Trước Khi Anh Đến - Trà Hoa Đậu Biếc
Gia đình
Trà Hoa Đậu Biếc
2025-03-28 17:00:37
Gần Tết, bố mẹ Trang mấy lần gọi điện rủ tôi về Hải Phòng đón Tết cùng gia đình cô chú. Thêm cái Trang cứ năn nỉ mãi, cuối cùng tôi cũng xiêu lòng. Năm nay Thùy Trang cũng được về Hải Phòng ăn Tết, chúng tôi gửi Thùy Trang cho Thu Trang mang về quê trước. Ngày hai bảy Tết, Trường đưa tôi từ Hà Nội về Nam Định dọn dẹp, thắp hương cho mẹ tôi, sau đó chúng tôi cùng về Hải Phòng.
Hai chín âm lịch, bố mẹ Trang gọi ba đứa dậy sớm. Trà ở nhà giúp bố dọn dẹp sửa sang bàn thờ và trang trí cây đào, còn mẹ Trang lái xe chở tôi với Trang đi chợ Đổ sắm đồ Tết.
Tết Hải Phòng vẫn đẹp hệt như trong trí nhớ của tôi. Dải vườn hoa trung tâm thành phố rực rỡ đủ màu sắc, trên khắp các con đường được trang trí thêm rất nhiều hoa tươi, cả thành phố ngập tràn sắc cờ và hoa. Mẹ Trang gửi xe ô tô ở khu vực gửi xe gần hồ Tam Bạc, chúng tôi phải đi bộ khoảng vài chục mét để vào chợ.
"Hai đứa nắm tay nhau đi sát theo mẹ nhé." Mẹ Trang khoác tay tôi, "Để ý đồ đạc không bị móc túi đấy, năm kia mẹ bị mất mấy trăm nghìn ở chợ này rồi."
Tôi gật đầu, đứng nép sát lại gần mẹ Trang, nghiêm túc kiểm tra lại túi và kéo tay Trang đang mải mê nhìn ngó mấy hàng quán bán đồ trang trí hai bên đường:
"Dạ vâng ạ."
Khó mà không bị phân tâm giữa một khu chợ Tết đông vui, nhộn nhịp như thế này. Những gian hàng rực rỡ sắc đỏ, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng, mùi thơm của bánh mứt và quất đào xen lẫn trong không khí. Giữa khung cảnh ấy, tôi bỗng thấy lòng mình xao động một cách khó tả, một cảm giác háo hức đã lâu không còn chợt dâng lên. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình thích Tết là khi nào nữa. Từ khi mẹ mất, Tết đối với tôi chỉ còn lại sự trống vắng và những nỗi buồn không tên.
Khi ở Hà Nội, Trang hệt như bà cụ non, thế mà về với mẹ con bé cứ lơ nga lơ ngơ. Mẹ Trang lo hết việc sắm sửa, chúng tôi chỉ cần đi theo sau xách đồ, nói chuyện, ngắm nhìn hàng quán ven đường và... năn nỉ mẹ mua thêm đồ ăn vặt.
Tôi đang lặng lẽ đứng sau cổ vũ mẹ Trang mặc cả bó hoa cúc từ 200 nghìn xuống 80 nghìn thì nghe thấy ai đó gọi to:
"Chi!! Trang!!"
Châu Anh đứng cách tôi khoảng chục mét, giữa một rừng quất đào rực rỡ, Khánh đi sát bên cạnh Châu Anh, hai tay cầm đầy túi to túi nhỏ. Bên cạnh mẹ Châu Anh là một người phụ nữ rất đẹp, thanh lịch và sang trọng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm đạm của người phụ nữ từng trải.
Tôi kéo tay Trang, cả hai cùng bước nhanh về phía Châu Anh. Mẹ Trang đi ngay sau, miệng đã nở sẵn một nụ cười hiền hậu.
"Con chào bác!" Châu Anh ríu rít chào mẹ Trang.
"Châu Anh càng lớn càng xinh gái." Mẹ Trang cười tươi, vỗ nhẹ vào tay Châu Anh, "Hai đứa đi chợ cùng mẹ à?"
"Dạ vâng ạ, mẹ cháu muốn mua thêm ít đồ Tết." Châu Anh quay sang giới thiệu người phụ nữ đứng cạnh mình, "Đây là bác Kiều, mẹ Khánh ạ.".
Mấy người lớn nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, các mẹ vừa đi vừa trao đổi về những món cần mua, để mặc chúng tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi liếc nhìn Khánh, cậu ta bận bịu với đống túi đồ trên tay, trông có vẻ chẳng mấy quan tâm đến cuộc trò chuyện của mấy đứa con gái chúng tôi.
Tôi từng nghe Châu Anh nói bố mẹ Khánh đã ly hôn từ lâu, bố mẹ cậu ta đều có gia đình mới. Khánh chuyển từ Hà Nội về Hải Phòng để sống với bố, còn mẹ Khánh đang ở Singapore. Tết này mẹ Khánh về Việt Nam gặp gia đình Châu Anh để bàn chuyện cưới xin của hai đứa.
"Cưới thật à? Bọn mày còn chưa ra trường mà?" Trang che miệng, mắt ánh dời xuống bụng Châu Anh, "Chẳng lẽ..."
"Mày nhìn đi đâu đấy!" Châu Anh gõ đầu Trang, "Bố mẹ bàn thế thôi, bọn tao tốt nghiệp mới cưới. Cưới xong tao với Khánh sẽ sang Mỹ hoặc châu Âu học MBA."
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
"Cả hai đứa cùng đi luôn hả?"
"Ừm, bọn tao thống nhất rồi." Châu Anh cười ngọt ngào, hạ tông giọng, "Thực ra Khánh chưa muốn học tiếp, nếu Khánh ở Việt Nam thì khả năng cuối năm nay sẽ lên leader dự án ở công ty D, đợi đi làm vài năm có kinh nghiệm thì tranh thủ học sau cũng được. Tao vẫn thoải mái thôi, ai cũng có con đường sự nghiệp riêng mà, không ngờ Khánh quyết định đi du học với tao."
"Công ty D Big 4 kế kiểm đúng không?" Tôi tròn mắt, "Giỏi thật."
"Khánh thực tập ở D từ cuối năm hai cơ." Châu Anh gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
"Ồ... Hai đứa bọn mày đi đường nào cũng thuận buồm xuôi gió nhỉ." Trang khoác tay tôi, "Hai đứa apply học bổng hay tự túc? Lỡ không trúng tuyển cùng một trường thì sao?"
"Bọn tao apply học bổng." Châu Anh cười, "Tao trúng tuyển trường nào thì Khánh sẽ học trường đấy."
"Chúc mừng hai đứa." Tôi vươn tay ra bắt tay với Châu Anh, mỉm cười theo, "Tao chờ nhận được thiệp cưới của mày đấy nhé."
***
Năm nay tôi được đón giao thừa ở quảng trường Nhà Hát Lớn Hải Phòng, bên cạnh có người tôi thương và rất nhiều bạn bè thân thiết.
Sáng mùng một, khi tôi còn ngái ngủ, mẹ Trang đã dịu dàng gọi tôi và hai chị em Trang dậy để lì xì. Tôi rất bất ngờ vì mình cũng có phần.
"Năm mới chúc con gái vui vẻ, mạnh khỏe, bình an!"
Tôi cầm bao lì xì trong tay, lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa bứt rứt. Tôi muốn làm gì đó để đáp lễ, nhưng Trang đã nhanh chóng lắc đầu, kéo tôi lại, thì thầm:
"Bố mẹ tao quý mày nên mới vậy. Cứ nhận đi cho bố mẹ vui. Đây là tình cảm, tình cảm không thể sòng phẳng như tiền bạc được."
Tôi khẽ siết bao lì xì trong tay, cuối cùng cũng chỉ biết cười, cúi đầu cảm ơn hai bác.
Chiều mùng ba Tết, hiếm khi mọi người được thong thả. Gia đình Trang đã chúc Tết họ hàng xong hết, cả nhà cùng quây quần ở phòng khách, ai làm việc của người nấy. Bố Trang chăm chú lật giở tờ báo xuân, mẹ Trang cẩn thận sắp lại khay bánh mứt trên bàn. Trang và Trà đang vùi mình trong ghế, nhấm nháp hạt dưa, đôi mắt lơ đãng lướt qua chương trình hài Tết đang phát trên TV.
Tôi ngồi co chân trên ghế sofa, tay ôm cốc trà nóng, lắng nghe tiếng nước sôi lách tách trong ấm. Hương trà sen thoảng nhẹ trong không khí, hòa với hương nhang trầm từ bàn thờ. Tôi im lặng xoay xoay chén trà nóng trong tay, bất giác nhớ đến cuộc gọi tối qua của mẹ Trường.
Giọng bác nhẹ nhàng, thân thiện, vẫn giữ sự điềm đạm thường thấy:
"Mùng năm gia đình bác định đi chùa đầu năm, Huyền Chi đi cùng nhé? Để bác giới thiệu con với mọi người."
Tôi chưa từng nghĩ đến việc ra mắt gia đình Trường, ít nhất là không phải theo cách này.
"Dạ... để con xem đã ạ." Tôi không lập tức từ chối, nhưng cũng không hứa hẹn điều gì.
Cả đêm tôi trằn trọc, sáng nay vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Tôi không biết vì sao lòng mình lại dậy lên những cảm xúc lẫn lộn đến thế.
Có lẽ là ngại, vì tôi và Trường chưa phải người yêu.
Có lẽ là do dự. Tôi sợ bước vào một gia đình hoàn hảo như nhà anh, sợ đối diện với những ánh mắt xa lạ, sợ cảm giác lạc lõng giữa những câu chuyện sum vầy.
Có lẽ là tự ti. Tôi chẳng có gì để giới thiệu với gia đình và họ hàng anh. Mẹ tôi mất rồi, bố tôi chẳng biết ra sao, tôi còn không có một mái nhà đúng nghĩa để mà đưa Trường về.
Nghĩ đến đó, lòng tôi chợt lạnh đi, dù bàn tay vẫn đang ôm lấy cốc trà nghi ngút khói.
"Huyền Chi?" Trang búng tay trước mặt tôi, "Cả chiều nay mày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế?"
Tôi giật mình, hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định kể cho Trang:
"Mẹ Trường bảo mai đi chùa, cô gọi điện rủ tao đi cùng." Ngẫm nghĩ, tôi bổ sung, "Có cả họ hàng gia đình Trường nữa."
Bố Trang ngẩng lên khỏi tờ báo, mẹ Trang cũng dừng tay. Không ai nói gì, chỉ có Trang là phản ứng ngay lập tức:
"Ơ, vậy là mẹ nó quý mày đấy chứ! Tốt mà."
"Ừm, nhưng mà..." Tôi mím môi, cúi đầu nhìn vào tách trà trong tay, "Tao và Trường cũng chưa là gì, Tết nhất đến nhà người ta thế này khó xử lắm."
Mẹ Trang rót thêm nước nóng vào cốc tôi, ánh mắt bà dịu dàng mà ấm áp.
"Không muốn đi thì con cứ từ chối khéo. Không ai ép con cả."
Bố Trang đặt tờ báo xuống, chậm rãi lên tiếng:
"Tết là để vui vẻ, không phải để tự làm khó mình."
Mẹ Trang mỉm cười, đặt tay lên tay tôi:
"Con có thể cảm ơn bác ấy vì lời mời, rồi nói rằng con đã có kế hoạch khác với gia đình Trang. Con cứ nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, bác nghĩ mẹ Trường sẽ hiểu thôi."
Tôi siết nhẹ cốc trà, cảm giác ấm áp lan dần ra.
"Dạ, con cảm ơn hai bác." Tôi hít một hơi thật sâu, chợt thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tối hôm đó, Trường gọi điện cho tôi. Biết tôi từ chối mẹ, anh không tỏ ra bất ngờ cũng chẳng trách móc gì, vẫn nói chuyện với tôi như mọi khi. Một lúc sau, anh hỏi:
"Uống trà sữa không? Giờ tớ mang qua nhé?"
"Thôi, giờ cũng muộn rồi, trời lạnh lắm." Tôi ngồi xuống mép giường, vuốt mái tóc còn hơi ẩm, "Tớ nhạy cảm với caffein mà, chỉ uống trà sữa cũng mất ngủ được."
"Thế tớ mua sữa tươi trân châu đường nhé?" Trường hạ thấp tông giọng, thái độ rất kiên nhẫn, "Uống đi, cho tớ có cớ gặp một tí."
Tôi mím môi, tim đập thình thịch:
"Thôi được rồi..."
Tôi ngồi trên phòng sấy khô tóc, chưa thấy Trường gọi nên tôi ung dung xé mặt nạ, vừa đắp lên mặt thì Trà từ dưới nhà chạy lên, giọng lanh lảnh:
"Người yêu chị đến rồi này! Bố mẹ em mời anh ấy vào nhà uống nước, cả nhà đang nói chuyện ở phòng khách kìa!"
Tôi vội vàng gỡ mặt nạ, bỗng dưng cảm thấy chột dạ:
"Để chị xuống."
Trường ngồi một bên ghế, phía đối diện là bố mẹ Trang, Trang, mèo của nhà Trang và Thùy Trang đang nhìn chằm chằm vào anh một cách... không thân thiện lắm.
Trông Trường có vẻ khá bình tĩnh, anh không nhìn thấy tôi, với tay cầm lấy cốc nước trà nhấp một ngụm, chủ động hỏi thăm:
"Gia đình bác ăn cơm chưa ạ?"
"Nhà bác ăn rồi." Bố Trang rót thêm nước cho Trường, "Cháu cơm nước gì chưa?"
"Dạ cháu ăn rồi."
"Thế à?"
"Dạ."
"..."
Phòng khách chợt rơi vào khoảng lặng, Trang và mẹ Trang bặm môi nín cười, Trà đứng sau lưng tôi thì cười thành tiếng. Trường quay đầu lại, vừa trông thấy tôi, anh thở phào, nhẹ nhõm ra mặt. Hóa ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài vẫn thể hiện.
Trà chạy vọt ra chỗ Trang, tôi đang định đến ngồi cạnh Trường thì bố Trang hắng giọng, nhắc Trà:
"Trà vào bếp lấy thêm cái ghế cho chị Chi ngồi đi con."
Tôi không dám cãi, ngoan ngoãn đổi hướng đến ngồi chỗ của Trà, còn Trà xuống bếp lấy thêm cái ghế nữa. Bố Trang lấy thêm chén uống nước rót trà cho tôi, dò xét:
"Muộn thế này cháu đến tìm Huyền Chi làm gì? Hai đứa tính đi đâu?"
"Dạ không, cháu đưa Huyền Chi ít đồ rồi đi luôn ạ." Trường vội vàng giải thích.
Bố Trang gật gù:
"Nhà cháu ở gần đây à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Bố mẹ cháu làm gì? Hai đứa quen nhau lâu chưa? Cháu đang học ngành gì?"
Trường nuốt khan, lưng hơi cứng lại nhưng vẫn lễ phép trả lời từng câu một. Nhưng hỏi đến đâu, bố Trang lại nhíu mày đến đấy:
"Trong nhà không có anh chị em gì hết à?"
"Dạ, cháu là con một ạ."
"Cháu ít hơn cái Chi một tuổi?"
"Dạ..."
Trường ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gốc, tai và cổ đỏ bừng, chốc chốc lại liếc tôi cầu cứu. Tôi cắn môi, uống một ngụm trà, thầm nghĩ: Thế này có khác gì ra mắt gia đình đâu chứ?
Chợt, giữa những tiếng nói cười ấm áp, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi thực sự có một gia đình.
Hai chín âm lịch, bố mẹ Trang gọi ba đứa dậy sớm. Trà ở nhà giúp bố dọn dẹp sửa sang bàn thờ và trang trí cây đào, còn mẹ Trang lái xe chở tôi với Trang đi chợ Đổ sắm đồ Tết.
Tết Hải Phòng vẫn đẹp hệt như trong trí nhớ của tôi. Dải vườn hoa trung tâm thành phố rực rỡ đủ màu sắc, trên khắp các con đường được trang trí thêm rất nhiều hoa tươi, cả thành phố ngập tràn sắc cờ và hoa. Mẹ Trang gửi xe ô tô ở khu vực gửi xe gần hồ Tam Bạc, chúng tôi phải đi bộ khoảng vài chục mét để vào chợ.
"Hai đứa nắm tay nhau đi sát theo mẹ nhé." Mẹ Trang khoác tay tôi, "Để ý đồ đạc không bị móc túi đấy, năm kia mẹ bị mất mấy trăm nghìn ở chợ này rồi."
Tôi gật đầu, đứng nép sát lại gần mẹ Trang, nghiêm túc kiểm tra lại túi và kéo tay Trang đang mải mê nhìn ngó mấy hàng quán bán đồ trang trí hai bên đường:
"Dạ vâng ạ."
Khó mà không bị phân tâm giữa một khu chợ Tết đông vui, nhộn nhịp như thế này. Những gian hàng rực rỡ sắc đỏ, tiếng người mua kẻ bán rộn ràng, mùi thơm của bánh mứt và quất đào xen lẫn trong không khí. Giữa khung cảnh ấy, tôi bỗng thấy lòng mình xao động một cách khó tả, một cảm giác háo hức đã lâu không còn chợt dâng lên. Tôi không nhớ lần cuối cùng mình thích Tết là khi nào nữa. Từ khi mẹ mất, Tết đối với tôi chỉ còn lại sự trống vắng và những nỗi buồn không tên.
Khi ở Hà Nội, Trang hệt như bà cụ non, thế mà về với mẹ con bé cứ lơ nga lơ ngơ. Mẹ Trang lo hết việc sắm sửa, chúng tôi chỉ cần đi theo sau xách đồ, nói chuyện, ngắm nhìn hàng quán ven đường và... năn nỉ mẹ mua thêm đồ ăn vặt.
Tôi đang lặng lẽ đứng sau cổ vũ mẹ Trang mặc cả bó hoa cúc từ 200 nghìn xuống 80 nghìn thì nghe thấy ai đó gọi to:
"Chi!! Trang!!"
Châu Anh đứng cách tôi khoảng chục mét, giữa một rừng quất đào rực rỡ, Khánh đi sát bên cạnh Châu Anh, hai tay cầm đầy túi to túi nhỏ. Bên cạnh mẹ Châu Anh là một người phụ nữ rất đẹp, thanh lịch và sang trọng, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm đạm của người phụ nữ từng trải.
Tôi kéo tay Trang, cả hai cùng bước nhanh về phía Châu Anh. Mẹ Trang đi ngay sau, miệng đã nở sẵn một nụ cười hiền hậu.
"Con chào bác!" Châu Anh ríu rít chào mẹ Trang.
"Châu Anh càng lớn càng xinh gái." Mẹ Trang cười tươi, vỗ nhẹ vào tay Châu Anh, "Hai đứa đi chợ cùng mẹ à?"
"Dạ vâng ạ, mẹ cháu muốn mua thêm ít đồ Tết." Châu Anh quay sang giới thiệu người phụ nữ đứng cạnh mình, "Đây là bác Kiều, mẹ Khánh ạ.".
Mấy người lớn nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, các mẹ vừa đi vừa trao đổi về những món cần mua, để mặc chúng tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi liếc nhìn Khánh, cậu ta bận bịu với đống túi đồ trên tay, trông có vẻ chẳng mấy quan tâm đến cuộc trò chuyện của mấy đứa con gái chúng tôi.
Tôi từng nghe Châu Anh nói bố mẹ Khánh đã ly hôn từ lâu, bố mẹ cậu ta đều có gia đình mới. Khánh chuyển từ Hà Nội về Hải Phòng để sống với bố, còn mẹ Khánh đang ở Singapore. Tết này mẹ Khánh về Việt Nam gặp gia đình Châu Anh để bàn chuyện cưới xin của hai đứa.
"Cưới thật à? Bọn mày còn chưa ra trường mà?" Trang che miệng, mắt ánh dời xuống bụng Châu Anh, "Chẳng lẽ..."
"Mày nhìn đi đâu đấy!" Châu Anh gõ đầu Trang, "Bố mẹ bàn thế thôi, bọn tao tốt nghiệp mới cưới. Cưới xong tao với Khánh sẽ sang Mỹ hoặc châu Âu học MBA."
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
"Cả hai đứa cùng đi luôn hả?"
"Ừm, bọn tao thống nhất rồi." Châu Anh cười ngọt ngào, hạ tông giọng, "Thực ra Khánh chưa muốn học tiếp, nếu Khánh ở Việt Nam thì khả năng cuối năm nay sẽ lên leader dự án ở công ty D, đợi đi làm vài năm có kinh nghiệm thì tranh thủ học sau cũng được. Tao vẫn thoải mái thôi, ai cũng có con đường sự nghiệp riêng mà, không ngờ Khánh quyết định đi du học với tao."
"Công ty D Big 4 kế kiểm đúng không?" Tôi tròn mắt, "Giỏi thật."
"Khánh thực tập ở D từ cuối năm hai cơ." Châu Anh gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
"Ồ... Hai đứa bọn mày đi đường nào cũng thuận buồm xuôi gió nhỉ." Trang khoác tay tôi, "Hai đứa apply học bổng hay tự túc? Lỡ không trúng tuyển cùng một trường thì sao?"
"Bọn tao apply học bổng." Châu Anh cười, "Tao trúng tuyển trường nào thì Khánh sẽ học trường đấy."
"Chúc mừng hai đứa." Tôi vươn tay ra bắt tay với Châu Anh, mỉm cười theo, "Tao chờ nhận được thiệp cưới của mày đấy nhé."
***
Năm nay tôi được đón giao thừa ở quảng trường Nhà Hát Lớn Hải Phòng, bên cạnh có người tôi thương và rất nhiều bạn bè thân thiết.
Sáng mùng một, khi tôi còn ngái ngủ, mẹ Trang đã dịu dàng gọi tôi và hai chị em Trang dậy để lì xì. Tôi rất bất ngờ vì mình cũng có phần.
"Năm mới chúc con gái vui vẻ, mạnh khỏe, bình an!"
Tôi cầm bao lì xì trong tay, lòng dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa bứt rứt. Tôi muốn làm gì đó để đáp lễ, nhưng Trang đã nhanh chóng lắc đầu, kéo tôi lại, thì thầm:
"Bố mẹ tao quý mày nên mới vậy. Cứ nhận đi cho bố mẹ vui. Đây là tình cảm, tình cảm không thể sòng phẳng như tiền bạc được."
Tôi khẽ siết bao lì xì trong tay, cuối cùng cũng chỉ biết cười, cúi đầu cảm ơn hai bác.
Chiều mùng ba Tết, hiếm khi mọi người được thong thả. Gia đình Trang đã chúc Tết họ hàng xong hết, cả nhà cùng quây quần ở phòng khách, ai làm việc của người nấy. Bố Trang chăm chú lật giở tờ báo xuân, mẹ Trang cẩn thận sắp lại khay bánh mứt trên bàn. Trang và Trà đang vùi mình trong ghế, nhấm nháp hạt dưa, đôi mắt lơ đãng lướt qua chương trình hài Tết đang phát trên TV.
Tôi ngồi co chân trên ghế sofa, tay ôm cốc trà nóng, lắng nghe tiếng nước sôi lách tách trong ấm. Hương trà sen thoảng nhẹ trong không khí, hòa với hương nhang trầm từ bàn thờ. Tôi im lặng xoay xoay chén trà nóng trong tay, bất giác nhớ đến cuộc gọi tối qua của mẹ Trường.
Giọng bác nhẹ nhàng, thân thiện, vẫn giữ sự điềm đạm thường thấy:
"Mùng năm gia đình bác định đi chùa đầu năm, Huyền Chi đi cùng nhé? Để bác giới thiệu con với mọi người."
Tôi chưa từng nghĩ đến việc ra mắt gia đình Trường, ít nhất là không phải theo cách này.
"Dạ... để con xem đã ạ." Tôi không lập tức từ chối, nhưng cũng không hứa hẹn điều gì.
Cả đêm tôi trằn trọc, sáng nay vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào. Tôi không biết vì sao lòng mình lại dậy lên những cảm xúc lẫn lộn đến thế.
Có lẽ là ngại, vì tôi và Trường chưa phải người yêu.
Có lẽ là do dự. Tôi sợ bước vào một gia đình hoàn hảo như nhà anh, sợ đối diện với những ánh mắt xa lạ, sợ cảm giác lạc lõng giữa những câu chuyện sum vầy.
Có lẽ là tự ti. Tôi chẳng có gì để giới thiệu với gia đình và họ hàng anh. Mẹ tôi mất rồi, bố tôi chẳng biết ra sao, tôi còn không có một mái nhà đúng nghĩa để mà đưa Trường về.
Nghĩ đến đó, lòng tôi chợt lạnh đi, dù bàn tay vẫn đang ôm lấy cốc trà nghi ngút khói.
"Huyền Chi?" Trang búng tay trước mặt tôi, "Cả chiều nay mày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế?"
Tôi giật mình, hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định kể cho Trang:
"Mẹ Trường bảo mai đi chùa, cô gọi điện rủ tao đi cùng." Ngẫm nghĩ, tôi bổ sung, "Có cả họ hàng gia đình Trường nữa."
Bố Trang ngẩng lên khỏi tờ báo, mẹ Trang cũng dừng tay. Không ai nói gì, chỉ có Trang là phản ứng ngay lập tức:
"Ơ, vậy là mẹ nó quý mày đấy chứ! Tốt mà."
"Ừm, nhưng mà..." Tôi mím môi, cúi đầu nhìn vào tách trà trong tay, "Tao và Trường cũng chưa là gì, Tết nhất đến nhà người ta thế này khó xử lắm."
Mẹ Trang rót thêm nước nóng vào cốc tôi, ánh mắt bà dịu dàng mà ấm áp.
"Không muốn đi thì con cứ từ chối khéo. Không ai ép con cả."
Bố Trang đặt tờ báo xuống, chậm rãi lên tiếng:
"Tết là để vui vẻ, không phải để tự làm khó mình."
Mẹ Trang mỉm cười, đặt tay lên tay tôi:
"Con có thể cảm ơn bác ấy vì lời mời, rồi nói rằng con đã có kế hoạch khác với gia đình Trang. Con cứ nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, bác nghĩ mẹ Trường sẽ hiểu thôi."
Tôi siết nhẹ cốc trà, cảm giác ấm áp lan dần ra.
"Dạ, con cảm ơn hai bác." Tôi hít một hơi thật sâu, chợt thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tối hôm đó, Trường gọi điện cho tôi. Biết tôi từ chối mẹ, anh không tỏ ra bất ngờ cũng chẳng trách móc gì, vẫn nói chuyện với tôi như mọi khi. Một lúc sau, anh hỏi:
"Uống trà sữa không? Giờ tớ mang qua nhé?"
"Thôi, giờ cũng muộn rồi, trời lạnh lắm." Tôi ngồi xuống mép giường, vuốt mái tóc còn hơi ẩm, "Tớ nhạy cảm với caffein mà, chỉ uống trà sữa cũng mất ngủ được."
"Thế tớ mua sữa tươi trân châu đường nhé?" Trường hạ thấp tông giọng, thái độ rất kiên nhẫn, "Uống đi, cho tớ có cớ gặp một tí."
Tôi mím môi, tim đập thình thịch:
"Thôi được rồi..."
Tôi ngồi trên phòng sấy khô tóc, chưa thấy Trường gọi nên tôi ung dung xé mặt nạ, vừa đắp lên mặt thì Trà từ dưới nhà chạy lên, giọng lanh lảnh:
"Người yêu chị đến rồi này! Bố mẹ em mời anh ấy vào nhà uống nước, cả nhà đang nói chuyện ở phòng khách kìa!"
Tôi vội vàng gỡ mặt nạ, bỗng dưng cảm thấy chột dạ:
"Để chị xuống."
Trường ngồi một bên ghế, phía đối diện là bố mẹ Trang, Trang, mèo của nhà Trang và Thùy Trang đang nhìn chằm chằm vào anh một cách... không thân thiện lắm.
Trông Trường có vẻ khá bình tĩnh, anh không nhìn thấy tôi, với tay cầm lấy cốc nước trà nhấp một ngụm, chủ động hỏi thăm:
"Gia đình bác ăn cơm chưa ạ?"
"Nhà bác ăn rồi." Bố Trang rót thêm nước cho Trường, "Cháu cơm nước gì chưa?"
"Dạ cháu ăn rồi."
"Thế à?"
"Dạ."
"..."
Phòng khách chợt rơi vào khoảng lặng, Trang và mẹ Trang bặm môi nín cười, Trà đứng sau lưng tôi thì cười thành tiếng. Trường quay đầu lại, vừa trông thấy tôi, anh thở phào, nhẹ nhõm ra mặt. Hóa ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài vẫn thể hiện.
Trà chạy vọt ra chỗ Trang, tôi đang định đến ngồi cạnh Trường thì bố Trang hắng giọng, nhắc Trà:
"Trà vào bếp lấy thêm cái ghế cho chị Chi ngồi đi con."
Tôi không dám cãi, ngoan ngoãn đổi hướng đến ngồi chỗ của Trà, còn Trà xuống bếp lấy thêm cái ghế nữa. Bố Trang lấy thêm chén uống nước rót trà cho tôi, dò xét:
"Muộn thế này cháu đến tìm Huyền Chi làm gì? Hai đứa tính đi đâu?"
"Dạ không, cháu đưa Huyền Chi ít đồ rồi đi luôn ạ." Trường vội vàng giải thích.
Bố Trang gật gù:
"Nhà cháu ở gần đây à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Bố mẹ cháu làm gì? Hai đứa quen nhau lâu chưa? Cháu đang học ngành gì?"
Trường nuốt khan, lưng hơi cứng lại nhưng vẫn lễ phép trả lời từng câu một. Nhưng hỏi đến đâu, bố Trang lại nhíu mày đến đấy:
"Trong nhà không có anh chị em gì hết à?"
"Dạ, cháu là con một ạ."
"Cháu ít hơn cái Chi một tuổi?"
"Dạ..."
Trường ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gốc, tai và cổ đỏ bừng, chốc chốc lại liếc tôi cầu cứu. Tôi cắn môi, uống một ngụm trà, thầm nghĩ: Thế này có khác gì ra mắt gia đình đâu chứ?
Chợt, giữa những tiếng nói cười ấm áp, tôi nhận ra đây là lần đầu tiên tôi thực sự có một gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro