Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 27

Chanh Mặc Mạt

2025-03-26 15:17:25

Chương 27Ngủ một giấc thẳng cẳng đến tận hai giờ chiều, lúc tỉnh dậy nhìn thấy chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin trên đầu tủ, Cố Gia Ý nhoẻn miệng cười tươi. Đến tận lúc này, cô vẫn chưa thể tin được sáng nay cô đã có gan biến Nhậm Tô thành bạn trai của mình, không hề phức tạp như cô tưởng tượng, cũng không có bất cứ hoảng sợ nào. Khoảnh khắc Nhậm Tô hôn cô, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật đẹp.Cố Gia Ý nằm lười trên giường, lần mò chiếc điện thoại, mở màn hình lên. Không có tin nhắn của Nhậm Tô… Một thoáng do dự, cô bắt đầu bối rối, liệu cô có nên gửi tin nhắn cho anh không? Nhưng tối qua anh đã dành cả một đêm ngồi bên cô, đoán là anh cũng mệt lắm, có khi nào anh vẫn còn đang nghỉ ngơi không?Sáng nay sau khi xác định quan hệ, Nhậm Tô đã lái xe đưa cô về nhà, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt. Cô ngủ đến tận bây giờ mới tỉnh, không biết phải làm gì nên lại tiếp tục vùi đầu vào chăn. Ôi chao, Cố Gia Ý, sao mày cứ như thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi đầu vậy?Hương Hương siêu dễ thương: Mọi người có để ý gì không, hình như bạn nhỏ Nghi Gia đã mất tích hơi lâu rồi thì phải?Viện trưởng Kiều: Ai da, có khi nào tham dự tiệc đính hôn của người ta xong bị anh đẹp trai nào đó câu mất rồi không?Bùi Bội Phái: Ai da, hay là tia trúng anh nào rồi?Nghi Gia: …Cố Gia Ý vừa mở diễn đàn QQ lên, còn chưa kịp xem qua gần một trăm thông báo đã lập tức nhìn thấy mấy tin nhắn được gửi đến một phút trước, cô cảm thấy vô cùng bất lực, vì sao đám người này chỉ biết nghĩ đến trai đẹp thôi vậy, đã thế lại còn động não tiên đoán như thần mới tài chứ?Nghi Gia: À thì… tôi thoát ế rồi.Viện trưởng Kiều: Vãi chưởng!Bùi Bội Phái: Vãi chưởng!Hương Hương siêu dễ thương: Vãi chưởng!Đồng Tiểu Phỉ: Vãi chưởng!Tiểu Hạ: Vãi chưởng!Tiểu Hạ: Mới có một đêm thôi mà! Chết tiệt! Tao đang ở trên xe nên tín hiệu không tốt lắm, vừa mới về Tô Châu đột nhiên lại muốn quay trở lại Thượng Hải rồi đấy nhé!Nghi Gia: …Đồng Tiểu Phỉ: Tốt lắm, sau này gặp mặt offline, một mình tôi ngồi một bàn, ai có tệp đính kèm thì tự giác thanh toán!Nghi Gia: …Viện trưởng Kiều: Là thần thánh phương nào đấy?Hương Hương siêu dễ thương: Mau gửi ảnh đê!Tiểu Hạ: Thế mà còn bảo chúng ta là bạn thân cơ đấy. Tao còn chưa thấy mặt người đàn ông đó bao giờ!Đồng Tiểu Phỉ: Lần trước ai mạnh miệng bảo chỉ muốn làm một bình hoa thôi ấy nhỉ?Bùi Bội Phái: Chỉ có tôi là tò mò việc này thôi sao, Nghi Gia thật sự vì một nồi lẩu cay mà bán mình hả?Nghi Gia: Nói tào lao, một nồi lẩu cay sao có thể đủ, phải nhiều đồ ăn ngon hơn mới được!Trước đây Đồng Tiểu Phỉ từng gửi vào diễn đàn một bài đăng, chủ bài đăng đó nói vì một nồi lẩu cay mà anh ta tán đổ cô bạn gái tham ăn. Lúc đó cả hội đều đồng lòng khuyên bảo Cố Gia Ý đừng vì chút đồ ăn ngon mà để người ta bắt cóc. Bây giờ nghĩ lại, Cố Gia Ý mới thấy hoài nghi liệu có phải mình cũng bị tay nghề nấu ăn của Nhậm Tô mê hoặc, dụ dỗ mất rồi không?Ngày đó đến nhà Nhậm Tô, dù là món thịt lợn hầm rau cải, mận khô hay là khoai tây chua cay đều là món mà Cố Gia Ý thích ăn nhất, hơn nữa anh làm món nào món nấy ngon phát khóc Cũng chính vào lúc đó cô quyết định phải tránh mặt người đàn ông hoàn mỹ lên được phòng khách xuống được