Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt
Chương 53
Chanh Mặc Mạt
2025-03-26 15:17:25
Chương 53Nhậm Tô đã quay lại, cô cũng thế.Cô gái nhỏ của anh đột nhiên xuất hiện trước mặt anh không báo trước, lúm đồng tiền trên má xinh như hoa, khoảnh khắc đó, trái tim anh bỗng vô cùng ấm áp. Không một giây do dự, Nhậm Tô sải bước chân bước tới trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng, một khắc này, bao nhiêu áp lực và lo sợ trong lòng anh đều xứng đáng.“Gia Ý, anh xin lỗi.” Đã hứa sẽ cho cô hạnh phúc và vui vẻ, vậy mà chính anh lại nuốt lời.Cố Gia Ý mỉm cười, đây là cái ôm ấm áp mà cô nhung nhớ, cô vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh, “Được rồi, còn không buông em ra thì đồ ăn sẽ cháy mất. Chúng ta phải nói rõ trước nhé, nếu như do anh làm ảnh hưởng khiến đồ ăn bị cháy, không ăn được, vậy thì sẽ chẳng liên quan gì tới tay nghề bếp núc của em đâu nhé.”Hành động làm nũng này, nhất là tiếng nói khiến anh nhớ nhung bao ngày này! Nhậm Tô không kìm lòng được, cúi xuống hôn lên môi cô một cái rất kêu, không giấu được sự thỏa mãn khiến Cố Gia Ý bật cười.“Gia Ý, sao em lại tới đây?” Đi theo cô gái nhỏ đến gần phòng bếp, vốn dĩ anh định hỗ trợ lại bị cô đẩy ra.“Sao em có thể không tới được? Ngày mai chẳng phải là sinh nhật của anh rồi sao? Em nhất định không thể là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật anh được. Khó khăn lắm em mới thuyết phục được cha mẹ để chạy sang đây đấy.” Nồi canh trên bếp đã tỏa mùi thơm lừng, Cố Gia Ý nhớ lại lời mẹ dặn, cho thêm những loại gia vị cuối vào. Quay người lại, Nhậm Tô vẫn đang lẽo đẽo đi theo đằng sau, cô vỗ vỗ tay, thẳng thừng đẩy anh ra khỏi bếp, “Ơ kìa, anh cứ đi theo em làm gì? Mai về phòng thay quần áo đi, đừng có ở đây dùng sắc đẹp mê hoặc em, đến lúc cơm canh dở không nuốt nổi thì do anh cả đấy, không phải em đâu nhé.”Cô gái nhỏ dứt khoát kéo kín cánh cửa phòng bếp ngay trước mặt anh. Nhậm Tô vẫn đứng tại chỗ thêm chừng ba phút, tham lam nhìn bóng dáng cô loay hoay đi qua đi lại trong phòng bếp. Quả nhiên cô không hay vào bếp, nhìn cô lúng túng lúc thì xắt rau, lúc lại vội vàng nêm nếm nồi canh, sau đó lại đi lấy gia vị, chắc là sợ bị nhầm lẫn nên trước khi cho gia vị nào, cô cũng đều dùng một chiếc muỗng nhỏ tự mình kiểm tra trước, xác nhận đúng loại mình cần mới cho vào nồi. Thế rồi cô lại đứng tần ngần giơ cái muỗng lên, chắc là suy nghĩ phải cho nhiều hay ít. Anh bật cười, trong lòng dám khẳng định cô gái nhỏ này đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời anh, không có cách nào chối bỏ được. Xoay người, anh quyết định quay về phòng. Tuy rằng anh không hiểu lý do vì sao sau mấy ngày lạnh nhạt, cô lại tới nhà anh giống như trước khi anh có chuyến công tác kia, thậm chí còn nấu cơm cho anh, nhưng chí ít thì đây đã là một khởi đầu tốt đẹp.“Ui cha, bỏng chết em.”Thay quần áo xong, Nhậm Tô vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy cảnh này. Cô gái nhỏ đeo tạp dề, hai tay bưng một bát canh lớn, trên bàn đã bày sẵn một đĩa tôm nóng hổi. Đặt bát canh xuống, cô vội vàng đưa tay lên nắm tai, chỉ chốc lát sau hai vành tai cô đỏ ửng.“Anh xem nào.” Vội vàng bước tới bên cô, Nhậm Tô kéo hai tay cô xuống, đầu ngón tay ửng hồng, lòng bàn tay tái nhợt khiến anh đau lòng.Liếc thấy anh nhíu mày, Cố Gia Ý lập tức rút tay về, giấu ra sau lưng, cương quyết không cho anh nhìn nữa, “Thôi, anh đừng làm quá lên thế chứ, em không sao hết. Anh cũng đừng có đi theo em, mau ra ghế sô pha chờ đi, nếu không em sẽ giận đấy. Một khi em đã giận thì anh biết hậu quả thế nào rồi nhỉ?” Nói rồi cô xoay người chạy ù vào trong bếp, một lần nữa kéo cửa đóng lại, ngăn bước chân của Nhậm Tô ở bên ngoài.Trong phòng bếp đang ngào ngạt mùi thơm của hoa tiêu, Cố Gia Ý cầm xẻng đảo qua đảo lại trong chảo, nhớ lại lần đầu tiên cô tới đây, lúc cô bước vào phòng bếp, Nhậm Tô đang chuyên tâm làm món khoai tây chua cay. Khi ấy cô đã nuôi quyết tâm hoàn toàn rời xa người đàn ông này, ấy vậy mà bây giờ cô lại cam tâm tình nguyện vì anh mà học nấu ăn.Còn tức giận không? Cô nghĩ cô đã hết giận từ lâu rồi, không những hết giận mà cô còn hiểu được lý do vì sao Nhậm Tô lại bàng hoàng và bất an như thế. Là vì anh sai ư? Cô nghĩ là không phải. Vậy nên mấy ngày qua cô không quá mức bực bội với Nhậm Tô, cũng không trách móc anh câu nào. Chiến tranh lạnh suốt mấy ngày liền là ý đồ của cô muốn nói cho anh hiểu, nếu còn có lần sau nữa thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh. Ngoại trừ việc này, mấy ngày cô im lặng còn nhằm mục đích chuẩn bị bất ngờ này cho anh, trở thành người đầu tiên cùng anh đón sinh nhật vui vẻ. Nhậm Tô đã vì cô mà làm rất nhiều việc, những thay đổi của anh cô đều thấy và ghi nhớ trong tim.Bất cẩn đảo tay hơi mạnh trong chảo khoai tây xào hoa tiêu, Cố Gia Ý lại luống cuống tay chân, quả thực rất xứng với danh hiệu tay thối của làng ẩm thực. Cuối cùng, khi cô bưng đĩa khoai tây xào hoa tiêu chua cay thảm không nỡ nhìn ra bàn ăn, Nhậm Tô bật cười, “Bé yêu, nếu còn có lần sau, em cứ giao phòng bếp cho anh lo được không?”“Này, anh đừng coi thường em, lần sau chắc chắn em sẽ làm tốt cho mà xem.” Mặt cô đỏ lên, cô đương nhiên biết tay nghề mình không hề tốt, chẳng qua cô vẫn muốn cố tìm cho mình một cơ hội thể hiện.“Nhưng anh thích nấu cho em ăn.” Anh nhận đĩa đồ ăn trên tay cô, véo vào mũi cô một cái đến khi chóp mũi cô đỏ ửng mới buông ra, “Sau này cứ để anh nhận phần bếp núc nhé.”Người đàn ông này… Cố Gia Ý kéo cánh tay anh lại, dụi mặt vào tay anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nấu ăn khó thật đấy, rõ ràng lúc mẹ em đứng bên cạnh dạy em, em đã làm rất ổn rồi. Thật đấy, anh phải tin em, đồ ăn hôm nay em nấu đều đã qua thực hành nhiều lần trước rồi đấy, nhưng không hiểu sao món khoai tây này em lại làm ra thế này được?”Ôm cô gái nhỏ đi vào phòng bếp, giúp cô đưa đồ ăn bày ra bàn, Nhậm Tô nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô gái từ nãy tới giờ vẫn bám dính bên người anh không chịu ngẩng đầu, “Ngốc ạ, em làm ra cái gì cũng được, chỉ cần là em nấu, đồ ăn hôm nay anh tuyệt đối sẽ ăn sạch sẽ, được không?”“Ấy không được, món khoai tây trông không đẹp, có phải là không ăn được nữa không?” Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy những lời anh vừa nói, đột nhiên phản ứng lại, hoảng hốt ôm cánh tay Nhậm Tô, “Xong rồi xong rồi, khoai tây xào biến thành khoai tây thái lát, à không đúng, khoai tây lát thì vẫn rõ hình thù, thế cái này lại là cái gì hả anh?”“Gọi là khoai tây nghiền.” Anh giúp cô cởi tạp dề ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Vừa hay anh thích ăn khoai tây nghiền nhất.”Cô gái nhỏ cúi đầu lặng lẽ chọc ngón tay, thủ thỉ: “Nhậm Tô, anh tốt quá.”Nhậm Tô thực sự quá tốt tính, nhưng chẳng lẽ món khoai tây xào của cô giống khoai tây nghiền đến thế sao?Không có rượu vang đỏ, không có ánh nến lung linh, không có bò bít tết, cũng không phải là bữa tiệc sang trọng, chỉ có hương vị có phần khác biệt từ món khoai tây xào mang phong cách Cố gia. Cố Gia Ý ngồi ngay ngắn, thấp thỏm nhìn Nhậm Tô thong thả ăn từng miếng một những món cô làm, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Cô nếm thử một miếng đồ ăn tự tay mình làm, cuối cùng sâu sắc cảm thấy cô hoàn toàn không hợp với công việc bếp núc, vậy mà người đàn ông này không hề khiến cô thất vọng, không hề quan tâm đến tay nghề của cô, thật sự nghiêm túc dùng bữa. Lúc trước vì sao cô lại cho rằng người đàn ông này cao không thể với tới nhỉ? Vì sao cô có thể hoài nghi trái tim anh dành cho cô? Sao có thể? Cô nguyện ý tin rằng Nhậm Tô tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô, tuyệt đối sẽ không. Thật sự hy vọng lúc này cô tự kiểm điểm lại bản thân vẫn chưa là quá muộn!Một bữa cơm đơn giản lại kéo dài trong hai tiếng đồng hồ, trong suốt khoảng thời gian ấy, Cố Gia Ý gần như đã nói hết suy nghĩ trong lòng mình về quãng thời gian lạnh nhạt vừa qua, Nhậm Tô chỉ im lặng lắng nghe, thi thoảng nói chêm vào một hai câu, nhưng đa phần vẫn là cúi đầu cười khẽ, vừa ăn cơm vừa lắng nghe cô ríu rít. Khung cảnh này hài hòa như thể giữa hai người họ chưa từng xảy ra cãi vã bao giờ.Mười một giờ khuya, chỉ còn cách một tiếng nữa là tới sinh nhật của Nhậm Tô. Hai người ngồi dựa sát vào nhau trên ghế sô pha, trên màn hình ti vi đang chiếu đến một chương trình thực tế nào đó.“Nhậm Tô, nếu như sau này chúng ta có bất cứ điều gì hoài nghi hay không vừa ý ở nhau, hãy nói thẳng cho nhau được biết, có được không anh?” Cô rúc vào vòng tay của anh, cọ mặt vào làn da mềm mại, “Nhậm Tô, em xin lỗi.”Cuối cùng thì lời xin lỗi này cũng đã được nói ra, Cố Gia Ý vô thức cọ cọ xương quai xanh của anh, ngước mắt muốn nhìn xem sắc mặt anh bây giờ thế nào. Lúc ngẩng đầu cô mới phát hiện anh đang cúi đầu, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt này của anh, cô hiểu rõ, trong đôi mắt đen láy là sự khó hiểu và cưng chiều vô điều kiện. Thực ra từ lúc quen nhau tới bây giờ, vẫn luôn là anh bao dung cho tính khí trẻ con của cô, bao dung cho tâm tư lo lắng không dám nói cho cha mẹ biết chuyện hai người lúc mới quen nhau của cô. Cũng vẫn là anh dung túng cho nỗi lo lắng bất an được mất lên ngôi, khiến cho mối quan hệ của hai người suýt chút nữa đi vào vết xe đổ như anh và Tưởng Hoan Nhan đã từng. Còn cô, từ đó tới bây giờ vẫn luôn ngốc nghếch không chịu hiểu, chính anh vẫn luôn dùng hết toàn bộ trái tim mình để yêu cô, chiều chuộng và bao dung cô.“Ngốc, em không cần phải xin lỗi anh, em hoàn toàn không có lỗi gì cả.” Anh giơ tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau không muốn xa rời.“Không phải thế, mấy ngày qua em đã nghiêm túc suy nghĩ, tự hỏi vì lý do gì anh một mình quyết định tới tận Bắc Kinh mà không nói cho em một lời? Hai năm trước, chuyện tương tự thế này cũng đã từng xảy ra. Anh biết đấy, năm đó Vệ Thanh Lãng lựa chọn ra nước ngoài du học, em chính là người cuối cùng được biết tin. Suốt hai năm qua, em vẫn luôn cho rằng anh ta mới là người có lỗi, là anh ta sai với em.”Anh lặng lẽ siết chặt tay cô, còn cô dùng tay còn lại vòng qua eo anh.“Cho tới bây giờ, cuối cùng thì em cũng đã hiểu một chuyện, hóa ra chính em cũng là người sai mà. Tình yêu là phải biết chịu đựng, thông cảm cho nhau, lúc trước cuộc sống của em chỉ biết xoay quanh Vệ Thanh Lãng, có lẽ nào đã vô tình gây ra áp lực cho anh ta? Tới lúc ở bên anh, em lại luôn chùn bước, có phải cũng đã khiến anh thất vọng không? Lúc em đòi hỏi cảm giác an toàn ở anh, có phải chính em cũng không cho anh được cảm giác an toàn không?”Nhậm Tô không trả lời, lúc này đây anh nên hình dung như thế nào cho đúng về cô gái nhỏ? Diễn tả thế nào về tình cảm cháy bỏng trong lòng? Cô gái nhỏ của anh ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh, từng câu chậm rãi đào xới lại quá khứ đã qua, thành thật nói với anh rằng cô sai rồi, nói với anh rằng cô sẽ không bao giờ như thế nữa. Nhưng mà, cô gái nhỏ của anh sao có thể là người sai được?“Nhậm Tô, em biết em không đúng, em không nên mải mê đi tìm nguyên nhân từ trên người bạn trai mình cho những lần cãi vã. Cái ngày xác nhận tình cảm với anh, thú thực em đã rất sợ, em cứ lấy cớ rằng bởi vì anh quá mức ưu tú, cũng chính vì thế, em đã phạm phải sai lầm tương tự Tưởng Hoan Nhan, vốn dĩ trong tình yêu không tồn tại cái gọi là ưu tú hay không ưu tú. Rõ ràng em tự nhận mình rất ngưỡng mộ cô ấy, nhưng cuối cùng chính em lại ngốc nghếch không tự hiểu ra được đạo lý này. Vừa rồi anh đi Bắc Kinh, lúc nhìn thấy bóng dáng anh ở trước tòa nhà công ty, suy nghĩ đầu tiên của em là Nhậm Tô sao có thể gạt em được? Anh thực sự làm điều sai với em rồi ư, sao có thể như thế được chứ?”Cố Gia Ý tinh ý nhận ra bàn tay Nhậm Tô đang nắm chặt tay cô thoáng chốc cứng đờ, “Nhưng Nhậm Tô, em đã quên mất một điều, tình yêu là thông cảm, là nhẫn nại, là giải thích. Em đã không nghĩ đến lý do vì sao anh lại muốn gạt em. Anh vẫn luôn bao dung cho mọi hành động của em, vì sao em lại không hỏi anh một câu nào? Vì sao em không thể bao dung ngược lại cho cảm xúc bốc đồng của anh khi ấy? Thậm chí nếu không phải là Hạ Viện bắt ép em đi tìm anh thì có lẽ em sẽ tỏ vẻ như không phát hiện ra chuyện gì mà chỉ lẳng lặng ngó lơ anh đi.”“Cho nên, Nhậm Tô, em thật sự xin lỗi. Sau này nhất định sẽ không có chuyện như thế nữa. Nếu chúng ta lại xảy ra cãi vã, việc đầu tiên em làm chắc chắn sẽ là nghĩ đến tình yêu anh dành cho em, sự bao dung, nhường nhịn của anh đối với tất cả những việc em làm. Nhậm Tô, được không?”Cô gái nhỏ của anh ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười ngọt ngào, trong mắt hiện rõ sự quyến luyến và nịnh nọt lấy lòng khiến trái tim anh bỗng chốc hóa… Nhậm Tô cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, dùng một tay ôm cô đặt lên trên đùi mình. Cô gái nhỏ đã không còn ngượng ngùng, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn đáp lại.Lần thứ hai ngồi trên đùi Nhậm Tô, cả người dán chặt vào người anh, cô cảm giác được cả người đang nóng dần lên. Không giống với những nụ hôn dịu dàng ngày trước, lần này Nhậm Tô ôm cô rất chặt, đôi môi hơi mỏng gắt gao giam cầm đầu lưỡi cô, tự do vùng vẫy trong khoang miệng. Dần dần, nụ hôn của anh bắt đầu di chuyển lan dần từ môi xuống cằm, cổ rồi đến xương quai xanh của cô…“Đau em…” Cô ngẩng đầu lên, ý thức đã dần mơ hồ, cảm nhận anh dường như đang cắn nhẹ, liế.m láp nơi xương quai xanh.Ý thức được cô gái nhỏ đang giãy giụa, Nhậm Tô cuối cùng cũng dừng lại. Anh hôn nhẹ lên vết hồng vừa để lại trên xương quai xanh của cô, sau đó vùi đầu vào hõm vai cô, bắt ép bản thân phải bình tĩnh lại.“Nhậm Tô?” Nhận ra phản ứng xúc động vừa nãy của Nhậm Tô, cô không dám lộn xộn nữa, chỉ khẽ chọc ngón tay vào vai anh, hỏi nhỏ: “Cái kia… anh ổn không?”Nghiêng đầu hôn lên cần cổ của cô, anh cười, nắm chặt tay cô, nói: “Thật sự anh rất muốn cưới em về nhà càng sớm càng tốt.”Cô cũng bật cười, “Em đã phải thề mãi mới được cha mẹ đồng ý, cho nên đây chỉ là thử nghiệm nho nhỏ dành cho anh thôi. Còn khoảng mười phút nữa, đợi em đi lấy quà cho anh.”Không biết từ lúc nào mà hai chân cô đã khóa chặt trên người anh, giấu tâm tư xấu hổ bò xuống khỏi đùi anh, cô lập tức co giò chạy đi mất, bỏ mặc Nhậm Tô ngồi đó ôm đầu cười khổ. Cho đến khi rốt cuộc anh cũng đã áp chế được cơn d.ục v.ọng trong người xuống, cho đến khi anh một tay nắm chiếc cà vạt màu xanh nước biển, một tay cầm chiếc ốp điện thoại hình gà con, cảm giác bất lực không nói nên lời lại trỗi dậy.“Anh nhìn này, đáng yêu chưa?” Cố Gia Ý chỉ vào chiếc ốp màu đen trên tay Nhậm Tô có vẽ hình con gà con nhỏ hai má ửng hồng cùng một con bướm la hán kế bên, cười nói: “Ốp đôi với cái của em đấy, của em màu hồng nhạt, của anh màu đen, rất đáng yêu đúng không?”Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to tròn, dùng ánh mắt mong chờ nhìn anh khiến anh cảm thấy chiéc ốp này không còn trẻ con nữa, cả nỗi lo bị đám Dương Trạch và Triệu Úy Văn cười nhạo cho một trận cũng không còn. Muốn cười nhạo thì cười nhạo đi, muốn trẻ con thì cứ trẻ con đi, chỉ cần điều đó khiến cô gái nhỏ của anh được vui vẻ thì anh sẵn sàng chấp nhận…Đêm đã về khuya, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đúng, một ngày mới đã tới cũng là ngày sinh nhật của anh. Cố Gia Ý ôm cổ anh, hôn vào môi anh một cái thật kêu, “chụt” một cái, cô thỏa mãn buông anh ra, cười tươi rói, “Nhậm tiên sinh, sinh nhật vui vẻ ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro