Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 24

Sơn Hữu Mang Đình

2025-03-29 18:33:44

Trans: Thuỷ Tích

Nói một cách công bằng, trước nay Sở Dịch Lan chưa từng xem Chu Đường Tư là đối thủ của mình.

Cho dù là trên phương diện làm ăn hay là cái gì khác.

Anh chỉ không hiểu, tại sao tình cảm của Trịnh Ca lại có thể chia thành nhiều ngăn như thế.

Bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Chu Đường Tư nhíu mày: "Sở Dịch Lan, anh..."

"Câm miệng." Sở Dịch Lan lạnh giọng ngắt ngang.

"Hai người đừng cãi nhau." Trịnh Ca yếu ớt lên tiếng.

Sở Dịch Lan xoay người đi. Cùng lúc đó, từ trên xe có một bàn tay vươn tới, khớp xương rõ ràng xinh đẹp nhưng không lên tiếng.

"Bọc thảm lông cho kỹ vào." Sở Dịch Lan nhắc nhở.

Tuy nói thế, anh vẫn nắm lấy bàn tay đó bước lên xe, cửa xe lập tức khép lại.

Chu Đường Tư và Trịnh Ca đều bị một màn này dọa sợ.

Xe nghênh ngang rời đi.

Trong xe là ai? Trịnh Ca đột nhiên rất tò mò.

Dường như Sở Dịch Lan cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, mà Thẩm Liên lại càng không có khả năng nhớ tới, dù gì họ đã hôn môi rồi. Đường đường Sở gia, chẳng lẽ chối không nhận?

Nhưng trước khi vào cửa, Thẩm Liên vẫn nhắc nhở một câu: "Anh phải chịu trách nhiệm đó."

Sở Dịch Lan: "..."

Có đôi khi anh rất muốn cạy mở đầu người này ra nhìn thử xem.

Thẩm Liên vừa chào một tiếng, dì Phân đã chạy thẳng vào nhà bếp, mười phút sau, Thẩm Liên lại ngoạm được một bữa ăn khuya.

Mì tôm tươi nóng hôi hổi, toàn bộ nước canh cũng xuống bụng, Thẩm Liên cảm thấy cơn ớn lạnh ngấm từ trong xương ra đã tan biến không ít.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Sở Dịch Lan đang nghiêm túc nhìn mình.

Thẩm Liên ngượng ngùng cười: "Bây giờ không được đâu."

Sở Dịch Lan: "?"

Sở Dịch Lan phải mất một hồi lâu mới hiểu ra, cũng cố kìm nén lại xúc động cho Thẩm Liên một bạt tai. Nói vớ vẩn gì đó, không thấy ánh mắt dì Phân cũng thay đổi rồi sao?

"Tôi muốn hỏi em xem có đi kiểm tra sức khỏe đúng hạn không?" Sở Dịch Lan trầm giọng.

Thẩm Liên hồi tưởng lại, "Chắc là có..."

Chủ cũ có làm một ít kiểm tra cơ bản nhưng chưa phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng cả. Còn về cái chết do bệnh tim của trong sách, Thẩm Liên vẫn chưa có cơ hội xác nhận, cũng cho rằng bản thân sẽ không xúi quẩy đến vậy đâu.

Rõ ràng Sở Dịch Lan rất không hài lòng với câu trả lời này, "Thôi, để tôi sắp xếp."

Đây là lần thứ hai, Sở Dịch Lan đã nhận ra Thẩm Liên không được bình thường.

Lần đầu tiên là thanh niên đi từ trong nhà tắm ra, té ngã tới nỗi mắt cá chân cũng đổ máu, sau đó chính là hôm nay. Thẩm Liên nói đúng, hôn môi không đến mức thiếu oxi nhưng một người đàn ông đang độ tuổi tràn trề tinh lực lại vì thiếu một bữa cơm mà tụt huyết áp sao?

Thẩm Liên cũng không từ chối: "Vâng, cảm ơn Sở gia."

Dì Phân dọn bát đũa vào nhà bếp, Thẩm Liên tranh thủ hỏi Sở Dịch Lan: "Ngày mai muốn ngắm hoa gì?"

"Ngừng đi." Sở Dịch Lan nói: "Văn phòng của tôi sắp mở triển lãm hoa tươi được rồi."

Thế cho nên gần đây bộ phận giám đốc bước vào văn phòng anh đều nơm nớp lo sợ, sợ đây sẽ là "phong cảnh cuối cùng" gì đó. Tóm lại màu sắc rực rỡ không phù hợp với Sở Dịch Lan, chuyện có khác thường ắt sẽ có gì đó xảy ra!

Mà người bi thảm nhất vẫn là trợ lý đặc biệt Dương Bân.

Mỗi ngày Dương Bân đều tự hỏi ba trăm lần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Thẩm Liên tiếp lời: "Vậy em trồng trong nhà. Em thấy ngoài ban công quá trống trải, nếu chúng ta không có ở nhà, dì Phân sẽ giúp xử lý. Chăm chút hoa cỏ sẽ làm tâm trạng vui vẻ hơn."

Sở Dịch Lan: "Em xem rồi làm đi."

Trong mắt Thẩm Liên lóe sáng, nở nụ cười như đã thực hiện được ý đồ.

Nơi này là lãnh địa riêng tư của Sở Dịch Lan, nếu anh bắt đầu cho Thẩm Liên tự ý bày biện, cho dù có thừa nhận hay không thì quan hệ giữi hai người đã dần khác trước rồi.

Chẳng thế thì thế nào? Sở Dịch Lan nghĩ thầm, nụ hôn đầu của tôi...

Anh mím môi, trong đầu không khỏi nhớ tới mùi vị đó.

Lúc lên lầu chuẩn bị ngủ, Thẩm Liên vẫn luôn đi theo sau lưng Sở Dịch Lan, hai người cách nhau chưa tới một mét. Sở Dịch Lan đang định đến phòng sách, lúc quay lại phát hiện Thẩm Liên vẫn còn đứng đó.

Sở Dịch Lan nhướng mày: "Có việc gì sao?"

Thẩm Liên rầm rì, không nói lời nào.

Nói đạo lý, mới nếm được chút đồ ăn mặn, Sở Dịch Lan là hòa thượng sao? Như vậy mà cũng nhịn được?

Sở Dịch Lan từ trong sự im lặng của Thẩm Liên đã hiểu ra, đôi con ngươi anh tối sầm lại, sau đó vươn tay bắt lấy bả vai Thẩm Liên. Ngay lúc Thẩm Liên chuẩn bị nói "Ở chỗ này?", người đàn ông đã xoay người y lại rồi đẩy về phía trước.

"Về ngủ đi." Sở Dịch Lan xua đuổi.

Thẩm Liên: "..."

Được lắm! Đàn ông, lần sau không cho hôn tôi!

Không phải Sở Dịch Lan định đến phòng sách để làm việc, anh đến để suy nghĩ một chuyện.

Nụ hôn hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Thời gian, địa điểm, nhân vật, toàn bộ đều đụng phải nhau. Họ đứng trong nhà kho nhỏ hẹp, tựa như yêu đương vụng trộm. Sở Dịch Lan không thể không thừa nhận, rất kích thích, còn có chút mới lạ.

Anh không hề phản cảm Thẩm Liên, mà trái lại sau khi thăm dò Thẩm Liên, tế bào khắp người anh đều đang kêu gào "Của tôi!"

Không có gì khó khăn nhưng câu nói "Anh có thể vĩnh viễn tin tưởng em" của Thẩm Liên làm anh phải suy ngẫm.

Một bước này đối với Sở Dịch Lan chẳng khác gì là tháo dỡ lớp vỏ cứng rắn thường ngày xuống, cho Thẩm Liên có cơ hội thương tổn anh. Sở Dịch Lan không sợ bị lừa tiền, anh hoàn toàn có thể chấp nhận một người có thói hư tật xấu đã thâm căn cố đế. Anh chỉ sợ thứ tình cảm khiến anh rung động đó, là giả thôi.

Thẩm Liên vừa nằm xuống đã ngủ tới hừng đông. Lúc giữa trưa, còn có người liên hệ y.

Đối phương tự xưng Hồ Khải Lam, là người kết nối của công ty cũng như người đại diện mà Tinh Khai sắp xếp cho Thẩm Liên. Bởi vì hiện giờ Thẩm Liên chưa chính thức kết thúc hợp đồng với Hưng Đồ cho nên họ chỉ có thể nói vài câu đơn giản trong điện thoại, còn về hợp đồng phải đợi sau khi xong xuôi hết rồi bàn tiếp.

Khi trò chuyện với đối phương, thái độ của Thẩm Liên rất tốt, mọi chuyện đều rất suôn sẻ. Nhưng khi Hồ Khải Lam thử thăm dò hỏi câu "Cậu giỏi cái gì?", Thẩm nào đó đã dõng dạc nói, "Thứ anh cần, tôi đều giỏi!"

Hồ Khải Lam: "..."

Nếu không phải đã xem toàn bộ tài liệu về cậu, tôi đã tin rồi.

Nhưng hai lần biểu hiện gần đây của Thẩm Liên vô cùng tốt, cộng thêm cosplay anime vừa rồi, độ hot tới bây giờ vẫn chưa giảm.

Phía trên cũng mờ mịt biểu đạt rằng, đừng bủn xỉn tài nguyên với Thẩm Liên.

Hồ Khải Lam hiểu ra, Thẩm Liên có người chống lưng.

Hồ Khải Lam xem như người đại diện số một số hai của Tinh Khai, đã dẫn dắt không ít siêu sao, nếu tìm tới anh ta thì cũng đã rõ ràng được chút vấn đề. Hồ Khải Lam suy nghĩ một lúc, "Thế này đi, tôi sắp xếp cho cậu một ít công việc, cậu cứ chọn lựa cho kỹ, đến lúc đó bắt tay vào làm luôn."'

Thẩm Liên: "OK."

Hồ Khải Lam rất hài lòng với sự khiêm tốn và phối hợp của Thẩm Liên.

Bây giờ là lúc chờ đợi, lại thêm một tuần nữa hợp đồng giữa Thẩm Liên với giải trí Hưng Đồ sẽ tới thời hạn.

Hưng Đồ vẫn còn đang mơ tưởng Thẩm Liên sẽ đổi ý bởi vì hiện giờ không hề có tin tức gì y sẽ đi ăn máng khác cả. Trong mắt bộ phận giám đốc của Hưng Đồ, có lẽ Thẩm Liên đã nóng ruột tới bạc tóc rồi, điều này càng khiến họ cho rằng đã nuốt được Thẩm Liên.

Điều đó là không có khả năng. Thẩm Liên đặt mua một đống hoa trên mạng, xếp đầy ban công bên phải ngoài phòng khách. Đương nhiên dì Phân rất thích, còn giúp đỡ Thẩm Liên bày trí từ đầu đến cuối. Chạng vạng khi Sở Dịch Lan về nhà, mới vừa ngồi xuống sô pha, giương mắt đã thấy sự thay đổi ngoài ban công.

"Đẹp không?" Thẩm Liên khoe khoang.

Sở Dịch Lan: "Em đừng trồng sao mà làm chúng chết hết là được."

"Sẽ không đâu. Em và dì Phân bắt tay cùng làm, bảo đảm chưa tới một tháng thì chúng đã có thể trở thành một vườn hoa nhỏ rồi."

Dì Phân thật sự thích hoa cỏ, đã đặt mua đầy đủ mọi thứ từ bình tưới nước tới cái xẻng rồi phân bón.

"Ngày mai có sắp xếp gì chưa?" Sở Dịch Lan hỏi Thẩm Liên.

"Không có."

Sở Dịch Lan gật đầu: "Ừ, vậy đi tham gia một buổi liên hoan với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Số ký tự: 0