phòng bếp này. Trên đời sao lại có một người đàn ông hoàn hảo như anh, vừa giỏi kiến trúc lại còn nấu ăn ngon. Nhưng mà người này giờ là người đàn ông của cô rồi đấy.Tiểu Hạ: Vậy rốt cuộc người đó là ai? Không lẽ mày thành công rồi sao?Tiểu Hạ: Chẳng trách đêm qua mày mất tích không thấy tăm hơi gì hết!Nghi Gia: Sau này nhất định sẽ gửi ảnh cho mọi người xem!!!Hứa lên hứa xuống có dịp sẽ gửi ảnh của Nhậm Tô vào nhóm, lại nấn ná cười đùa thêm một lúc với mọi người, Cố Gia Ý đi ra ngoài ăn cơm và dạo phố theo lời rủ rê của mẹ hiền yêu dấu. Lúc thay quần áo, nhìn khuôn mặt trong gương của mình đã đỏ bừng lên, cô lại nhớ tới câu hỏi vừa nãy của mẹ mình.Bà hỏi cô rằng: “Gia Ý, tối qua con đi đâu cả đêm vậy? Sáng nay ai đưa con về thế?”Lúc đó Cố Gia Ý đã do dự, cô đột nhiên phát hiện mình không dám nói cho mẹ biết việc tối qua bản thân không chút phòng bị nào mà dựa vào vai một người đàn ông ngủ cả đêm, càng không dám nói cho bà biết việc sáng nay mình chủ động nghiêm túc mà tỏ tình với một người đàn ông chỉ mới gặp gỡ được vài lần. Tâm trạng cô vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng lại không muốn chia sẻ cho mẹ biết. Cố Gia Ý tự an ủi chính mình rằng mối quan hệ của cô và Nhậm Tô chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chờ tình cảm ổn định một chút, cô nhất định sẽ kể cho mẹ nghe. Đúng, chính là như vậy.Đang cùng mẹ lượn lờ trên phố, Cố Gia Ý đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Viện.“Cố Gia Ý, mày được lắm, bây giờ có thể kể cho tao biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra được chưa?”Hạ Viện hình như vừa mới về tới nhà. Cố Gia Ý nhìn sang mẹ vẫn đang loay hoay chọn quần áo, lặng lẽ xoay người tránh sang chỗ khác, sợ bà nghe được chuyện liên quan đến Nhậm Tô.“Là cái người mà đêm hôm trước tao nói đó, Nhậm Tô.”“Vãi chưởng! Mày làm ăn cũng nhanh gớm nhỉ! Cụ thể ra làm sao?”Cụ thể sao? Cô có thể nói cho Hạ Viện biết việc đêm qua mình uống say rồi phát điên trước mặt Nhậm Tô không? Có thể nói cho cô ấy biết việc đêm qua mình cứ lải nhải cái tên Vệ Thanh Lãng mãi không? Còn nữa, cô có nên nói cho cô ấy biết sáng nay mình đã tuyệt vọng thế nào khi tỏ tình không?“Cụ thể là tao bị sắc đẹp của anh ấy mê hoặc nên cuối cùng không kìm lòng được mà nói cho anh ấy biết là tao thích anh ấy, sau đó, không có sau đó nữa.” Bây giờ nhớ lại thì lúc đó Cố Gia Ý thật sự đã mang suy nghĩ sẽ bị từ chối, nhưng cô vẫn cố gom hết can đảm chỉ vì muốn Nhậm Tô nhớ kĩ đã từng có một cô gái đứng trước mặt anh cẩn thận mà thổ lộ tình cảm. Cô muốn anh biết, nếu không thích cô thì xin hãy rời khỏi cuộc sống của cô, bởi vì cô chắc chắn sẽ không bao giờ cam lòng làm bạn bè với người mình thích. Thế nên nếu lúc trước cô và Vệ Thanh Lãng chia tay trong hòa bình thì có lẽ cô cũng sẽ không có cách nào chung sống hòa bình với người bạn trai cũ này chứ đừng nói tới việc làm bạn bè bình thường.Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, sau đó giọng nói của Hạ Viện bắt đầu nghiêm túc lại: “Nghi Gia, tao thật sự rất vui vì cuối cùng mày đã có thể quên được Vệ Thanh Lãng, cuối cùng đã có người xuất hiện giúp mày nhổ cái gai trong lòng đó đi rồi.”“Hạ Viện …” Không biết vì sao Cố Gia Ý lại nghe thấy trong giọng nói của cô bạn mình có chút cô đơn và còn có cả một phần quyết tâm. Đến tận hôm nay, cô vẫn chưa thể quên được hình ảnh cô ấy bất lực nằm úp mặt xuống bàn vào cái ngày cô xem mắt cùng Hà Tỉ.“Tao không biết tương lai hai người sẽ như thế nào, nhưng mà Nghi Gia, tao chúc mày sẽ luôn hạnh phúc.” Hạ Viện dừng lại một chút, sau đó lại cất giọng nhẹ nhàng: “Còn nữa, chuyện lớn như thế mà mày cứ hành động im ỉm một mình, lần sau nhất định phải mời tao với Đơn Đan Đan một chầu to mới được. Tao muốn ăn buffet, nhớ chưa!”“Haha…” Cố Gia Ý bật cười: “Được, đợi lần sau mày tới Thượng Hải, nhất định tao sẽ bao ăn bao ở luôn. Tới lúc đó tao sẽ cho hai đứa mày gặp mặt anh ấy, nhưng mà đừng có dọa sợ người ta đó.”Trước đây Vệ Thanh Lãng cũng theo lẽ thường mời phòng ký túc xá của Cố Gia Ý đi ăn cơm, sau đó bị Đơn Đan Đan và Hạ Viện thay nhau hỏi cung khiến Cố Gia Ý ngồi một bên xấu hổ muốn chết. Nếu đổi lại là Nhậm Tô, liệu anh sẽ cam chịu bị hai cô bạn tinh quái của cô điều tra hay tới phiên hai cô ấy phải câm nín trước khí thế hơn người của anh nhỉ?“Chậc chậc, Cố Nghi Gia, mày đúng là cái đồ trọng sắc khinh bạn, còn chưa biết chuyện sẽ như thế nào mà đã…. Viện Viện, làm gì mà về muộn thế?”Hạ Viện còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, ở đầu dây bên kia, Cố Gia Ý nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của một người đàn ông.“Hạ Viện?”“Đủ rồi đấy, đừng có cái kiểu vừa về tới nhà đã lo buôn chuyện như thế…”Lời nói sau đó Cố Gia Ý không nghe rõ nữa, có lẽ Hạ Viện đã để điện thoại di động ra xa rồi, cho đến khi không còn giọng nói không mấy thân thiện của người đàn ông nọ nữa, cô mới do dự nói: “Hạ Viện, dù có chuyện gì xảy ra thì mày vẫn phải nhớ rõ còn có tao và Đan Đan bên cạnh mày.”Hạ Viện không giống Đơn Đan Đan, từ trước đến nay cô ấy không phải kiểu người gặp chuyện gì cũng kể. Nói đúng hơn thì Hạ Viện sẽ chỉ kể chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu.“Ừm, tao biết rồi, nếu thực sự không chịu nổi nữa sẽ, tao nhất định sẽ chạy đến Thượng Hải nương nhờ tụi mày.” Đầu dây bên kia, bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Viện run lên, “Được rồi, tao cúp máy trước đây, lần sau lại nói tiếp.”“Ừm, bái bai.”Tắt điện thoại, tâm trạng của Cố Gia Ý đã không còn tốt như lúc đầu. Không chịu nổi nữa là ý gì? Từ sau lần tụ tập về thăm trường cũ, Cố Gia Ý và Đơn Đan Đan đã tinh ý nhận thấy Hạ Viện có điểm khác thường, chỉ có điều các cô lại không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy. Có phải cuộc sống của cô ấy không tốt không? Cố Gia Ý biết người đàn ông nói vọng trong điện thoại, đó là bạn trai từ thời đại học của Hạ Viện.“Con gái, sao thế? Con thấy bộ này đẹp không?” Mẹ Cố Gia Ý đặt một cái váy ướm thử lên người cô, nghe câu trả lời qua loa lấy lệ của cô thì lấy làm lạ, “Sao lại lơ đãng thế?”“Không có gì đâu ạ, đi dạo xong mình ăn cơm rồi về nhà được không mẹ? Dư âm của ngày hôm qua vẫn còn, con hơi mệt chút xíu.” Cố Gia Ý mỉm cười nắm lấy tay mẹ làm nũng, “Ngày mai con còn phải đi làm nữa.”“…”Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, Cố Gia Ý nằm trên giường nhìn chiếc điện thoại vẫn lặng im, trong lòng không khỏi phiền muộn, lẽ nào Nhậm Tô vẫn còn đang ngủ ư? Cô đã chủ động một lần rồi, chẳng lẽ vẫn phải chủ động tiếp sao? Có trời mới biết sáng nay cô đã phải gom bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng ở trước mặt anh, dùng ngữ khí kiên định nói rành rọt từng chữ một về tình cảm của mình dành cho anh. Thế đấy, Cố Gia Ý, vừa mới bắt đầu mà mày đã lo được lo mất rồi!Nghi Gia: Anh dậy chưa?Haiz, cuối cùng cô cũng đành phải thỏa hiệp.Nhậm Tô: Em tỉnh rồi à?Bên này, người đàn ông đang im lặng xem bản vẽ trong phòng sách, vừa nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên điện thoại, trái tim đang lơ lửng trên mây cuối cùng cũng ổn định lại. Nhậm Tô chưa bao giờ nghĩ bản thân cũng sẽ có lúc do dự nhiều đến vậy, sợ sẽ làm phiền giấc ngủ của cô nhưng lại hy vọng có thể cùng cô nói chuyện nhiều hơn. Nhậm Tô, thân là đàn ông đàn ang lớn hơn cô tới tám tuổi, cớ gì lại cứ thấp thỏm như thế?Nghi Gia: Ừm, em dậy rồi, cũng ăn cơm luôn rồi. Anh đang làm gì thế?Thật ra Cố Gia Ý có rất nhiều lời muốn nói với Nhậm Tô, nói về chuyện của bọn họ, về chuyện của Hạ Viện, nhưng cô lại sợ sẽ tự biến mình thành một kẻ lắm mồm trước mặt anh.Vài giây sau, Nhậm Tô gửi tới một tin nhắn thoại: “Ăn cơm xong rồi cơ à? Nhưng mà, Gia Ý, em có thể nói cho anh biết em đang có chuyện gì không?”Giữa những câu chữ cô gửi đi, anh vẫn tinh ý nhận ra được những cảm xúc khác thường của cô sao?Bối rối khoảng chừng ba giây, Cố Gia Ý cũng gửi đi một tin nhắn thoại: “Nhậm Tô, em có thể hỏi anh chuyện này được không? Vì sao anh và bạn gái cũ chia tay thế?”Cô không có ý đào xới quá khứ của anh, chỉ là hôm nay Hạ Viện đột nhiên khiến cô hoảng sợ. Cô ấy vẫn luôn là thần tượng trong lòng cô và đám bạn chơi chung, vừa thi đại học xong đã cùng chàng trai mình thích ở bên nhau, yêu nhau suốt bốn năm đại học, bất chấp việc mỗi người một nơi, tình cảm của họ vẫn không hề suy suyển. Thậm chí Cố Gia Ý đã từng nghĩ Hạ Viện sẽ là người kết hôn sớm nhất trong đám bọn cô nữa. Thế nhưng hiện tại lời cô ấy nói ra lại thể hiện rất rõ sự mệt mỏi và bất lực , còn có giọng nói thiếu kiên nhẫn của người đàn ông kia trong điện thoại, tất cả những điều đó làm cho Cố Gia Ý cảm thấy sợ hãi và hoài nghi, phải chăng tình yêu chân chính người ta thường nói chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi sao? Giống như kết cục của Nhậm Tô và Tưởng Hoan Nhan vậy, nhiều năm trước bọn họ cũng từng là cặp đôi khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.Dường như ngay sau đó, Cố Gia Ý lập tức hối hận, không chờ Nhậm Tô trả lời, cô tiếp tục gửi một tin nhắn thoại khác: “Anh đừng hiểu nhầm em nhé, chỉ là tâm trạng em hơi hỗn loạn một chút vì chuyện của đứa bạn thân. Nếu anh không muốn nói với em cũng không sao hết…”Nói một hồi lại thành rối rắm, cô tự thấy ngán ngẩm chính mình. Cố Gia Ý, mày đúng là đầu heo mà …Nhậm Tô: “Thật ra có rất nhiều nguyên nhân để một mối quan hệ đi đến kết thúc. Anh không tự nhận mình đã làm đủ tốt, nhưng mà anh với Tưởng Hoan Nhan kết thúc có lẽ là vì anh đã đem đến cho cô ấy quá nhiều áp lực, khiến cô ấy không thể chịu đựng nổi nữa mà rời đi.”Nhậm Tô: “Gia Ý, thật ra anh rất sợ, anh không phải là người hoàn hảo, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm như người khác, vậy nên mong em có thể bao dung hơn với anh một chút.”Giờ phút này Cố Gia Ý không hiểu vì sao đột nhiên bản thân lại thấy xúc động nữa. Một người đàn ông ưu tú như anh lại không ngần ngại tự hạ thấp chính mình chỉ vì muốn an ủi trái tim đang bối rối và do dự của cô. Nhậm Tô, anh cứ như vậy thử hỏi làm sao em có thể nỡ buông tay được? 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Số ký tự: 0