới gặp lại mày tao bất ngờ lắm." Trang gãi đầu, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng có những lúc mày cứ gồng gồng, xong lo lắng, bất an linh tinh, y như con ốc cố thu mình vào vỏ. Đơn cử như hồi Tết bố mẹ tao lì xì cho mày, có thế thôi mà mày đắn đo quanh co mãi, xong mắt thì đỏ hoe, tưởng đâu bố mẹ tao vừa sang tên cho mày cái nhà Hải Phòng."
Trang quay lại nhìn tôi:
"Tao biết mày từng trải qua nhiều chuyện buồn nên được như bây giờ là giỏi lắm rồi. Thực ra mày cố gắng tích cực như thế là rất tốt, tao thích mày bây giờ hơn hồi cấp Ba, mà tao biết mày cũng thích bản thân tươi sáng tự tin hơn, chứ chẳng ai muốn mình sợ sệt, nhút nhát, u ám mãi cả."
"Nhưng mà... Sao nhỉ?" Trang để cốc cacao đã vơi non nửa lên bàn, tỏ ra suy tư, "Đôi khi mày gồng quá, bên ngoài mày tỏ ra ổn quá, trong khi bên trong mày vẫn chưa ổn lắm. Giống như là mày tự đặt ra một cái hình mẫu và cố gắng đạt được hình mẫu đấy ấy."
Tôi mở to mắt, có cảm giác như vừa bị bắn trúng tim đen.
Đúng vậy. Suốt quãng thời gian vừa qua, tôi đã dựng lên một hình mẫu và gồng mình để trở thành con người đó. Tôi từng rơi vào một trạng thái tồi tệ đến mức không còn chút năng lượng, chẳng thiết tha bất cứ điều gì, thậm chí cả những nhu cầu cơ bản của một con người cũng dần trở nên xa lạ.
Sau khi mẹ qua đời, tôi từng nghĩ đến cái chết nhiều lần. Mỗi đêm, tôi tự tưởng tượng ra hàng nghìn viễn cảnh về cái chết của bản thân. Có thể tôi sẽ chết vì bị xe đâm, có thể tôi sẽ được chứng kiến sự sống của chính mình dần xói mòn do mất máu quá nhiều, hoặc tôi sẽ nát vụn dưới chân tòa nhà vài chục tầng... Tôi mường tượng đến rất nhiều trường hợp, nhưng chưa một lần nghĩ mình sẽ chết già.
Cảm giác chán chường, bế tắc ấy siết chặt lấy tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi biết mình không ổn, tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ không thể đứng lên được nữa, sợ những suy nghĩ tiêu cực cứ mãi quẩn quanh. Tôi bắt đầu lập trình lại cuộc sống của chính mình, ép bản thân xuống bếp nấu ăn, ép mình bước ra đường, buộc mình trò chuyện với mọi người... Dần dần, mọi thứ có vẻ ổn hơn. Mỗi đêm, tôi tự lặp đi lặp lại những suy nghĩ tích cực trong đầu như một bài kinh:
"Tôi phải sống hạnh phúc."
"Tôi yêu vẻ ngoài của mình."
"Tôi rất tự tin."
"Tôi xứng đáng được yêu thương."
Tôi học cách trang điểm, cách phối đồ tôn dáng thay vì khoác lên người những bộ quần áo rộng thùng thình che kín mít cơ thể. Tôi quan sát cách mọi người giao tiếp, học cách trở nên khéo léo hơn. Tôi chủ động hơn trong tình cảm, tự tạo cho mình một phiên bản hoàn hảo nhất có thể.
Nhưng đến cuối cùng, khi đứng trước những người thực sự yêu thương tôi, tôi mới nhận ra, dù đã thay đổi rất nhiều, tận sâu bên trong tôi vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ bé, đầy tự ti như thuở nào, chưa bao giờ dám tin rằng mình xứng đáng với hạnh phúc.
"Bình thường thì bọn tao cũng không thấy có vấn đề gì." Trang trầm ngâm, "Tao thấy mày tốt lắm, lúc nào cũng chu đáo, tỉ mỉ, chưa có dịp nào mày quên quà cho tao cả, bố mẹ tao và con Trà quý mày lắm. Tao không chê trách mày gì đâu, chỉ là tao hy vọng mày thả lỏng hơn thôi. Thi thoảng mày nghĩ nhiều và nhạy cảm quá, tao thì vô tư, nên tao rất sợ vô tình làm mày buồn."
Trang quay sang nhìn tôi:
"Đấy là từ góc độ của bạn bè, nhưng thằng Trường thì khác."
"Nói dễ nghe thì mày với Trường mập mờ, mà nói khó nghe, thằng Trường có khác gì lốp dự phòng của mày suốt một năm rưỡi?" Trang vỗ vai tôi, "Mày lạ gì tính thằng này đúng không? Thằng Trường trông thế thôi chứ công tử không thua Khánh Nguyễn, nó nóng tính, kiêu, nhanh chán, thế mà nó lẽo đẽo theo mày không danh phận hơn một năm trời, lúc nào cũng nhường nhịn chiều chuộng cái tính dở hơi của mày. Tết vừa rồi nó còn gửi quà và cảm ơn tao mãi vì đợt mày ốm tao gọi cho nó đến mang mày đi viện đấy."
"Thằng Trường biết mày sợ chênh lệch gia cảnh, biết mày tự ái cao, không muốn mắc nợ ai, nên nó làm bất cứ cái gì cho mày cũng phải giấu trước giấu sau, chỉ sợ mày né tránh nó."
Tôi cúi gằm mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Tao nghe Hoàng kể vụ du học Nga rồi. Tao nói thật, nó bỏ mất cơ hội nó đã buồn và tiếc rồi nhưng nó còn sợ mày buồn hơn, rõ ràng nó là người thiệt thế mà nó vẫn phải nghĩ đủ cách an ủi mày, sợ mày nghĩ ngợi linh tinh."
"Nó hy sinh thế rồi nhưng vẫn chưa có danh phận. Mày xem thế nào đi nhé."
Tôi không đáp lời Trang, tầm mắt rơi vào con búp bê Matryoshka đặt ở trên kệ sách, món quà Trường mang từ Nga về tặng tôi.
Tôi vươn tay cầm lấy nó, ngón tay vô thức mân mê lớp sơn bóng mịn. Tôi nhẹ nhàng xoay phần thân búp bê, mở ra lớp vỏ ngoài cùng. Một con búp bê nhỏ hơn xuất hiện, y hệt nhưng bé hơn một chút. Tôi lại xoay tiếp, lại một lớp nữa... rồi một lớp nữa... Cho đến khi chỉ còn lại con búp bê nhỏ nhất, bé tí hon, mong manh đến mức tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn đi.
Tôi siết chặt nó trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
***
Hà Nội mưa to suốt cả buổi chiều, đến tận tối muộn vẫn còn rả rích. Khi tôi đến nhà Trường, vạt váy và cổ áo ướt đẫm nước.
Tôi nhấn chuông cửa, đứng nép sang một bên, căng thẳng chờ đợi. Tay chân tôi lạnh cóng vì ngấm nước, cơ thể vô thức run lẩy bẩy.
"Ai thế?"
Cửa mở, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, làm nổi bật khuôn mặt mỏi mệt của Trường. Tôi nhìn anh, cổ họng nghẹn lại, những lời muốn nói bỗng chốc vỡ vụn.
"Huyền Chi?" Trường lên tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Tôi siết nhẹ quai túi xách:
"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt sượt qua lớp quần áo ướt sũng rồi khẽ nhíu mày. Không nói gì, anh chỉ lặng lẽ lùi sang bên nhường lối:
"Cậu vào trước đi."
Tôi bước vào, hơi ấm từ căn phòng lập tức bao trùm lấy cơ thể lạnh cóng, khiến tôi bất giác run lên. Đứng ngay ngưỡng cửa, tôi do dự một thoáng, đột nhiên nhận ra mình đến gặp anh trong bộ dạng nhếch nhác thế này là một sai lầm. Cảm giác hối hận len lỏi, nhưng đã quá muộn để quay lại.
Trường chẳng hỏi gì, chỉ đưa tôi một chiếc khăn, rồi với tay cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa. Tôi lúng túng lau đi những giọt nước mưa còn vương trên mặt, trong khi anh rời vào phòng ngủ, lát sau trở lại với một chiếc máy sấy tóc cùng một bộ quần áo nỉ mềm mại màu xám nhạt.
"Bộ này tớ chưa mặc lần nào." Anh đặt đồ vào tay tôi, giọng trầm ấm, "Cậu thay đồ trước đi, nhớ sấy khô tóc nữa, đừng để bị ốm."
Tôi đón lấy quần áo, hốc mắt nóng lên, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. Sự chu đáo của Trường khiến tôi thấy lòng mình nhẹ bớt, nhưng đồng thời, cảm giác hồi hộp khó gọi tên lại dâng lên. Nhìn gương mặt tái nhợt phản chiếu trong gương, tôi sững người nhận ra mình đã chạy thẳng đến đây mà chẳng suy nghĩ hay ngần ngại gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn được gặp anh.
Có lẽ, đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tin rằng Trường sẽ lắng nghe và chấp nhận con người tôi.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Trường đang ngồi ở sô pha, tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo béo, trên bàn để sẵn cốc trà gừng nghi ngút khói. Anh không quay đầu lại, điềm tĩnh nói:
"Uống trà gừng đi cho ấm người, tớ pha sẵn rồi."
Tôi đứng yên một chút, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống đối diện anh. Tôi ngẩng lên nhìn anh, giọng khẽ khàng:
"Tớ đến để giải thích cho cậu về Ái Linh."
Trường thoáng bất ngờ, anh mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Tôi cầm cốc trà gừng lên uống một ngụm nhỏ, chậm rãi kể về phần quá khứ mà tôi chưa từng nói cho anh biết, về Ái Linh, về tôi của những năm tháng đó.
Ngay từ đầu, tôi đã tiếp cận cô ấy có chủ đích. Tôi biết Ái Linh có tiếng nói trong nhóm khách VIP mà tôi từng nhận đặt bàn, tôi biết cô ấy có vẻ quan tâm đến tôi một cách đặc biệt, và quan trọng nhất, Ái Linh là con gái. Tôi đã đặt cược tất cả lên cô ấy, hòng tìm một lối thoát cho mình.
Không có tình yêu. Chỉ có toan tính và lợi dụng.
Tôi như một sợi dây tơ hồng quấn chặt lấy Ái Linh, không buông tay, không dám buông tay. Vì tôi biết, ngoài cô ấy ra, tôi chẳng còn đường lui nào khác.
Anh vẫn im lặng lắng nghe, không cắt ngang, nhưng tôi nhận ra ánh mắt anh đang thay đổi, chỉ là tôi không còn sức lực để phán đoán nó mang ý nghĩa gì nữa. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác mình đang bị bóc trần hoàn toàn, không còn chút vỏ bọc nào che chắn.
Tôi đã cố hết sức để đáp lại Ái Linh, để thuyết phục chính mình rằng tôi cũng rung động với cô ấy. Tôi gượng ép cảm xúc, níu kéo chút chân thành còn sót lại trong lòng. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thấy ghê tởm chính bản thân mình.
"Đến cuối cùng, không chịu nổi nữa, tớ đã quyết định thú nhận tất cả với Ái Linh." Tôi cười nhạt, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt lạnh lẽo xuống mu bàn tay, "Hóa ra... ngay từ đầu, Ái Linh đã biết hết."
"Tớ đúng là một kẻ tệ hại, rác rưởi, đạo đức giả..."
"Được rồi, đủ rồi!" Trường cao giọng cắt ngang lời tôi, anh bước tới ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy, "Cậu không phải người như thế! Tớ xin lỗi, đáng ra tớ không nên tức giận với cậu, cậu không cần phải kể nữa!"
Tôi buông thõng hai tay, nhìn vào khoảng không trước mặt, thở dài:
"Không phải đâu, tớ không tốt như cậu nghĩ đâu. Thực ra tớ rất giả tạo, tất cả những thứ tớ thể hiện cho cậu thấy đều giả vờ hết đấy. Tớ tiêu cực, hay suy diễn, thiếu tự tin, sống chỉ để làm hài lòng người khác. Tớ còn hướng nội, lúc nào cũng bất an, ích kỷ... Ưm..."
Tôi trừng lớn mắt, cơ thể như đông cứng lại. Hơi thở của anh bao trùm lấy tôi, nóng rực và dữ dội. Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, nhưng cơn chấn động nhanh chóng nhường chỗ cho sự hoảng loạn. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay anh đã siết lấy gáy tôi, khiến tôi không thể trốn chạy.
Nụ hôn không dịu dàng. Nó gấp gáp, đòi hỏi, như thể anh muốn tôi cảm nhận tất cả những gì anh chưa thể nói thành lời. Đầu môi anh nóng ran, quấn lấy tôi, lấn át cả ý thức của tôi, khiến tôi không thể làm gì khác ngoài việc bám chặt lấy áo anh.
Mãi một lúc lâu sau, Trường mới buông tôi ra. Anh vẫn giữ tôi trong vòng tay, trán chạm trán, hơi thở gấp gáp phả lên môi tôi, mang theo chút run rẩy chưa tan.
Cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực. Hai tay tôi vô thức chống lên ngực anh, miệng khẽ hé ra, cố gắng lấy lại nhịp thở, trái tim đập thình thịch. Cảm giác nóng bừng mãi không tan.
Trường siết chặt vòng tay, kéo tôi sát hơn. Giọng anh khàn hẳn:
"Cậu nghĩ tớ không nhận ra hả? Cậu coi thường tớ à?"
Tôi ngơ ngác.
"Từ cấp Ba cậu đã như vậy rồi." Trường dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nhưng chính anh cũng đỏ mắt, "Cậu trầm lặng, ít nói, hay khóc, ai nói gì cũng không biết phản bác... Lớn thêm mấy tuổi nên chắc to gan hơn, hơi một tí là dỗi tớ, bắt nạt tớ, nhưng đến lúc gặp chuyện là trốn đi đâu mất, để tớ phải chạy theo cậu hết cả hơi."
"Tớ biết cậu không giỏi giao tiếp với quá nhiều người, mỗi lần nói chuyện nhiều quá sẽ mất hết năng lượng, chỉ muốn ngồi một mình. Tớ biết nếu cuối tuần không phải ra ngoài, cậu sẽ ăn mặc thật xuề xòa, để mặt mộc, suốt cả ngày chỉ ăn đúng một bữa. Nếu có đủ đồ ăn và wifi, cậu có thể ở lỳ trong nhà cả tháng không ra ngoài. Tớ biết cậu phải gồng mình để tỏ ra hài hước, tớ biết cậu không thích tiếp xúc quá gần với người khác, tớ biết cậu sợ đàn ông. Khi bối rối hay có mâu thuẫn với ai, cậu sẽ tìm cách trốn đi thật lâu, thật xa... Huyền Chi, tớ biết hết."
"Trong mắt tớ, cậu rất tốt."
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, hốc mắt cay xè, lòng ngổn ngang. Nhưng Trường không cho tôi trốn tránh, anh nâng cằm tôi lên, ép tôi phải đối diện với anh.
"Chuyện của quá khứ, thì để lại quá khứ đi."
Tôi cắn môi, bàn tay siết chặt con búp bê nhỏ trong lòng bàn tay.
"Tớ..." Tôi khẽ run rẩy, "Tớ sợ lắm, thậm chí tớ còn chưa thể tự yêu lấy bản thân mình."
Trường nhìn tôi hồi lâu, rồi kiên định nói:
"Vậy thì để tớ yêu cậu trước. Tớ sẽ dạy cậu."
Ngay sau đó, tôi lại bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt của anh. Trời đất chao đảo, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.
Hơi thở anh nóng rực, từng chuyển động của anh mang theo sự khao khát không chút che giấu. Đầu lưỡi anh lướt qua môi tôi, thăm dò, rồi không do dự xâm nhập sâu hơn, quấn lấy tôi, kéo tôi hòa vào nhịp điệu của anh. Tôi không biết mình đã đáp lại anh từ lúc nào, chỉ cảm nhận được cơ thể ngày càng nóng lên, từng thớ thịt như căng cứng, bùng cháy trong cảm giác hỗn loạn chưa từng có.
Tôi mở mắt, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trường đang nhìn khóa chặt lấy mình. Tôi muốn nói gì đó, nhưng Trường không để tôi có cơ hội. Anh cúi xuống, môi lướt dọc từ mắt, mũi, khóe miệng tôi, trượt xuống cằm, rồi chạm đến hõm cổ nhạy cảm. Tôi run lên, khẽ cắn môi. Cảm giác xa lạ này khiến tôi sợ hãi.
"Huyền Chi." Anh thì thầm bên tai, giọng trầm thấp đến mức khiến tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, "Anh sẽ không ép em."
Tôi sững người, hơi thở rối loạn, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Tôi biết, chỉ cần khẽ lắc đầu, anh sẽ lập tức dừng lại. Bàn tay tôi vô thức siết chặt vạt áo anh, tầm mắt mơ hồ phản chiếu bóng hình Trường.
Một giây sau, tôi khẽ gật đầu.
Đôi mắt anh sâu thẳm hơn, như có ngọn lửa âm ỉ bùng lên. Không do dự, anh cúi xuống, hôn tôi lần nữa.
Chiếc chuông nhỏ trên kiềng chân tôi khẽ rung suốt đêm.
Mãi đến gần hai giờ sáng, mọi thứ mới kết thúc. Vừa được bế từ phòng tắm lên giường, tôi đã mơ màng thiếp đi. Trường chui vào chăn, ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi.
Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy đầu vai mình ươn ướt. Vừa định quay lại, anh đã siết chặt eo tôi hơn, cúi đầu hôn lên vai tôi thật lâu, thì thầm:
"Trông giống thân con bướm thật đấy..."
"Dạ?" Tôi hơi nghiêng đầu ra sau, vươn tay vuốt ve gò má anh. Khi chạm vào làn da ẩm ướt, tôi bỗng khựng lại, "Cái gì giống thân con bướm?" Anh đang khóc ư?
"Hình xăm dấu chấm phẩy của em..." Giọng anh khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào, "Giống thân con bướm ấy."
"... Thật à?" Tôi ngơ ngẩn, đầu óc trì trệ, mãi mới chậm chạp đáp, "Cũng hơi giống nhỉ?"
"Đợi anh một chút nhé."
Trường bật đèn ngủ. Phía sau lưng vang lên tiếng lục lọi khe khẽ. Dù đã buồn ngủ lắm, tôi vẫn không cưỡng được tò mò, dụi mắt chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn anh lấy một cây bút từ ngăn kéo.
Anh ôm tôi sát lại, nhẹ nhàng kéo cổ áo tôi xuống. Đầu bút chạm vào da tôi, chậm rãi di chuyển, cảm giác lành lạnh khiến tôi vô thức cựa quậy.
"Ngồi yên nào." Trường cười khẽ, xoa đầu tôi, "Xong rồi."
Tôi ngoái đầu lại, sửng sốt nhìn hình con bướm xinh đẹp đang tung cánh trên đầu vai.
"Đẹp quá..." Tôi lẩm bẩm.
Anh cong môi cười, dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi:
"Thích không?"
"Em thích lắm." Tôi nở nụ cười thật tươi, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã đến bên em. Mặc cho những vết thương vẫn âm ỉ chảy máu, mặc cho những nỗi tự ti khắc sâu vào trong cốt tuỷ dựng thành tầng tầng lớp lớp thành luỹ, anh vẫn không ngại ngần mà bước tới thế giới ngập tràn bóng tối của em. Mỗi bước chân anh mang theo hơi ấm và sức mạnh, xua tan màn sương mịt mờ của quá khứ đã vây hãm em suốt những năm tháng non dại.
Em từng cho rằng sự sống là một hình phạt, trước khi anh đến.
Hết.
Hải Phòng, ngày 7 tháng 3 năm 2025.
"Ô cái con bé này!" Trang từ phía sau tôi vươn tay đóng sập cửa sổ lại, "Tự dưng ra đây hứng mưa? Dở à?"
Tôi giật mình bước lùi vào trong nhà, phát hiện tay mình lạnh buốt, tóc và váy ẩm ướt vì bị nước mưa bắn vào.
"Mày với thằng Trường cãi nhau hả?" Trang đưa cho tôi một cốc cacao nóng, nó cầm một cốc khác, thong thả ngồi xuống giường, "Gặp đứa nào cũng thấy mặt như đưa đám."
"... Ừm." Tôi ủ rũ gục đầu, tay miết nhẹ lên miệng cốc.
"Tao cứ tưởng mày với nó không bao giờ cãi nhau cơ." Trang có vẻ bất ngờ, "Bình thường mày hiền như cục bột, thằng Trường thì nhường nhịn mày đủ đường. Thế sao lại cãi nhau? Nó làm gì mày?"
"Không phải tại Trường." Tôi nhấm nháp cốc cacao, thấy miệng đắng ngắt, "Khó giải thích lắm... Là lỗi do tao."
Trang phẩy tay, chẳng thèm hỏi kỹ có chuyện gì:
"Thế chả sao đâu, vài hôm nữa nó tự hết ấy mà."
"Không đâu." Tôi mím môi, "Hình như lần này tao làm Trường buồn lắm..."
Hôm đó, tôi đã không thể trả lời câu hỏi của Trường. Tôi không muốn giấu Trường điều gì, nhưng ngay tại khoảnh khắc anh chất vấn: "Sao không đẩy Ái Linh ra", tôi không thể đưa ra một lời giải thích. Làm sao để nói với anh rằng, tôi và Ái Linh chưa từng có một mối quan hệ đúng nghĩa? Rằng trong quá khứ tôi từng lợi dụng và bám víu lấy chị như người đuối nước vớ lấy khúc cây, rằng tôi thực ra là một đứa con gái đạo đức giả chỉ biết làm mọi cách để lấp đầy cảm giác tội lỗi? Làm sao để Trường hiểu rằng, suốt mấy năm qua, tôi vẫn nợ Ái Linh một phần con người mình?
Tôi và Trường rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh đã được hai ngày. Tôi biết Trường đang cảm thấy thế nào, và tôi cũng biết nếu tôi cứ tiếp tục giữ im lặng, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thể cứu vãn.
"Chắc nó cũng quen rồi." Trang nhún vai, "Không thì mày đi xin lỗi nó đi, kiểu gì nó chẳng bỏ qua."
Tôi cảm thấy hơi phật ý:
"Mày nói như thể tao tồi tệ lắm."
"Không, mày cứ nhét chữ vào mồm tao thế?" Trang chậc lưỡi, "Tao không bảo mày không tốt, nhưng mày rất hay nghĩ linh tinh, hay phức tạp hóa vấn đề."
Tôi thở dài, không thể phản bác.
"Mày rất mâu thuẫn nhé, có những lúc trông mày rất tự tin, độc lập, khéo ăn khéo nói, mày hoàn toàn tận hưởng cuộc sống và chẳng sợ gì cả... Đúng chuẩn sinh viên Ngoại Giao ấy, hồi mới gặp lại mày tao bất ngờ lắm." Trang gãi đầu, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng có những lúc mày cứ gồng gồng, xong lo lắng, bất an linh tinh, y như con ốc cố thu mình vào vỏ. Đơn cử như hồi Tết bố mẹ tao lì xì cho mày, có thế thôi mà mày đắn đo quanh co mãi, xong mắt thì đỏ hoe, tưởng đâu bố mẹ tao vừa sang tên cho mày cái nhà Hải Phòng."
Trang quay lại nhìn tôi:
"Tao biết mày từng trải qua nhiều chuyện buồn nên được như bây giờ là giỏi lắm rồi. Thực ra mày cố gắng tích cực như thế là rất tốt, tao thích mày bây giờ hơn hồi cấp Ba, mà tao biết mày cũng thích bản thân tươi sáng tự tin hơn, chứ chẳng ai muốn mình sợ sệt, nhút nhát, u ám mãi cả."
"Nhưng mà... Sao nhỉ?" Trang để cốc cacao đã vơi non nửa lên bàn, tỏ ra suy tư, "Đôi khi mày gồng quá, bên ngoài mày tỏ ra ổn quá, trong khi bên trong mày vẫn chưa ổn lắm. Giống như là mày tự đặt ra một cái hình mẫu và cố gắng đạt được hình mẫu đấy ấy."
Tôi mở to mắt, có cảm giác như vừa bị bắn trúng tim đen.
Đúng vậy. Suốt quãng thời gian vừa qua, tôi đã dựng lên một hình mẫu và gồng mình để trở thành con người đó. Tôi từng rơi vào một trạng thái tồi tệ đến mức không còn chút năng lượng, chẳng thiết tha bất cứ điều gì, thậm chí cả những nhu cầu cơ bản của một con người cũng dần trở nên xa lạ.
Sau khi mẹ qua đời, tôi từng nghĩ đến cái chết nhiều lần. Mỗi đêm, tôi tự tưởng tượng ra hàng nghìn viễn cảnh về cái chết của bản thân. Có thể tôi sẽ chết vì bị xe đâm, có thể tôi sẽ được chứng kiến sự sống của chính mình dần xói mòn do mất máu quá nhiều, hoặc tôi sẽ nát vụn dưới chân tòa nhà vài chục tầng... Tôi mường tượng đến rất nhiều trường hợp, nhưng chưa một lần nghĩ mình sẽ chết già.
Cảm giác chán chường, bế tắc ấy siết chặt lấy tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi biết mình không ổn, tôi sợ một ngày nào đó mình sẽ không thể đứng lên được nữa, sợ những suy nghĩ tiêu cực cứ mãi quẩn quanh. Tôi bắt đầu lập trình lại cuộc sống của chính mình, ép bản thân xuống bếp nấu ăn, ép mình bước ra đường, buộc mình trò chuyện với mọi người... Dần dần, mọi thứ có vẻ ổn hơn. Mỗi đêm, tôi tự lặp đi lặp lại những suy nghĩ tích cực trong đầu như một bài kinh:
"Tôi phải sống hạnh phúc."
"Tôi yêu vẻ ngoài của mình."
"Tôi rất tự tin."
"Tôi xứng đáng được yêu thương."
Tôi học cách trang điểm, cách phối đồ tôn dáng thay vì khoác lên người những bộ quần áo rộng thùng thình che kín mít cơ thể. Tôi quan sát cách mọi người giao tiếp, học cách trở nên khéo léo hơn. Tôi chủ động hơn trong tình cảm, tự tạo cho mình một phiên bản hoàn hảo nhất có thể.
Nhưng đến cuối cùng, khi đứng trước những người thực sự yêu thương tôi, tôi mới nhận ra, dù đã thay đổi rất nhiều, tận sâu bên trong tôi vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ bé, đầy tự ti như thuở nào, chưa bao giờ dám tin rằng mình xứng đáng với hạnh phúc.
"Bình thường thì bọn tao cũng không thấy có vấn đề gì." Trang trầm ngâm, "Tao thấy mày tốt lắm, lúc nào cũng chu đáo, tỉ mỉ, chưa có dịp nào mày quên quà cho tao cả, bố mẹ tao và con Trà quý mày lắm. Tao không chê trách mày gì đâu, chỉ là tao hy vọng mày thả lỏng hơn thôi. Thi thoảng mày nghĩ nhiều và nhạy cảm quá, tao thì vô tư, nên tao rất sợ vô tình làm mày buồn."
Trang quay sang nhìn tôi:
"Đấy là từ góc độ của bạn bè, nhưng thằng Trường thì khác."
"Nói dễ nghe thì mày với Trường mập mờ, mà nói khó nghe, thằng Trường có khác gì lốp dự phòng của mày suốt một năm rưỡi?" Trang vỗ vai tôi, "Mày lạ gì tính thằng này đúng không? Thằng Trường trông thế thôi chứ công tử không thua Khánh Nguyễn, nó nóng tính, kiêu, nhanh chán, thế mà nó lẽo đẽo theo mày không danh phận hơn một năm trời, lúc nào cũng nhường nhịn chiều chuộng cái tính dở hơi của mày. Tết vừa rồi nó còn gửi quà và cảm ơn tao mãi vì đợt mày ốm tao gọi cho nó đến mang mày đi viện đấy."
"Thằng Trường biết mày sợ chênh lệch gia cảnh, biết mày tự ái cao, không muốn mắc nợ ai, nên nó làm bất cứ cái gì cho mày cũng phải giấu trước giấu sau, chỉ sợ mày né tránh nó."
Tôi cúi gằm mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Tao nghe Hoàng kể vụ du học Nga rồi. Tao nói thật, nó bỏ mất cơ hội nó đã buồn và tiếc rồi nhưng nó còn sợ mày buồn hơn, rõ ràng nó là người thiệt thế mà nó vẫn phải nghĩ đủ cách an ủi mày, sợ mày nghĩ ngợi linh tinh."
"Nó hy sinh thế rồi nhưng vẫn chưa có danh phận. Mày xem thế nào đi nhé."
Tôi không đáp lời Trang, tầm mắt rơi vào con búp bê Matryoshka đặt ở trên kệ sách, món quà Trường mang từ Nga về tặng tôi.
Tôi vươn tay cầm lấy nó, ngón tay vô thức mân mê lớp sơn bóng mịn. Tôi nhẹ nhàng xoay phần thân búp bê, mở ra lớp vỏ ngoài cùng. Một con búp bê nhỏ hơn xuất hiện, y hệt nhưng bé hơn một chút. Tôi lại xoay tiếp, lại một lớp nữa... rồi một lớp nữa... Cho đến khi chỉ còn lại con búp bê nhỏ nhất, bé tí hon, mong manh đến mức tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể cuốn đi.
Tôi siết chặt nó trong lòng bàn tay, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
***
Hà Nội mưa to suốt cả buổi chiều, đến tận tối muộn vẫn còn rả rích. Khi tôi đến nhà Trường, vạt váy và cổ áo ướt đẫm nước.
Tôi nhấn chuông cửa, đứng nép sang một bên, căng thẳng chờ đợi. Tay chân tôi lạnh cóng vì ngấm nước, cơ thể vô thức run lẩy bẩy.
"Ai thế?"
Cửa mở, ánh đèn từ trong nhà hắt ra, làm nổi bật khuôn mặt mỏi mệt của Trường. Tôi nhìn anh, cổ họng nghẹn lại, những lời muốn nói bỗng chốc vỡ vụn.
"Huyền Chi?" Trường lên tiếng, giọng khàn khàn, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Tôi siết nhẹ quai túi xách:
"Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt sượt qua lớp quần áo ướt sũng rồi khẽ nhíu mày. Không nói gì, anh chỉ lặng lẽ lùi sang bên nhường lối:
"Cậu vào trước đi."
Tôi bước vào, hơi ấm từ căn phòng lập tức bao trùm lấy cơ thể lạnh cóng, khiến tôi bất giác run lên. Đứng ngay ngưỡng cửa, tôi do dự một thoáng, đột nhiên nhận ra mình đến gặp anh trong bộ dạng nhếch nhác thế này là một sai lầm. Cảm giác hối hận len lỏi, nhưng đã quá muộn để quay lại.
Trường chẳng hỏi gì, chỉ đưa tôi một chiếc khăn, rồi với tay cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa. Tôi lúng túng lau đi những giọt nước mưa còn vương trên mặt, trong khi anh rời vào phòng ngủ, lát sau trở lại với một chiếc máy sấy tóc cùng một bộ quần áo nỉ mềm mại màu xám nhạt.
"Bộ này tớ chưa mặc lần nào." Anh đặt đồ vào tay tôi, giọng trầm ấm, "Cậu thay đồ trước đi, nhớ sấy khô tóc nữa, đừng để bị ốm."
Tôi đón lấy quần áo, hốc mắt nóng lên, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm. Sự chu đáo của Trường khiến tôi thấy lòng mình nhẹ bớt, nhưng đồng thời, cảm giác hồi hộp khó gọi tên lại dâng lên. Nhìn gương mặt tái nhợt phản chiếu trong gương, tôi sững người nhận ra mình đã chạy thẳng đến đây mà chẳng suy nghĩ hay ngần ngại gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn được gặp anh.
Có lẽ, đâu đó trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tin rằng Trường sẽ lắng nghe và chấp nhận con người tôi.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Trường đang ngồi ở sô pha, tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo béo, trên bàn để sẵn cốc trà gừng nghi ngút khói. Anh không quay đầu lại, điềm tĩnh nói:
"Uống trà gừng đi cho ấm người, tớ pha sẵn rồi."
Tôi đứng yên một chút, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống đối diện anh. Tôi ngẩng lên nhìn anh, giọng khẽ khàng:
"Tớ đến để giải thích cho cậu về Ái Linh."
Trường thoáng bất ngờ, anh mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Tôi cầm cốc trà gừng lên uống một ngụm nhỏ, chậm rãi kể về phần quá khứ mà tôi chưa từng nói cho anh biết, về Ái Linh, về tôi của những năm tháng đó.
Ngay từ đầu, tôi đã tiếp cận cô ấy có chủ đích. Tôi biết Ái Linh có tiếng nói trong nhóm khách VIP mà tôi từng nhận đặt bàn, tôi biết cô ấy có vẻ quan tâm đến tôi một cách đặc biệt, và quan trọng nhất, Ái Linh là con gái. Tôi đã đặt cược tất cả lên cô ấy, hòng tìm một lối thoát cho mình.
Không có tình yêu. Chỉ có toan tính và lợi dụng.
Tôi như một sợi dây tơ hồng quấn chặt lấy Ái Linh, không buông tay, không dám buông tay. Vì tôi biết, ngoài cô ấy ra, tôi chẳng còn đường lui nào khác.
Anh vẫn im lặng lắng nghe, không cắt ngang, nhưng tôi nhận ra ánh mắt anh đang thay đổi, chỉ là tôi không còn sức lực để phán đoán nó mang ý nghĩa gì nữa. Lần đầu tiên, tôi có cảm giác mình đang bị bóc trần hoàn toàn, không còn chút vỏ bọc nào che chắn.
Tôi đã cố hết sức để đáp lại Ái Linh, để thuyết phục chính mình rằng tôi cũng rung động với cô ấy. Tôi gượng ép cảm xúc, níu kéo chút chân thành còn sót lại trong lòng. Nhưng càng cố gắng, tôi càng thấy ghê tởm chính bản thân mình.
"Đến cuối cùng, không chịu nổi nữa, tớ đã quyết định thú nhận tất cả với Ái Linh." Tôi cười nhạt, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt lạnh lẽo xuống mu bàn tay, "Hóa ra... ngay từ đầu, Ái Linh đã biết hết."
"Tớ đúng là một kẻ tệ hại, rác rưởi, đạo đức giả..."
"Được rồi, đủ rồi!" Trường cao giọng cắt ngang lời tôi, anh bước tới ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy, "Cậu không phải người như thế! Tớ xin lỗi, đáng ra tớ không nên tức giận với cậu, cậu không cần phải kể nữa!"
Tôi buông thõng hai tay, nhìn vào khoảng không trước mặt, thở dài:
"Không phải đâu, tớ không tốt như cậu nghĩ đâu. Thực ra tớ rất giả tạo, tất cả những thứ tớ thể hiện cho cậu thấy đều giả vờ hết đấy. Tớ tiêu cực, hay suy diễn, thiếu tự tin, sống chỉ để làm hài lòng người khác. Tớ còn hướng nội, lúc nào cũng bất an, ích kỷ... Ưm..."
Tôi trừng lớn mắt, cơ thể như đông cứng lại. Hơi thở của anh bao trùm lấy tôi, nóng rực và dữ dội. Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, nhưng cơn chấn động nhanh chóng nhường chỗ cho sự hoảng loạn. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay anh đã siết lấy gáy tôi, khiến tôi không thể trốn chạy.
Nụ hôn không dịu dàng. Nó gấp gáp, đòi hỏi, như thể anh muốn tôi cảm nhận tất cả những gì anh chưa thể nói thành lời. Đầu môi anh nóng ran, quấn lấy tôi, lấn át cả ý thức của tôi, khiến tôi không thể làm gì khác ngoài việc bám chặt lấy áo anh.
Mãi một lúc lâu sau, Trường mới buông tôi ra. Anh vẫn giữ tôi trong vòng tay, trán chạm trán, hơi thở gấp gáp phả lên môi tôi, mang theo chút run rẩy chưa tan.
Cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực. Hai tay tôi vô thức chống lên ngực anh, miệng khẽ hé ra, cố gắng lấy lại nhịp thở, trái tim đập thình thịch. Cảm giác nóng bừng mãi không tan.
Trường siết chặt vòng tay, kéo tôi sát hơn. Giọng anh khàn hẳn:
"Cậu nghĩ tớ không nhận ra hả? Cậu coi thường tớ à?"
Tôi ngơ ngác.
"Từ cấp Ba cậu đã như vậy rồi." Trường dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, ngón tay dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nhưng chính anh cũng đỏ mắt, "Cậu trầm lặng, ít nói, hay khóc, ai nói gì cũng không biết phản bác... Lớn thêm mấy tuổi nên chắc to gan hơn, hơi một tí là dỗi tớ, bắt nạt tớ, nhưng đến lúc gặp chuyện là trốn đi đâu mất, để tớ phải chạy theo cậu hết cả hơi."
"Tớ biết cậu không giỏi giao tiếp với quá nhiều người, mỗi lần nói chuyện nhiều quá sẽ mất hết năng lượng, chỉ muốn ngồi một mình. Tớ biết nếu cuối tuần không phải ra ngoài, cậu sẽ ăn mặc thật xuề xòa, để mặt mộc, suốt cả ngày chỉ ăn đúng một bữa. Nếu có đủ đồ ăn và wifi, cậu có thể ở lỳ trong nhà cả tháng không ra ngoài. Tớ biết cậu phải gồng mình để tỏ ra hài hước, tớ biết cậu không thích tiếp xúc quá gần với người khác, tớ biết cậu sợ đàn ông. Khi bối rối hay có mâu thuẫn với ai, cậu sẽ tìm cách trốn đi thật lâu, thật xa... Huyền Chi, tớ biết hết."
"Trong mắt tớ, cậu rất tốt."
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, hốc mắt cay xè, lòng ngổn ngang. Nhưng Trường không cho tôi trốn tránh, anh nâng cằm tôi lên, ép tôi phải đối diện với anh.
"Chuyện của quá khứ, thì để lại quá khứ đi."
Tôi cắn môi, bàn tay siết chặt con búp bê nhỏ trong lòng bàn tay.
"Tớ..." Tôi khẽ run rẩy, "Tớ sợ lắm, thậm chí tớ còn chưa thể tự yêu lấy bản thân mình."
Trường nhìn tôi hồi lâu, rồi kiên định nói:
"Vậy thì để tớ yêu cậu trước. Tớ sẽ dạy cậu."
Ngay sau đó, tôi lại bị cuốn vào nụ hôn nồng nhiệt của anh. Trời đất chao đảo, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.
Hơi thở anh nóng rực, từng chuyển động của anh mang theo sự khao khát không chút che giấu. Đầu lưỡi anh lướt qua môi tôi, thăm dò, rồi không do dự xâm nhập sâu hơn, quấn lấy tôi, kéo tôi hòa vào nhịp điệu của anh. Tôi không biết mình đã đáp lại anh từ lúc nào, chỉ cảm nhận được cơ thể ngày càng nóng lên, từng thớ thịt như căng cứng, bùng cháy trong cảm giác hỗn loạn chưa từng có.
Tôi mở mắt, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Trường đang nhìn khóa chặt lấy mình. Tôi muốn nói gì đó, nhưng Trường không để tôi có cơ hội. Anh cúi xuống, môi lướt dọc từ mắt, mũi, khóe miệng tôi, trượt xuống cằm, rồi chạm đến hõm cổ nhạy cảm. Tôi run lên, khẽ cắn môi. Cảm giác xa lạ này khiến tôi sợ hãi.
"Huyền Chi." Anh thì thầm bên tai, giọng trầm thấp đến mức khiến tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, "Anh sẽ không ép em."
Tôi sững người, hơi thở rối loạn, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Tôi biết, chỉ cần khẽ lắc đầu, anh sẽ lập tức dừng lại. Bàn tay tôi vô thức siết chặt vạt áo anh, tầm mắt mơ hồ phản chiếu bóng hình Trường.
Một giây sau, tôi khẽ gật đầu.
Đôi mắt anh sâu thẳm hơn, như có ngọn lửa âm ỉ bùng lên. Không do dự, anh cúi xuống, hôn tôi lần nữa.
Chiếc chuông nhỏ trên kiềng chân tôi khẽ rung suốt đêm.
Mãi đến gần hai giờ sáng, mọi thứ mới kết thúc. Vừa được bế từ phòng tắm lên giường, tôi đã mơ màng thiếp đi. Trường chui vào chăn, ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào vai tôi.
Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy đầu vai mình ươn ướt. Vừa định quay lại, anh đã siết chặt eo tôi hơn, cúi đầu hôn lên vai tôi thật lâu, thì thầm:
"Trông giống thân con bướm thật đấy..."
"Dạ?" Tôi hơi nghiêng đầu ra sau, vươn tay vuốt ve gò má anh. Khi chạm vào làn da ẩm ướt, tôi bỗng khựng lại, "Cái gì giống thân con bướm?" Anh đang khóc ư?
"Hình xăm dấu chấm phẩy của em..." Giọng anh khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào, "Giống thân con bướm ấy."
"... Thật à?" Tôi ngơ ngẩn, đầu óc trì trệ, mãi mới chậm chạp đáp, "Cũng hơi giống nhỉ?"
"Đợi anh một chút nhé."
Trường bật đèn ngủ. Phía sau lưng vang lên tiếng lục lọi khe khẽ. Dù đã buồn ngủ lắm, tôi vẫn không cưỡng được tò mò, dụi mắt chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn anh lấy một cây bút từ ngăn kéo.
Anh ôm tôi sát lại, nhẹ nhàng kéo cổ áo tôi xuống. Đầu bút chạm vào da tôi, chậm rãi di chuyển, cảm giác lành lạnh khiến tôi vô thức cựa quậy.
"Ngồi yên nào." Trường cười khẽ, xoa đầu tôi, "Xong rồi."
Tôi ngoái đầu lại, sửng sốt nhìn hình con bướm xinh đẹp đang tung cánh trên đầu vai.
"Đẹp quá..." Tôi lẩm bẩm.
Anh cong môi cười, dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi:
"Thích không?"
"Em thích lắm." Tôi nở nụ cười thật tươi, nhưng khóe mắt lại ươn ướt, "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã đến bên em. Mặc cho những vết thương vẫn âm ỉ chảy máu, mặc cho những nỗi tự ti khắc sâu vào trong cốt tuỷ dựng thành tầng tầng lớp lớp thành luỹ, anh vẫn không ngại ngần mà bước tới thế giới ngập tràn bóng tối của em. Mỗi bước chân anh mang theo hơi ấm và sức mạnh, xua tan màn sương mịt mờ của quá khứ đã vây hãm em suốt những năm tháng non dại.
Em từng cho rằng sự sống là một hình phạt, trước khi anh đến.
Hết.
Hải Phòng, ngày 7 tháng 3 năm 2025.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro