Trọng Sinh Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 7
QUẢ DỨA THÁI THÁI
2025-03-21 21:45:52
Lên kế hoạch xong mọi thứ, trời đã tối, Thẩm Khanh Trần vẫn chưa trở về, gần đây hắn ta đột nhiên rất bận, thường xuyên không thấy bóng dáng.
Ta đợi trong thư phòng đến mức buồn ngủ, mới cảm thấy có người dịu dàng ôm lấy ta, lại là giọng nói quen thuộc của ta:
"Phù Doanh."
Ngày hôm sau tỉnh dậy từ phòng Thái Tử, liền nghe thấy hạ nhân bàn tán:
"Nghe nói gì chưa, hôm nay Tưởng thế tử bị nhốt vào đại lao rồi."
"Không thể nào?"
"Thánh Thượng nổi giận, đích thân hạ lệnh, trong đại điện không một ai cầu tình."
"Tội lớn như vậy, ít nhất cũng phải phán lưu đày."
Ta thu lại cảm xúc, mặc quần áo chỉnh tề vào cung diện kiến các nương nương.
Trong Thừa Tường Cung, ngoài Hoàng Hậu nương nương, phía dưới còn có Lan Quý Phi và Đại Hoàng Tử.
Những cảnh tượng lớn như vậy nhiều không đếm xuể, ta đã quen rồi.
"Thỉnh an mẫu phi, Quý phi nương nương, Đại Hoàng Tử."
Hoàng Hậu nhìn thấy ta rất vui, kéo tay ta bảo ta ngồi bên cạnh.
"Con ngoan, mẫu hậu gần đây có được một vị Thánh Nữ dân gian, y thuật cao minh, còn biết xem bói."
"Mẫu phi liền muốn cho con xem thử."
Ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Nữ tử kia từ thiên phòng bước ra, khí chất tuyệt hảo, mạng che mặt trắng.
Không nhìn rõ dung mạo, nhưng lại cho ta một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Ánh mắt giao nhau, ta nhìn thấy một tia thù hận, thoáng qua rồi biến mất, thực sự là đáng ngờ.
Lan Quý Phi đột nhiên lên tiếng:
"Thái Tử Phi và Thái Tử thành thân lâu như vậy rồi, bụng này vẫn không có chút động tĩnh nào, để Thánh Nữ giúp con xem xem, sớm sinh ra đích hoàng tôn đầu tiên mới là quan trọng."
Ta cười một cách chính thức, không mất đi quy củ.
"Ta và điện hạ cầm sắt hài hòa, con cái sớm muộn gì cũng sẽ có."
"Thử một chút, dù sao cũng không có gì sai."
Thấy không thể từ chối nàng ta, ta đành phải đồng ý.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thánh Nữ khoan thai bước đến, đặt tay lên mạch của ta, chợt nhíu mày.
Ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta, ta dường như hiểu ra điều gì đó.
Ta khẽ nhướng mày với nàng ta, nàng ta có chút hoảng hốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó liền ổn định lại.
Nàng ta lui sang một bên, lấy ra thứ gì đó giống như bói quẻ, đồng tiền từ từ dừng lại.
Nàng ta kinh ngạc, quỳ xuống bên cạnh Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu giật mình, vội vàng hỏi:
"Đây là thế nào?"
Thánh Nữ vẫn không nói gì, ngược lại Lan Quý Phi lại sốt ruột.
"Cứ nói đừng ngại, có ta và Hoàng Hậu nương nương bảo vệ ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta lúc này mới mở miệng:
"Thái Tử Phi đây là âm sát chi thể, sát khí quá nặng, e rằng khó có thể mang thai!"
7
Chuyện này truyền đi rất rộng, gây xôn xao lòng người, sắc mặt Hoàng Hậu rất khó coi, cũng không còn thân thiết với ta như vậy nữa. Mặc dù không nói gì trước mặt, nhưng lại hạ lệnh cấm túc ta.
Ta thực sự không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ là không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
Vẫn là thị nữ đưa cơm kia nói cho ta biết, Thái Tử đã đến tẩm cung của Hoàng Hậu suốt đêm, không biết là có tình cảm với ta, hay là cảm thấy sự tồn tại của ta có thể giúp hắn ta ổn định lòng dân, tuyên bố tuyệt đối không bỏ vợ.
Chỉ là hắn không còn đến thăm ta.
Ta cũng không có quá nhiều phiền não, dù sao cũng không còn được bao lâu nữa.
Mấy ngày sau, thiên tử băng hà, cục diện hỗn loạn.
Ta đập nát cửa phòng, đang định chạy ra ngoài, Thẩm Khanh Trần túm lấy ta.
Mắt hắn thâm quầng, sắc mặt tái nhợt và những tia m.á.u đỏ, cho thấy sự mệt mỏi của hắn.
Hắn không nói một lời, đưa cho ta một thanh trường kiếm, nắm tay ta từng bước g.i.ế.c ra ngoài.
Giao phó phía sau lưng cho nhau, toàn tâm toàn ý truyền đạt sự tin tưởng.
Đây không phải là đường đến hoàng cung, hắn đưa ta đến một nơi xa lạ.
Vách đá mở ra, hắn đẩy ta vào trong.
"Đi đi, Phù Doanh."
"Bên trong có đủ vàng bạc, nàng đi ra từ thông đạo này trước đi."
"Còn chàng thì sao?" Ta lo lắng hỏi, sợ rằng hắn cứ thế mà đi.
"Đại Hoàng Tử sửa đổi di chiếu, bức cung tạo phản, ta phải đi trừ khử nghịch tặc."
Tình yêu tràn đầy trong lòng hắn như thủy triều sắp nhấn chìm ta, không nỡ nhìn ta.
"Nếu ta thua, nàng hãy đi bắt đầu cuộc sống mới; nếu ta thắng, hãy trở về bên cạnh ta, làm Hoàng Hậu của ta, được không?"
Ta đau lòng khôn xiết, nước mắt bất giác rơi xuống.
"Chàng điên rồi! Thẩm Khanh Trần."
"Ta là tướng quân, ta là nữ tướng tinh, ta đã đánh qua vô số trận chiến, ta có rất nhiều kinh nghiệm."
Ta kích động vạn phần, cầu xin hắn cho ta cùng hắn đối mặt.
"Ta không kém bất kỳ ai, ta có thể giúp chàng, có ta ở đây, chàng sẽ không thua, ta đảm bảo!"
Hắn nhìn ta thật sâu, vặn chốt, vách đá đóng lại, xoay người rời đi.
Ta ở trong đó, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lòng vòng không lối thoát. Đột nhiên, ta nhớ ra điều gì đó, bắt đầu dò xét từ con đường phía trước.
Bước chân dồn dập, ta không đi theo con đường Thẩm Khanh Trần đã chỉ, mà rẽ sang lối khác.
Không ngoài dự đoán, đó là một ngõ cụt. Ta nghiền ngẫm hồi lâu về cơ quan, dựa vào tư duy trước đây, cuối cùng cũng bò ra được từ đống bùn đất.
Bẩn thỉu, nhếch nhác, đầu tóc rối bù, trông như một kẻ điên.
Bên ngoài, trận chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng la hét thảm thiết, tiếng ngựa hí, tiếng đao kiếm va vào nhau, tất cả kích thích m.á.u trong người sôi sục.
Trong tầm mắt ta, xác người la liệt, tay chân đứt lìa, vạn tiễn cùng b.ắ.n ra. Mỗi một giây phút trôi qua đều có vô số người mất mạng, m.á.u nhuộm đỏ cả bầu trời Tử Cấm Thành.
Ta đợi trong thư phòng đến mức buồn ngủ, mới cảm thấy có người dịu dàng ôm lấy ta, lại là giọng nói quen thuộc của ta:
"Phù Doanh."
Ngày hôm sau tỉnh dậy từ phòng Thái Tử, liền nghe thấy hạ nhân bàn tán:
"Nghe nói gì chưa, hôm nay Tưởng thế tử bị nhốt vào đại lao rồi."
"Không thể nào?"
"Thánh Thượng nổi giận, đích thân hạ lệnh, trong đại điện không một ai cầu tình."
"Tội lớn như vậy, ít nhất cũng phải phán lưu đày."
Ta thu lại cảm xúc, mặc quần áo chỉnh tề vào cung diện kiến các nương nương.
Trong Thừa Tường Cung, ngoài Hoàng Hậu nương nương, phía dưới còn có Lan Quý Phi và Đại Hoàng Tử.
Những cảnh tượng lớn như vậy nhiều không đếm xuể, ta đã quen rồi.
"Thỉnh an mẫu phi, Quý phi nương nương, Đại Hoàng Tử."
Hoàng Hậu nhìn thấy ta rất vui, kéo tay ta bảo ta ngồi bên cạnh.
"Con ngoan, mẫu hậu gần đây có được một vị Thánh Nữ dân gian, y thuật cao minh, còn biết xem bói."
"Mẫu phi liền muốn cho con xem thử."
Ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Nữ tử kia từ thiên phòng bước ra, khí chất tuyệt hảo, mạng che mặt trắng.
Không nhìn rõ dung mạo, nhưng lại cho ta một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Ánh mắt giao nhau, ta nhìn thấy một tia thù hận, thoáng qua rồi biến mất, thực sự là đáng ngờ.
Lan Quý Phi đột nhiên lên tiếng:
"Thái Tử Phi và Thái Tử thành thân lâu như vậy rồi, bụng này vẫn không có chút động tĩnh nào, để Thánh Nữ giúp con xem xem, sớm sinh ra đích hoàng tôn đầu tiên mới là quan trọng."
Ta cười một cách chính thức, không mất đi quy củ.
"Ta và điện hạ cầm sắt hài hòa, con cái sớm muộn gì cũng sẽ có."
"Thử một chút, dù sao cũng không có gì sai."
Thấy không thể từ chối nàng ta, ta đành phải đồng ý.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thánh Nữ khoan thai bước đến, đặt tay lên mạch của ta, chợt nhíu mày.
Ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta, ta dường như hiểu ra điều gì đó.
Ta khẽ nhướng mày với nàng ta, nàng ta có chút hoảng hốt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó liền ổn định lại.
Nàng ta lui sang một bên, lấy ra thứ gì đó giống như bói quẻ, đồng tiền từ từ dừng lại.
Nàng ta kinh ngạc, quỳ xuống bên cạnh Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu giật mình, vội vàng hỏi:
"Đây là thế nào?"
Thánh Nữ vẫn không nói gì, ngược lại Lan Quý Phi lại sốt ruột.
"Cứ nói đừng ngại, có ta và Hoàng Hậu nương nương bảo vệ ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng ta lúc này mới mở miệng:
"Thái Tử Phi đây là âm sát chi thể, sát khí quá nặng, e rằng khó có thể mang thai!"
7
Chuyện này truyền đi rất rộng, gây xôn xao lòng người, sắc mặt Hoàng Hậu rất khó coi, cũng không còn thân thiết với ta như vậy nữa. Mặc dù không nói gì trước mặt, nhưng lại hạ lệnh cấm túc ta.
Ta thực sự không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ là không biết hắn sẽ nghĩ thế nào.
Vẫn là thị nữ đưa cơm kia nói cho ta biết, Thái Tử đã đến tẩm cung của Hoàng Hậu suốt đêm, không biết là có tình cảm với ta, hay là cảm thấy sự tồn tại của ta có thể giúp hắn ta ổn định lòng dân, tuyên bố tuyệt đối không bỏ vợ.
Chỉ là hắn không còn đến thăm ta.
Ta cũng không có quá nhiều phiền não, dù sao cũng không còn được bao lâu nữa.
Mấy ngày sau, thiên tử băng hà, cục diện hỗn loạn.
Ta đập nát cửa phòng, đang định chạy ra ngoài, Thẩm Khanh Trần túm lấy ta.
Mắt hắn thâm quầng, sắc mặt tái nhợt và những tia m.á.u đỏ, cho thấy sự mệt mỏi của hắn.
Hắn không nói một lời, đưa cho ta một thanh trường kiếm, nắm tay ta từng bước g.i.ế.c ra ngoài.
Giao phó phía sau lưng cho nhau, toàn tâm toàn ý truyền đạt sự tin tưởng.
Đây không phải là đường đến hoàng cung, hắn đưa ta đến một nơi xa lạ.
Vách đá mở ra, hắn đẩy ta vào trong.
"Đi đi, Phù Doanh."
"Bên trong có đủ vàng bạc, nàng đi ra từ thông đạo này trước đi."
"Còn chàng thì sao?" Ta lo lắng hỏi, sợ rằng hắn cứ thế mà đi.
"Đại Hoàng Tử sửa đổi di chiếu, bức cung tạo phản, ta phải đi trừ khử nghịch tặc."
Tình yêu tràn đầy trong lòng hắn như thủy triều sắp nhấn chìm ta, không nỡ nhìn ta.
"Nếu ta thua, nàng hãy đi bắt đầu cuộc sống mới; nếu ta thắng, hãy trở về bên cạnh ta, làm Hoàng Hậu của ta, được không?"
Ta đau lòng khôn xiết, nước mắt bất giác rơi xuống.
"Chàng điên rồi! Thẩm Khanh Trần."
"Ta là tướng quân, ta là nữ tướng tinh, ta đã đánh qua vô số trận chiến, ta có rất nhiều kinh nghiệm."
Ta kích động vạn phần, cầu xin hắn cho ta cùng hắn đối mặt.
"Ta không kém bất kỳ ai, ta có thể giúp chàng, có ta ở đây, chàng sẽ không thua, ta đảm bảo!"
Hắn nhìn ta thật sâu, vặn chốt, vách đá đóng lại, xoay người rời đi.
Ta ở trong đó, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lòng vòng không lối thoát. Đột nhiên, ta nhớ ra điều gì đó, bắt đầu dò xét từ con đường phía trước.
Bước chân dồn dập, ta không đi theo con đường Thẩm Khanh Trần đã chỉ, mà rẽ sang lối khác.
Không ngoài dự đoán, đó là một ngõ cụt. Ta nghiền ngẫm hồi lâu về cơ quan, dựa vào tư duy trước đây, cuối cùng cũng bò ra được từ đống bùn đất.
Bẩn thỉu, nhếch nhác, đầu tóc rối bù, trông như một kẻ điên.
Bên ngoài, trận chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng la hét thảm thiết, tiếng ngựa hí, tiếng đao kiếm va vào nhau, tất cả kích thích m.á.u trong người sôi sục.
Trong tầm mắt ta, xác người la liệt, tay chân đứt lìa, vạn tiễn cùng b.ắ.n ra. Mỗi một giây phút trôi qua đều có vô số người mất mạng, m.á.u nhuộm đỏ cả bầu trời Tử Cấm Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro