Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 29
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
Maybach rẽ ngoặt, chạy ngang qua xe bảo mẫu của Trịnh Ca.
Vừa lúc Trịnh Ca đang vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, biển số xe quen thuộc khiến trái tim hắn ta run lên, lập tức ngồi thẳng dậy nhưng đối phương vẫn chưa dừng lại mà nghênh ngang rời đi.
Trịnh Ca chớp chớp mắt, nhìn lầm rồi sao?
Làm sao Sở Dịch Lan lại xuất hiện ở nơi này?
Đợi xe bảo mẫu dừng lại, Trịnh Ca bước xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Liên cùng trợ lý, không hiểu tại sao trái tim lại đập mạnh vài cái.
Trịnh Ca cảm thấy như có một tầng sương mù bao phủ trong đầu khiến hắn ta không thể xâu chuỗi những chuyện hỗn loạn đó lại với nhau.
Có lẽ là chưa thể tưởng tượng ra, hoặc là đã mò trúng một khả năng không thể thành hiện thực nhất nên mới vô thức lẩn tránh.
Đương nhiên, Trịnh Ca cũng nhận được thông báo Thẩm Liên đã qua vòng thử vai rồi.
Chẳng có gì phải lo lắng, hắn ta cảm thấy lời trợ lý nói rất có lý.
"Thẩm Liên chỉ là ganh tị cho nên cái gì cũng muốn tranh với cậu thôi. Lúc này mới vừa đến Tinh Khai đã nghĩ hết mọi cách chui vào đoàn phim [Lặng im không nói gì], với kỹ năng biểu diễn rách nát đó của cậu ta sao? Cũng có lẽ là muốn mượn vầng hào quang của cậu để gặp lại Chu tổng. Cho dù là thế nào thì cũng đáng ghét muốn chết, làm như không thể tự sống cuộc đời mình vậy. Fan nói đúng, cậu ta sống dưới cái bóng của cậu không thể thoát ra được. Trịnh Ca, cậu không được nhẹ dạ đó."
"Còn về chuyện Thẩm Liên vào Tinh Khai, lời giải thích hợp lý nhất chính là ban giám đốc bị mù? Có lẽ Sở tổng cũng không biết, dù gì người ta có bao nhiêu là việc, Tinh Khai chỉ là một công ty giải trí vô cùng bình thường trong tay anh ta thôi, làm gì có thời gian chú ý mỗi ngày."
Mà chuyện Sở Dịch Lan xóa mình...
Chẳng mất bao lâu, Trịnh Ca đã nghĩ ra nguyên nhân. Nhìn thấy hắn ta và Chu Đường Tư xác định quan hệ, đương nhiên Sở Dịch Lan sẽ buồn khổ nhưng hắn ta thật sự không có cách nào đáp lại tình cảm của Sở Dịch Lan cả.
Nếu Thẩm Liên biết Trịnh Ca có thể tưởng tượng đến mức này, có lẽ đã tát cho hắn ta đủ mười cái bạt tai rồi.
[Lặng im không nói gì] thuộc loại quay chụp khép kín, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, trong lúc quay chụp hạn chế ra khỏi đoàn phim, hạn chế để lộ tin tức ra ngoài. Điều này cũng là một cách làm việc độc đáo của riêng Đới Đồng.
Thẩm Liên chào hỏi Đới Đồng cùng mấy nhà sản xuất xong, được nhân viên công tác dẫn đến phòng riêng.
Phòng không nhiều lắm, mỗi nghệ sĩ chỉ được mang theo một trợ lý. Thẩm Liên còn riêng đi nhìn thử, phòng của trợ lý chỉ là loại nhà tiền chế bằng thép dựng trên một mảnh đất trống, một dãy gồm nhiều căn liền kề nhau, ngay cả chỗ đi WC cũng không có.
Mà trợ lý ở lại đa số là nam.
"Lát nữa cô lái xe về đi." Thẩm Liên nói.
Giang Dữu vội vàng: "Anh Thẩm, em có thể..."
"Cô có thể cái rắm!" Sắc mặt Thẩm Liên trở nên nghiêm túc, "Cô cũng không nhìn xem có bao nhiêu gã đàn ông để lộ cánh tay kia kìa. Nghe lời, đi về nói với anh Hồ một tiếng, bảo anh ấy tạm sắp xếp một trợ lý nam đến đây."
Giang Dữu vô cùng cảm động: "Anh Thẩm..."
"Được rồi." Thẩm Liên cười lôi cô gái nhỏ rời đi.
Thật ra phòng ở của nhóm diễn viên cũng không được công bằng lắm. Phòng của Thẩm Liên ở tận cùng bên trong, không bắt được ánh sáng, diện tích còn nhỏ. Mà Trịnh Ca ở ngay trung tâm dựa ra ngoài, thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng trong phòng.
Thẩm Liên biết nhưng không hề phàn nàn hay than phiền, trong giới này là như vậy.
Đời trước lúc y đứng trên đỉnh cao, cho dù điều kiện nơi quay có tệ đến cỡ nào thì đoàn phim cũng sẽ cố gắng dành cho y tốt nhất.
Giang Dữu lái xe về, Thẩm Liên ở một mình trong phòng, chỉ có một cái giường một cái tủ và một cái bàn. Thẩm Liên ghét bỏ mùi bụi bặm trong ngăn tủ cho nên mở va li ra dùng tạm như vậy. Y lau bàn, sau đó kiểm tra giường, cuối cùng nằm lên đó đọc kịch bản.
Trước khi nhân viên công tác đến gõ cửa, Thẩm Liên cũng chưa ra ngoài dù một bước.
"Thầy Thẩm, các diễn viên chính đều đã tới rồi, đạo diễn Đới gọi anh ra ngoài ngồi một chút."
"Được." Thẩm Liên gật đầu: "Tôi sẽ đến ngay."
Thẩm Liên đổi sang dép lê dì Phân tự tay chuẩn bị, trông vô cùng thoải mái dễ chịu. Lại ôm ấm giữ nhiệt ra cửa, trên đường còn tiện tay rót một cốc nước ấm.
Đạo diễn Đới từ rất xa nhìn thấy Thẩm Liên với dáng vẻ như thế cũng không khỏi cười, "Cái bộ dạng già đời này."
Trịnh Ca và Ngụy Phàm Thần ngồi đối diện nhau, nghe vậy đều quay đầu lại.
Thẩm Liên vừa đi vừa thổi hơi nóng, rồi uống một ngụm nhỏ.
"Chào đạo diễn Đới, chào mọi người." Thẩm Liên kéo cái ghế nhựa trống sang, đặt mông ngồi xuống.
Y ngồi bắt chéo chân cầm cái cốc, phong thái thảnh thơi nhẹ nhàng, không giống diễn viên, mà càng giống một nhà đầu tư hơn.
Nữ chính Hoàng Giai Xán, thuộc loại nữ cổ điển. Mấy năm trước thường thường nhưng gần hai năm nay tựa như đổi vận, con đường diễn xuất rất rộng thoáng, phần lớn fan đều hiền lành nhưng một khi kéo xé thì sức chiến đấu cũng không kém. Đạo diễn Đới chọn cô cũng hợp tình hợp lý.
Hoàng Giai Xán tò mò quan sát Thẩm Liên. Ấn tượng đầu tiên: thú vị.
Trước khi Thẩm Liên tới, họ đã ngồi nơi này hơn mười phút. Đạo diễn Đới nói hai câu, Trịnh Ca tiếp lời, những người khác đều giữ im lặng, mỗi hành động đều rất nghiêm chỉnh như sợ mình làm ra chuyện gì không đúng mực vậy. Kết quả chỉ có một mình Thẩm Liên, không mời sẽ không đến.
Thẩm Liên là đã thành thói quen, đời trước y đều là có việc mới tụ tập với mọi người, bình thường đều thích một mình cho yên tĩnh.
"Thẩm Liên, cậu giỏi lắm rồi." Ngụy Phàm Thần nói giỡn một câu.
Thẩm Liên uống ngụm nước ấm, thản nhiên đáp: "Cậu phát hiện rồi à?"
Khóe miệng Ngụy Phàm Thần khẽ co giật, "Sau khi vào đoàn, các diễn viên sẽ tụ tập với nhau, đây không phải là quy tắc sao?"
"Tôi không tới à?" Thẩm Liên hỏi: "Hay tôi ra vẻ nổi tiếng?"
Ngụy Phàm Thần cứng lưỡi, sau đó hừ cười: "Cũng phải nổi tiếng thì mới ra vẻ được chứ."
"Được rồi." Đới Đồng ngắt ngang.
Trong lòng Đới Đồng hơi thiên vị Thẩm Liên. Rất đơn giản, ai diễn hay thì ông xem trọng người đó. Cứ tưởng Thẩm Liên đi cửa sau được nhét vào đoàn, không ngờ Ngụy Phàm Thần mới là, hôm thử vai biểu hiện của hai người cách xa như trời với đất.
Đới Đồng trò chuyện một số vấn đề khi quay chụp cho mọi người, Thẩm Liên im lặng lắng nghe, chẳng bao lâu đã tới giờ cơm.
Đồ ăn trong đoàn phim bình thường, hai mặn hai chay. Món mặn được làm sẵn, có lẽ để lâu rồi cho nên khi mở ra hơi có mùi thiu.
"Ồ!" Không biết ai hô lên, sau đó một chiếc xe chạy vào cửa đoàn phim.
Cốp sau mở ra, tràn ngập mấy món ăn như thịt kho tàu, chân gà.
"Chu tổng đưa tới cho Trịnh Ca." Không biết là ai nói một câu này.
Mặt Trịnh Ca đỏ lên, nhân viên công tác khác bày tỏ hâm mộ và chúc mừng.
Trịnh Ca cười nói: "Mọi người cùng ăn đi."
"Cảm ơn thầy Trịnh!"
"Thầy Trịnh thật rộng rãi!"
Thẩm Liên không thèm nhìn dù chỉ một ánh mắt. Lúc người khác đều xếp hàng chia chân gà và thịt, y bưng hộp cơm định đi sang một bên.
"Sao vậy, không cần à?" Ngụy Phàm Thần chắn trước mặt Thẩm Liên, đắc ý dào dạt, "Ganh tị sao?"
"Tôi ganh tị?" Thẩm Liên một tay tách đôi đũa ra, cười cười: "Ai không biết còn tưởng Chu Đường Tư đưa cho anh không bằng, rốt cuộc là ai ganh tị?"
"Cậu bớt giả vờ thanh cao đi!" Người không nhiều lắm, Ngụy Phàm Thần đè thấp giọng, hung ác nói, "Bây giờ Chu Đường Tư đặt Trịnh Ca trên đầu quả tim, tốt nhất là cậu chấp nhận được!"
"Tôi chấp nhận được." Thẩm Liên gật đầu: "Cho dù hai người họ có dọn cái giường tới trước mặt tôi diễn cảnh giường chiếu thì tôi cũng không để ý. Đương nhiên phải che mặt lại, tôi hơi dị ứng với hai người này. Nhưng còn anh, đừng để bị nghẹn chết, trông cậy vào tôi để đối phó Trịnh Ca thay anh à, sớm từ bỏ ý định này đi, về sau hai người tự đi mà cắn nhau. Bái bai."
Ngụy Phàm Thần trừng to mắt, không dám tin những lời này là Thẩm Liên nói ra.
Maybach rẽ ngoặt, chạy ngang qua xe bảo mẫu của Trịnh Ca.
Vừa lúc Trịnh Ca đang vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, biển số xe quen thuộc khiến trái tim hắn ta run lên, lập tức ngồi thẳng dậy nhưng đối phương vẫn chưa dừng lại mà nghênh ngang rời đi.
Trịnh Ca chớp chớp mắt, nhìn lầm rồi sao?
Làm sao Sở Dịch Lan lại xuất hiện ở nơi này?
Đợi xe bảo mẫu dừng lại, Trịnh Ca bước xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Liên cùng trợ lý, không hiểu tại sao trái tim lại đập mạnh vài cái.
Trịnh Ca cảm thấy như có một tầng sương mù bao phủ trong đầu khiến hắn ta không thể xâu chuỗi những chuyện hỗn loạn đó lại với nhau.
Có lẽ là chưa thể tưởng tượng ra, hoặc là đã mò trúng một khả năng không thể thành hiện thực nhất nên mới vô thức lẩn tránh.
Đương nhiên, Trịnh Ca cũng nhận được thông báo Thẩm Liên đã qua vòng thử vai rồi.
Chẳng có gì phải lo lắng, hắn ta cảm thấy lời trợ lý nói rất có lý.
"Thẩm Liên chỉ là ganh tị cho nên cái gì cũng muốn tranh với cậu thôi. Lúc này mới vừa đến Tinh Khai đã nghĩ hết mọi cách chui vào đoàn phim [Lặng im không nói gì], với kỹ năng biểu diễn rách nát đó của cậu ta sao? Cũng có lẽ là muốn mượn vầng hào quang của cậu để gặp lại Chu tổng. Cho dù là thế nào thì cũng đáng ghét muốn chết, làm như không thể tự sống cuộc đời mình vậy. Fan nói đúng, cậu ta sống dưới cái bóng của cậu không thể thoát ra được. Trịnh Ca, cậu không được nhẹ dạ đó."
"Còn về chuyện Thẩm Liên vào Tinh Khai, lời giải thích hợp lý nhất chính là ban giám đốc bị mù? Có lẽ Sở tổng cũng không biết, dù gì người ta có bao nhiêu là việc, Tinh Khai chỉ là một công ty giải trí vô cùng bình thường trong tay anh ta thôi, làm gì có thời gian chú ý mỗi ngày."
Mà chuyện Sở Dịch Lan xóa mình...
Chẳng mất bao lâu, Trịnh Ca đã nghĩ ra nguyên nhân. Nhìn thấy hắn ta và Chu Đường Tư xác định quan hệ, đương nhiên Sở Dịch Lan sẽ buồn khổ nhưng hắn ta thật sự không có cách nào đáp lại tình cảm của Sở Dịch Lan cả.
Nếu Thẩm Liên biết Trịnh Ca có thể tưởng tượng đến mức này, có lẽ đã tát cho hắn ta đủ mười cái bạt tai rồi.
[Lặng im không nói gì] thuộc loại quay chụp khép kín, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, trong lúc quay chụp hạn chế ra khỏi đoàn phim, hạn chế để lộ tin tức ra ngoài. Điều này cũng là một cách làm việc độc đáo của riêng Đới Đồng.
Thẩm Liên chào hỏi Đới Đồng cùng mấy nhà sản xuất xong, được nhân viên công tác dẫn đến phòng riêng.
Phòng không nhiều lắm, mỗi nghệ sĩ chỉ được mang theo một trợ lý. Thẩm Liên còn riêng đi nhìn thử, phòng của trợ lý chỉ là loại nhà tiền chế bằng thép dựng trên một mảnh đất trống, một dãy gồm nhiều căn liền kề nhau, ngay cả chỗ đi WC cũng không có.
Mà trợ lý ở lại đa số là nam.
"Lát nữa cô lái xe về đi." Thẩm Liên nói.
Giang Dữu vội vàng: "Anh Thẩm, em có thể..."
"Cô có thể cái rắm!" Sắc mặt Thẩm Liên trở nên nghiêm túc, "Cô cũng không nhìn xem có bao nhiêu gã đàn ông để lộ cánh tay kia kìa. Nghe lời, đi về nói với anh Hồ một tiếng, bảo anh ấy tạm sắp xếp một trợ lý nam đến đây."
Giang Dữu vô cùng cảm động: "Anh Thẩm..."
"Được rồi." Thẩm Liên cười lôi cô gái nhỏ rời đi.
Thật ra phòng ở của nhóm diễn viên cũng không được công bằng lắm. Phòng của Thẩm Liên ở tận cùng bên trong, không bắt được ánh sáng, diện tích còn nhỏ. Mà Trịnh Ca ở ngay trung tâm dựa ra ngoài, thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng trong phòng.
Thẩm Liên biết nhưng không hề phàn nàn hay than phiền, trong giới này là như vậy.
Đời trước lúc y đứng trên đỉnh cao, cho dù điều kiện nơi quay có tệ đến cỡ nào thì đoàn phim cũng sẽ cố gắng dành cho y tốt nhất.
Giang Dữu lái xe về, Thẩm Liên ở một mình trong phòng, chỉ có một cái giường một cái tủ và một cái bàn. Thẩm Liên ghét bỏ mùi bụi bặm trong ngăn tủ cho nên mở va li ra dùng tạm như vậy. Y lau bàn, sau đó kiểm tra giường, cuối cùng nằm lên đó đọc kịch bản.
Trước khi nhân viên công tác đến gõ cửa, Thẩm Liên cũng chưa ra ngoài dù một bước.
"Thầy Thẩm, các diễn viên chính đều đã tới rồi, đạo diễn Đới gọi anh ra ngoài ngồi một chút."
"Được." Thẩm Liên gật đầu: "Tôi sẽ đến ngay."
Thẩm Liên đổi sang dép lê dì Phân tự tay chuẩn bị, trông vô cùng thoải mái dễ chịu. Lại ôm ấm giữ nhiệt ra cửa, trên đường còn tiện tay rót một cốc nước ấm.
Đạo diễn Đới từ rất xa nhìn thấy Thẩm Liên với dáng vẻ như thế cũng không khỏi cười, "Cái bộ dạng già đời này."
Trịnh Ca và Ngụy Phàm Thần ngồi đối diện nhau, nghe vậy đều quay đầu lại.
Thẩm Liên vừa đi vừa thổi hơi nóng, rồi uống một ngụm nhỏ.
"Chào đạo diễn Đới, chào mọi người." Thẩm Liên kéo cái ghế nhựa trống sang, đặt mông ngồi xuống.
Y ngồi bắt chéo chân cầm cái cốc, phong thái thảnh thơi nhẹ nhàng, không giống diễn viên, mà càng giống một nhà đầu tư hơn.
Nữ chính Hoàng Giai Xán, thuộc loại nữ cổ điển. Mấy năm trước thường thường nhưng gần hai năm nay tựa như đổi vận, con đường diễn xuất rất rộng thoáng, phần lớn fan đều hiền lành nhưng một khi kéo xé thì sức chiến đấu cũng không kém. Đạo diễn Đới chọn cô cũng hợp tình hợp lý.
Hoàng Giai Xán tò mò quan sát Thẩm Liên. Ấn tượng đầu tiên: thú vị.
Trước khi Thẩm Liên tới, họ đã ngồi nơi này hơn mười phút. Đạo diễn Đới nói hai câu, Trịnh Ca tiếp lời, những người khác đều giữ im lặng, mỗi hành động đều rất nghiêm chỉnh như sợ mình làm ra chuyện gì không đúng mực vậy. Kết quả chỉ có một mình Thẩm Liên, không mời sẽ không đến.
Thẩm Liên là đã thành thói quen, đời trước y đều là có việc mới tụ tập với mọi người, bình thường đều thích một mình cho yên tĩnh.
"Thẩm Liên, cậu giỏi lắm rồi." Ngụy Phàm Thần nói giỡn một câu.
Thẩm Liên uống ngụm nước ấm, thản nhiên đáp: "Cậu phát hiện rồi à?"
Khóe miệng Ngụy Phàm Thần khẽ co giật, "Sau khi vào đoàn, các diễn viên sẽ tụ tập với nhau, đây không phải là quy tắc sao?"
"Tôi không tới à?" Thẩm Liên hỏi: "Hay tôi ra vẻ nổi tiếng?"
Ngụy Phàm Thần cứng lưỡi, sau đó hừ cười: "Cũng phải nổi tiếng thì mới ra vẻ được chứ."
"Được rồi." Đới Đồng ngắt ngang.
Trong lòng Đới Đồng hơi thiên vị Thẩm Liên. Rất đơn giản, ai diễn hay thì ông xem trọng người đó. Cứ tưởng Thẩm Liên đi cửa sau được nhét vào đoàn, không ngờ Ngụy Phàm Thần mới là, hôm thử vai biểu hiện của hai người cách xa như trời với đất.
Đới Đồng trò chuyện một số vấn đề khi quay chụp cho mọi người, Thẩm Liên im lặng lắng nghe, chẳng bao lâu đã tới giờ cơm.
Đồ ăn trong đoàn phim bình thường, hai mặn hai chay. Món mặn được làm sẵn, có lẽ để lâu rồi cho nên khi mở ra hơi có mùi thiu.
"Ồ!" Không biết ai hô lên, sau đó một chiếc xe chạy vào cửa đoàn phim.
Cốp sau mở ra, tràn ngập mấy món ăn như thịt kho tàu, chân gà.
"Chu tổng đưa tới cho Trịnh Ca." Không biết là ai nói một câu này.
Mặt Trịnh Ca đỏ lên, nhân viên công tác khác bày tỏ hâm mộ và chúc mừng.
Trịnh Ca cười nói: "Mọi người cùng ăn đi."
"Cảm ơn thầy Trịnh!"
"Thầy Trịnh thật rộng rãi!"
Thẩm Liên không thèm nhìn dù chỉ một ánh mắt. Lúc người khác đều xếp hàng chia chân gà và thịt, y bưng hộp cơm định đi sang một bên.
"Sao vậy, không cần à?" Ngụy Phàm Thần chắn trước mặt Thẩm Liên, đắc ý dào dạt, "Ganh tị sao?"
"Tôi ganh tị?" Thẩm Liên một tay tách đôi đũa ra, cười cười: "Ai không biết còn tưởng Chu Đường Tư đưa cho anh không bằng, rốt cuộc là ai ganh tị?"
"Cậu bớt giả vờ thanh cao đi!" Người không nhiều lắm, Ngụy Phàm Thần đè thấp giọng, hung ác nói, "Bây giờ Chu Đường Tư đặt Trịnh Ca trên đầu quả tim, tốt nhất là cậu chấp nhận được!"
"Tôi chấp nhận được." Thẩm Liên gật đầu: "Cho dù hai người họ có dọn cái giường tới trước mặt tôi diễn cảnh giường chiếu thì tôi cũng không để ý. Đương nhiên phải che mặt lại, tôi hơi dị ứng với hai người này. Nhưng còn anh, đừng để bị nghẹn chết, trông cậy vào tôi để đối phó Trịnh Ca thay anh à, sớm từ bỏ ý định này đi, về sau hai người tự đi mà cắn nhau. Bái bai."
Ngụy Phàm Thần trừng to mắt, không dám tin những lời này là Thẩm Liên nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro