Trọng Sinh Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ
Chương 2
QUẢ DỨA THÁI THÁI
2025-03-21 21:45:52
2
Nhìn người phụ nữ ngu ngốc trước mắt, ta cong môi cười:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tỷ tỷ muốn làm gì, ta đương nhiên không có tư cách ngăn cản, nhưng đây là mối lương duyên tốt đẹp mà cha cầu cho tỷ mà!"
Tô Tình Vũ quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cha, nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn:
"Cha, con bất hiếu, con thích Bùi Thanh, đời này không phải chàng ấy thì không gả, mong cha tác thành!"
Cha vô cùng đau lòng nhìn đứa con gái lớn mà ông luôn tự hào, tức đến run rẩy, một bạt tai giáng xuống mặt Tô Tình Vũ, tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng khắp phòng:
"Bùi Thanh? Chính là tên tú tài nghèo kiết xác kia sao? Cha dùng tất cả vinh hoa phú quý nâng niu con, con lại không màng gia tộc, muốn mang tội diệt cửu tộc để gả cho một tên thư sinh? Con có tin ta lập tức đi g.i.ế.c hắn không!"
Tô Tình Vũ nghe xong, không biết lấy đâu ra con d.a.o giấu sẵn, kề lên cổ mình, nước mắt giàn giụa:
"Cha muốn g.i.ế.c Bùi lang, chi bằng g.i.ế.c con trước đi. Chàng ấy c.h.ế.t con sẽ tuẫn táng theo chàng ấy, dù cho chàng ấy có nghèo rớt mùng tơi, con cũng không hối hận."
"Con... con!" Cha chỉ vào Tô Tình Vũ, tay run rẩy, nói không nên lời, trực tiếp tức ngất đi.
Dù sao tình thân vẫn còn, cha chỉ đuổi Bùi Thanh ra khỏi phủ, bắt Tô Tình Vũ đóng cửa sám hối, ra lệnh hai người cả đời không được gặp nhau.
Ta không tin Tô Tình Vũ sẽ ngoan ngoãn như vậy, luôn sai nha hoàn canh giữ ở cửa phòng tỷ ấy, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta.
Đêm xuống, có tin báo cho ta, nha hoàn thân cận của Tô Tình Vũ trộm chìa khóa, đánh thuốc mê thị vệ, giúp Tô Tình Vũ trèo tường trốn ra ngoài.
Ta không hoảng hốt, theo sát phía sau họ ra khỏi phủ, còn dặn dò nha hoàn của ta một số việc. Cô bé vỗ ngực, thề thốt đảm bảo sẽ làm chu đáo.
Đêm lạnh như nước, đúng là thời điểm tốt để bắt gian.
Ta thấy Tô Tình Vũ mắt đẫm lệ, ôm chặt Bùi Thanh dưới gốc cây hòe, nghẹn ngào:
"Bùi lang, thiếp vì chàng, ngay cả vị trí Thái Tử Phi cũng không cần, chàng tuyệt đối không được phụ thiếp."
"Thiếp bị cha đánh mắng rồi nhốt lại, khó khăn lắm mới trốn ra gặp chàng một lần, thiếp thật sự muốn mau chóng thành thân với chàng."
Bùi Thanh đau lòng nhìn tỷ ấy, ngón tay vuốt ve gò má sưng đỏ của Tô Tình Vũ, hôn lên vết thương của tỷ ấy.
"Tình Vũ, là ta không tốt, khiến nàng khó xử. Nàng yên tâm, sau khi nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ cho nàng cuộc sống tốt đẹp, không để nàng chịu uất ức."
Tô Tình Vũ chìm đắm trong tình yêu không thể dứt ra, dẫn đến chỉ số thông minh bằng không. Ta ở trong bóng tối nhìn rõ ràng, ánh mắt tính toán thoáng qua trong mắt Bùi Thanh.
Hắn vội vàng hôn lên mắt, môi của Tô Tình Vũ, tay còn không an phận sờ soạng, giọng nói khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta thích nàng, cho ta đi Tình Vũ, cho ta, ta sẽ chịu trách nhiệm..."
"Không được, chúng ta còn chưa thành hôn..."
"Đợi chúng ta gạo nấu thành cơm, cha nàng muốn chối cũng không được. Đến lúc đó chắc chắn sẽ cho chúng ta ở bên nhau, nàng không muốn ta sao?"
Tô Tình Vũ vừa nghe, chút giãy giụa ban đầu cũng biến thành thuận theo.
Ta thật sự không thể nhìn nổi đôi cẩu nam nữ đánh trận dã chiến này, người ta sắp xếp sao còn chưa tới.
Mắt thấy quần áo của họ dần cởi, yếm đỏ của Tô Tình Vũ sắp bị tên khốn kia kéo xuống, trong lúc khó dứt, một thanh kiếm từ trên đầu họ vút qua.
Bùi Thanh lập tức mềm nhũn.
Cha ta đến rồi.
"Đúng là nỗi nhục của gia tộc! Nghiệt chướng, còn không mau lăn qua đây cho ta."
Cha cầm kiếm xuống ngựa, vung kiếm về phía Bùi Thanh, giận dữ, thề phải g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ làm ô uế sự trong sạch của con gái.
Tô Tình Vũ giang hai tay che chắn trước mặt Bùi Thanh, khóc không thành tiếng.
"Cha, con thật sự không thể không có chàng ấy, cầu xin cha tác thành cho chúng con."
Bùi Thanh trốn phía sau liên tục gật đầu.
"Cầu xin ngài tác thành, nhạc phụ đại nhân, tiểu sinh và lệnh ái đã định tình ba kiếp, tuyệt đối không thể chia lìa."
Cha vừa nghe, càng thêm giận dữ.
"Đồ hỗn xược, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi, Tình Vũ sau này sẽ là Thái Tử Phi, loại người như ngươi há lại đòi xứng đôi."
Ông dùng bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay Tô Tình Vũ, dịu giọng:
"Thiên tử nổi giận, thây chất thành núi, đây là tội lớn c.h.é.m đầu. Nếu con bây giờ theo cha trở về, cha có thể tạm thời không truy cứu những chuyện này."
Tô Tình Vũ đẩy cha ra, bướng bỉnh lắc đầu, gào thét:
"Con không muốn, cha, cha căn bản không phải vì tốt cho con, cha đều là vì bản thân mình, coi hôn ước của con như con bài mặc cả, con không muốn làm con rối trong tay cha, mặc người định đoạt."
"Cha mất đi chỉ là nền tảng trăm năm của Tô gia, con mất đi là tình yêu thuần khiết vô giá của con!"
Nhìn người phụ nữ ngu ngốc trước mắt, ta cong môi cười:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tỷ tỷ muốn làm gì, ta đương nhiên không có tư cách ngăn cản, nhưng đây là mối lương duyên tốt đẹp mà cha cầu cho tỷ mà!"
Tô Tình Vũ quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cha, nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn:
"Cha, con bất hiếu, con thích Bùi Thanh, đời này không phải chàng ấy thì không gả, mong cha tác thành!"
Cha vô cùng đau lòng nhìn đứa con gái lớn mà ông luôn tự hào, tức đến run rẩy, một bạt tai giáng xuống mặt Tô Tình Vũ, tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng khắp phòng:
"Bùi Thanh? Chính là tên tú tài nghèo kiết xác kia sao? Cha dùng tất cả vinh hoa phú quý nâng niu con, con lại không màng gia tộc, muốn mang tội diệt cửu tộc để gả cho một tên thư sinh? Con có tin ta lập tức đi g.i.ế.c hắn không!"
Tô Tình Vũ nghe xong, không biết lấy đâu ra con d.a.o giấu sẵn, kề lên cổ mình, nước mắt giàn giụa:
"Cha muốn g.i.ế.c Bùi lang, chi bằng g.i.ế.c con trước đi. Chàng ấy c.h.ế.t con sẽ tuẫn táng theo chàng ấy, dù cho chàng ấy có nghèo rớt mùng tơi, con cũng không hối hận."
"Con... con!" Cha chỉ vào Tô Tình Vũ, tay run rẩy, nói không nên lời, trực tiếp tức ngất đi.
Dù sao tình thân vẫn còn, cha chỉ đuổi Bùi Thanh ra khỏi phủ, bắt Tô Tình Vũ đóng cửa sám hối, ra lệnh hai người cả đời không được gặp nhau.
Ta không tin Tô Tình Vũ sẽ ngoan ngoãn như vậy, luôn sai nha hoàn canh giữ ở cửa phòng tỷ ấy, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta.
Đêm xuống, có tin báo cho ta, nha hoàn thân cận của Tô Tình Vũ trộm chìa khóa, đánh thuốc mê thị vệ, giúp Tô Tình Vũ trèo tường trốn ra ngoài.
Ta không hoảng hốt, theo sát phía sau họ ra khỏi phủ, còn dặn dò nha hoàn của ta một số việc. Cô bé vỗ ngực, thề thốt đảm bảo sẽ làm chu đáo.
Đêm lạnh như nước, đúng là thời điểm tốt để bắt gian.
Ta thấy Tô Tình Vũ mắt đẫm lệ, ôm chặt Bùi Thanh dưới gốc cây hòe, nghẹn ngào:
"Bùi lang, thiếp vì chàng, ngay cả vị trí Thái Tử Phi cũng không cần, chàng tuyệt đối không được phụ thiếp."
"Thiếp bị cha đánh mắng rồi nhốt lại, khó khăn lắm mới trốn ra gặp chàng một lần, thiếp thật sự muốn mau chóng thành thân với chàng."
Bùi Thanh đau lòng nhìn tỷ ấy, ngón tay vuốt ve gò má sưng đỏ của Tô Tình Vũ, hôn lên vết thương của tỷ ấy.
"Tình Vũ, là ta không tốt, khiến nàng khó xử. Nàng yên tâm, sau khi nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ cho nàng cuộc sống tốt đẹp, không để nàng chịu uất ức."
Tô Tình Vũ chìm đắm trong tình yêu không thể dứt ra, dẫn đến chỉ số thông minh bằng không. Ta ở trong bóng tối nhìn rõ ràng, ánh mắt tính toán thoáng qua trong mắt Bùi Thanh.
Hắn vội vàng hôn lên mắt, môi của Tô Tình Vũ, tay còn không an phận sờ soạng, giọng nói khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta thích nàng, cho ta đi Tình Vũ, cho ta, ta sẽ chịu trách nhiệm..."
"Không được, chúng ta còn chưa thành hôn..."
"Đợi chúng ta gạo nấu thành cơm, cha nàng muốn chối cũng không được. Đến lúc đó chắc chắn sẽ cho chúng ta ở bên nhau, nàng không muốn ta sao?"
Tô Tình Vũ vừa nghe, chút giãy giụa ban đầu cũng biến thành thuận theo.
Ta thật sự không thể nhìn nổi đôi cẩu nam nữ đánh trận dã chiến này, người ta sắp xếp sao còn chưa tới.
Mắt thấy quần áo của họ dần cởi, yếm đỏ của Tô Tình Vũ sắp bị tên khốn kia kéo xuống, trong lúc khó dứt, một thanh kiếm từ trên đầu họ vút qua.
Bùi Thanh lập tức mềm nhũn.
Cha ta đến rồi.
"Đúng là nỗi nhục của gia tộc! Nghiệt chướng, còn không mau lăn qua đây cho ta."
Cha cầm kiếm xuống ngựa, vung kiếm về phía Bùi Thanh, giận dữ, thề phải g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ làm ô uế sự trong sạch của con gái.
Tô Tình Vũ giang hai tay che chắn trước mặt Bùi Thanh, khóc không thành tiếng.
"Cha, con thật sự không thể không có chàng ấy, cầu xin cha tác thành cho chúng con."
Bùi Thanh trốn phía sau liên tục gật đầu.
"Cầu xin ngài tác thành, nhạc phụ đại nhân, tiểu sinh và lệnh ái đã định tình ba kiếp, tuyệt đối không thể chia lìa."
Cha vừa nghe, càng thêm giận dữ.
"Đồ hỗn xược, ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi, Tình Vũ sau này sẽ là Thái Tử Phi, loại người như ngươi há lại đòi xứng đôi."
Ông dùng bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay Tô Tình Vũ, dịu giọng:
"Thiên tử nổi giận, thây chất thành núi, đây là tội lớn c.h.é.m đầu. Nếu con bây giờ theo cha trở về, cha có thể tạm thời không truy cứu những chuyện này."
Tô Tình Vũ đẩy cha ra, bướng bỉnh lắc đầu, gào thét:
"Con không muốn, cha, cha căn bản không phải vì tốt cho con, cha đều là vì bản thân mình, coi hôn ước của con như con bài mặc cả, con không muốn làm con rối trong tay cha, mặc người định đoạt."
"Cha mất đi chỉ là nền tảng trăm năm của Tô gia, con mất đi là tình yêu thuần khiết vô giá của con!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro