Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?
Chương 14
Sơn Hữu Mang Đình
2025-03-29 18:33:44
Trans: Thuỷ Tích
Sắc mặt Thẩm Liên thản nhiên: "Chào buổi trưa mọi người."
Chu Oánh Ngọc là người đáp lại trước: "Chào buổi trưa!"
Đều nhìn ra được, Thẩm Liên đã có sự thay đổi.
Lần tham gia chương trình trước, quần áo mặc trên người đều là một ít hàng vỉa hè, kiểu dáng cũ, bây giờ áo sơ mi cũng là hàng hiệu.
Hì, chỉ một cái áo này, chắc phải tới năm mươi ngàn.
Trịnh Ca nhìn Thẩm Liên chằm chằm nhưng Thẩm Liên lại chưa cho hắn ta một ánh mắt nào.
Vừa tới giờ, ghi hình đã bắt đầu.
Lần này cần phải chia đội để thi đấu với nhau.
Để công bằng cho nên rút thăm. Có ba số, rút được số mấy thì chính là đội bao nhiêu đó. Bởi vì có bảy vị khách mời cho nên trong đó sẽ có một đội ba người.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả: Triệu Lâm và Phương Khoa một đội. Lý Gia Bác, Phùng Túc Túc cùng Trịnh Ca một đội. Còn lại Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc là đội cuối cùng.
Vừa nhìn như vậy đã thấy đội số ba của Trịnh Ca chiếm ưu thế, bởi vì có nhiều người. Mà đội số một của Triệu Lâm cũng không tồi, có hai người đàn ông cao to khỏe mạnh. Mà đội số 2 của Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc rõ ràng là thuộc tình thế xấu nhất.
[Í ~ Cũng không biết nói thế nào.]
[Chu Oánh Ngọc vốn không giỏi, xem mấy kỳ trước là có thể nhìn ra được. Còn Thẩm Liên, năng lực sinh tồn chắc chắn không bằng hai vị khác trong Tam kiếm khách. Thắng bại đã định.]
"Oánh Ngọc, cố lên nha." Phùng Túc Túc hớn hở làm ra một tư thế cổ vũ.
Chu Oánh Ngọc gật đầu.
"Đừng sợ." Thẩm Liên đột nhiên nói: "Tôi kéo chị chiến thắng."
Chu Oánh Ngọc nghe vậy cười hì hì: "Cậu còn chưa biết nội dung nhiệm vụ mà."
"Tới lui cũng chỉ có nhiêu đó thôi."
Chu Oánh Ngọc thấy tâm trạng Thẩm Liên rất tốt, ngẫm nghĩ nói: "Nói trước nhé, có thể tôi sẽ không theo kịp cậu, đừng mắng tôi."
Thẩm Liên: "Chơi trò chơi thôi, tôi mắng chị làm gì?"
Chu Oánh Ngọc yên tâm.
Thẻ nhiệm vụ được phát ra, nhiệm vụ thứ nhất, tới bên dòng suối.
Ngày đầu tiên đã đi ngang qua dòng suối, cách khoảng nửa sườn dốc, Thẩm Liên cẩn thận nhớ lại, chẳng mấy chốc, một con đường mới tinh đã hiện lên trong đầu.
Tổ đạo diễn vừa hô bắt đầu, hai đội khác đã vội vàng xuất phát. Chu Oánh Ngọc đi chậm, Thẩm Liên còn chậm hơn cô. So với những người khác đang giành giật từng giây, hai người này tựa như là tới ngắm cảnh vậy.
[Bỏ cuộc rồi?]
Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm máy tính, cảm thấy đây không phải phong cách của Thẩm Liên.
"Thẩm Liên, đi nhanh!" Chu Oánh Ngọc thúc giục.
"Bước chắc từng bước một." Thẩm Liên nhắc nhở, "Mới đổ mưa, lại là đường núi, rất trơn trượt, ngã một cái mất nhiều hơn được."
Vừa dứt lời, đã nghe một tiếng "ui da", hình như là Phương Khoa.
Thẩm Liên: "Chị xem."
Chu Oánh Ngọc bị ảnh hưởng, cũng không lật đật nữa.
Lúc tới ngã rẽ, Thẩm Liên lựa chọn một hướng khác, "Bên này."
Chu Oánh Ngọc: "Chưa từng đi."
"Ngày đó tôi có quan sát rồi, nếu muốn đi đến bên dòng suối thì đường bên này không chỉ dễ đi mà còn gần nữa. Tin tôi."
Chu Oánh Ngọc trên phương diện nhiệm vụ khá là bị động, Thẩm Liên có chủ kiến cho nên cô đã bị kéo theo.
[Một người dám chỉ, một người dám đi.]
Phùng Túc Túc quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc, "Ơ kìa, họ sẽ không lạc đường đó chứ?"
"Kệ đi, bây giờ đang thi đấu đội nhóm mà." Lý Gia Bác không tán thành, trong lòng ước gì Thẩm Liên lạc đường để trên mạng khỏi nói anh ta trợn mắt quá xấu, "Tranh thủ, đuổi theo đội anh Triệu Lâm."
Trịnh Ca cười cười, không tiếp lời.
Mà con đường Thẩm Liên chọn thật sự bằng phẳng hơn rất nhiều, ngay cả cây cối cũng mọc sang hai bên sườn, như là dọn ra một con đường riêng cho họ vậy.
[Mẹ nó! Làm sao Thẩm Liên biết được?!]
Đường nhỏ dễ đi, tâm trạng Chu Oánh Ngọc cũng thả lỏng. Thẩm Liên nhìn thấy hoa lan dại màu tím nở rộ ven đường, hái một đóa tặng cô.
Chu Oánh Ngọc mừng rỡ: "Cảm ơn!"
[A! Tim của tôi.]
[Không hề có cảm giác CP nhưng hai người ở chung trông rất thoải mái.]
Dần dà, màn ảnh bên phía Thẩm Liên càng hấp dẫn nhiều người xem hơn.
Y giống như đã xem qua bản đồ khu vực này từ trước vậy, phương hướng rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, Thẩm Liên dừng lại trước một bụi cây to. Y chỉ vào tảng đá bên cạnh, nói với Chu Oánh Ngọc: "Nghỉ chân một lát đi."
Chu Oánh Ngọc cũng không khách sáo.
Sau đó lại thấy Thẩm Liên bắt đầu kéo lấy bụi cây cao lớn kia.
"Làm gì vậy?"
"Dây cát đằng, tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nữa. Thứ này thân bẹp, độ dẻo dai rất tốt."
Chu Oánh Ngọc nghe hiểu nhưng không rõ có công dụng gì.
Thẩm Liên rút lá, túm thân cây ra, sau đó đo từng nhánh từng nhánh.
Khu bình luận có người thạo nghề, đánh chữ rất nhanh: [Đừng nói với tôi Thẩm Liên định đan cái sọt nha.]
[Hả?]
[Thẩm Liên biết làm thì tôi nguyện ăn sống cái thớt.]
Thẩm Liên biết làm thật.
Y ngồi xuống bên cạnh Chu Oánh Ngọc, để Chu Oánh Ngọc giúp giữ một đầu dây cát đằng đã chọn ra. Tổng cộng có ba sợi, đầu tiên là hai sợi dọc một sợi ngang, đan chéo nhau lên, sau đó ở giữa thêm sợi thứ ba, thủ pháp thay đổi liền bắt đầu đan.
Cả quá trình không hề mắc một lỗi nào.
Khu bình luận bị đại quân dấu chấm hỏi bao trùm.
Thẩm Liên mở miệng: "Từ nhỏ tôi lớn lên ở vùng núi rừng, nhận biết rất nhiều thứ."
Điểm này rất phù hợp với những việc chủ cũ đã trải qua.
Chu Oánh Ngọc tò mò: "Những thứ này là ai dạy cậu?"
"Tự học thành tài." Thẩm Liên nói: "Tôi thông minh, học cái gì đều nhìn một cái là biết làm ngay."
[Anh trai của tôi ơi, anh đừng khoác lác, anh xem lại tay nghề rách nát của mình đi kìa.]
[Chó Thẩm lại bắt đầu giả vờ rồi.]
[Tôi là người trong nghề, tôi nói một câu, động tác của cậu ta rất thành thạo.]
Ngón tay thanh niên tựa như búp tre, vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy vui tai vui mắt.
Thẩm Liên nói chuyện thong thả ung dung, trên tay lại càng ngày càng nhanh hơn, chưa đến mười phút một cái đáy sọt đã xuất hiện.
"Nghỉ ngơi xong chưa? Xuất phát thôi." Thẩm Liên ý bảo Chu Oánh Ngọc buông ra được rồi, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước, vừa đi vừa tiếp tục đan.
[Có loại cảm giác khi còn nhỏ mẹ tôi đan áo len, dẫn theo tôi đi ở phía sau...]
[Ha ha ha ha ha!]
[Khí chất nhân thê đập thẳng vào mặt ~~~]
Nhân thê cái rắm á, Sở Dịch Lan nghĩ thầm, người có loại nhận thức này đều chưa từng nhìn thấy nắm đấm của Thẩm Liên.
Khoảng chừng nửa giờ sau, cái sọt đã được đan xong, thừa ra ba sợi dây Thẩm Liên nắm lấy cột gút lại, như vậy là có thể đeo trên người rồi.
"Thẩm Liên? Tiếng nước!" Chu Oánh Ngọc đột nhiên hưng phấn hô lên.
"Ừ." Trong dự kiến của Thẩm Liên, "Sắp đến rồi."
Tổ đạo diễn đều tưởng như mình đang nằm mơ, bởi vì con đường Thẩm Liên đi thật sự là con đường tối ưu nhất!
Nếu Thẩm Liên có thể nghe thấy tiếng lòng của họ, chắc chắn sẽ cảm khái một câu: Ha, người phàm.
Lý Gia Bác mong chờ Thẩm Liên lạc đường, kết quả khi họ đi theo đội Triệu Lâm thì cùng nhau lạc đường.
Cây cối sum suê rất dễ đi sai đường, không còn cách nào đành tìm một chỗ cao quan sát, cảm giác phương hướng của Triệu Lâm không tệ, chỉ một con đường khá gần.
Từ trên nhìn xuống thấy gần nhưng khi bắt đầu đi thì đều là đường núi quanh co khúc khuỷu.
Con đường quá trơn trượt lại ẩm thấp, Phùng Túc Túc té ngã liên tục mấy lần, một lần còn kéo theo Trịnh Ca, hai người cùng té ngã khiến cho fan Trịnh Ca lập tức chửi ầm lên.
Có thể nói đoàn người đã mệt đến chết đi sống lại.
Kết quả họ từ trên núi đi xuống, hai người Thẩm Liên lại vừa khéo đi từ dưới chân núi lên, hai bên cách một dòng suối nhìn nhau. Thẩm Liên vui vẻ, "Ôi chao, thật trùng hợp."
Lý Gia Bác trừng mắt, "Sao cậu tới được?!"
"Đi tới chứ sao." Thẩm Liên phản bác, sau đó đánh giá từng người, vui trong lòng: "Mấy anh đang chơi ai là người bùn à?"
Giọng nói ôn hòa nhưng tràn ngập trào phúng.
Cho dù Trịnh Ca được bảo hộ kỹ nhất thì trên mặt trên đùi sau lưng cũng dính bùn đen, những người khác thì càng không cần phải nói.
Trái lại, Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc trừ giày ra thì từ đầu xuống chân có thể nói là vô cùng sạch sẽ.
Sắc mặt Thẩm Liên thản nhiên: "Chào buổi trưa mọi người."
Chu Oánh Ngọc là người đáp lại trước: "Chào buổi trưa!"
Đều nhìn ra được, Thẩm Liên đã có sự thay đổi.
Lần tham gia chương trình trước, quần áo mặc trên người đều là một ít hàng vỉa hè, kiểu dáng cũ, bây giờ áo sơ mi cũng là hàng hiệu.
Hì, chỉ một cái áo này, chắc phải tới năm mươi ngàn.
Trịnh Ca nhìn Thẩm Liên chằm chằm nhưng Thẩm Liên lại chưa cho hắn ta một ánh mắt nào.
Vừa tới giờ, ghi hình đã bắt đầu.
Lần này cần phải chia đội để thi đấu với nhau.
Để công bằng cho nên rút thăm. Có ba số, rút được số mấy thì chính là đội bao nhiêu đó. Bởi vì có bảy vị khách mời cho nên trong đó sẽ có một đội ba người.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả: Triệu Lâm và Phương Khoa một đội. Lý Gia Bác, Phùng Túc Túc cùng Trịnh Ca một đội. Còn lại Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc là đội cuối cùng.
Vừa nhìn như vậy đã thấy đội số ba của Trịnh Ca chiếm ưu thế, bởi vì có nhiều người. Mà đội số một của Triệu Lâm cũng không tồi, có hai người đàn ông cao to khỏe mạnh. Mà đội số 2 của Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc rõ ràng là thuộc tình thế xấu nhất.
[Í ~ Cũng không biết nói thế nào.]
[Chu Oánh Ngọc vốn không giỏi, xem mấy kỳ trước là có thể nhìn ra được. Còn Thẩm Liên, năng lực sinh tồn chắc chắn không bằng hai vị khác trong Tam kiếm khách. Thắng bại đã định.]
"Oánh Ngọc, cố lên nha." Phùng Túc Túc hớn hở làm ra một tư thế cổ vũ.
Chu Oánh Ngọc gật đầu.
"Đừng sợ." Thẩm Liên đột nhiên nói: "Tôi kéo chị chiến thắng."
Chu Oánh Ngọc nghe vậy cười hì hì: "Cậu còn chưa biết nội dung nhiệm vụ mà."
"Tới lui cũng chỉ có nhiêu đó thôi."
Chu Oánh Ngọc thấy tâm trạng Thẩm Liên rất tốt, ngẫm nghĩ nói: "Nói trước nhé, có thể tôi sẽ không theo kịp cậu, đừng mắng tôi."
Thẩm Liên: "Chơi trò chơi thôi, tôi mắng chị làm gì?"
Chu Oánh Ngọc yên tâm.
Thẻ nhiệm vụ được phát ra, nhiệm vụ thứ nhất, tới bên dòng suối.
Ngày đầu tiên đã đi ngang qua dòng suối, cách khoảng nửa sườn dốc, Thẩm Liên cẩn thận nhớ lại, chẳng mấy chốc, một con đường mới tinh đã hiện lên trong đầu.
Tổ đạo diễn vừa hô bắt đầu, hai đội khác đã vội vàng xuất phát. Chu Oánh Ngọc đi chậm, Thẩm Liên còn chậm hơn cô. So với những người khác đang giành giật từng giây, hai người này tựa như là tới ngắm cảnh vậy.
[Bỏ cuộc rồi?]
Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm máy tính, cảm thấy đây không phải phong cách của Thẩm Liên.
"Thẩm Liên, đi nhanh!" Chu Oánh Ngọc thúc giục.
"Bước chắc từng bước một." Thẩm Liên nhắc nhở, "Mới đổ mưa, lại là đường núi, rất trơn trượt, ngã một cái mất nhiều hơn được."
Vừa dứt lời, đã nghe một tiếng "ui da", hình như là Phương Khoa.
Thẩm Liên: "Chị xem."
Chu Oánh Ngọc bị ảnh hưởng, cũng không lật đật nữa.
Lúc tới ngã rẽ, Thẩm Liên lựa chọn một hướng khác, "Bên này."
Chu Oánh Ngọc: "Chưa từng đi."
"Ngày đó tôi có quan sát rồi, nếu muốn đi đến bên dòng suối thì đường bên này không chỉ dễ đi mà còn gần nữa. Tin tôi."
Chu Oánh Ngọc trên phương diện nhiệm vụ khá là bị động, Thẩm Liên có chủ kiến cho nên cô đã bị kéo theo.
[Một người dám chỉ, một người dám đi.]
Phùng Túc Túc quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc, "Ơ kìa, họ sẽ không lạc đường đó chứ?"
"Kệ đi, bây giờ đang thi đấu đội nhóm mà." Lý Gia Bác không tán thành, trong lòng ước gì Thẩm Liên lạc đường để trên mạng khỏi nói anh ta trợn mắt quá xấu, "Tranh thủ, đuổi theo đội anh Triệu Lâm."
Trịnh Ca cười cười, không tiếp lời.
Mà con đường Thẩm Liên chọn thật sự bằng phẳng hơn rất nhiều, ngay cả cây cối cũng mọc sang hai bên sườn, như là dọn ra một con đường riêng cho họ vậy.
[Mẹ nó! Làm sao Thẩm Liên biết được?!]
Đường nhỏ dễ đi, tâm trạng Chu Oánh Ngọc cũng thả lỏng. Thẩm Liên nhìn thấy hoa lan dại màu tím nở rộ ven đường, hái một đóa tặng cô.
Chu Oánh Ngọc mừng rỡ: "Cảm ơn!"
[A! Tim của tôi.]
[Không hề có cảm giác CP nhưng hai người ở chung trông rất thoải mái.]
Dần dà, màn ảnh bên phía Thẩm Liên càng hấp dẫn nhiều người xem hơn.
Y giống như đã xem qua bản đồ khu vực này từ trước vậy, phương hướng rất rõ ràng.
Bỗng nhiên, Thẩm Liên dừng lại trước một bụi cây to. Y chỉ vào tảng đá bên cạnh, nói với Chu Oánh Ngọc: "Nghỉ chân một lát đi."
Chu Oánh Ngọc cũng không khách sáo.
Sau đó lại thấy Thẩm Liên bắt đầu kéo lấy bụi cây cao lớn kia.
"Làm gì vậy?"
"Dây cát đằng, tốt hơn trong tưởng tượng của tôi nữa. Thứ này thân bẹp, độ dẻo dai rất tốt."
Chu Oánh Ngọc nghe hiểu nhưng không rõ có công dụng gì.
Thẩm Liên rút lá, túm thân cây ra, sau đó đo từng nhánh từng nhánh.
Khu bình luận có người thạo nghề, đánh chữ rất nhanh: [Đừng nói với tôi Thẩm Liên định đan cái sọt nha.]
[Hả?]
[Thẩm Liên biết làm thì tôi nguyện ăn sống cái thớt.]
Thẩm Liên biết làm thật.
Y ngồi xuống bên cạnh Chu Oánh Ngọc, để Chu Oánh Ngọc giúp giữ một đầu dây cát đằng đã chọn ra. Tổng cộng có ba sợi, đầu tiên là hai sợi dọc một sợi ngang, đan chéo nhau lên, sau đó ở giữa thêm sợi thứ ba, thủ pháp thay đổi liền bắt đầu đan.
Cả quá trình không hề mắc một lỗi nào.
Khu bình luận bị đại quân dấu chấm hỏi bao trùm.
Thẩm Liên mở miệng: "Từ nhỏ tôi lớn lên ở vùng núi rừng, nhận biết rất nhiều thứ."
Điểm này rất phù hợp với những việc chủ cũ đã trải qua.
Chu Oánh Ngọc tò mò: "Những thứ này là ai dạy cậu?"
"Tự học thành tài." Thẩm Liên nói: "Tôi thông minh, học cái gì đều nhìn một cái là biết làm ngay."
[Anh trai của tôi ơi, anh đừng khoác lác, anh xem lại tay nghề rách nát của mình đi kìa.]
[Chó Thẩm lại bắt đầu giả vờ rồi.]
[Tôi là người trong nghề, tôi nói một câu, động tác của cậu ta rất thành thạo.]
Ngón tay thanh niên tựa như búp tre, vô cùng xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy vui tai vui mắt.
Thẩm Liên nói chuyện thong thả ung dung, trên tay lại càng ngày càng nhanh hơn, chưa đến mười phút một cái đáy sọt đã xuất hiện.
"Nghỉ ngơi xong chưa? Xuất phát thôi." Thẩm Liên ý bảo Chu Oánh Ngọc buông ra được rồi, sau đó dẫn đầu đi ở phía trước, vừa đi vừa tiếp tục đan.
[Có loại cảm giác khi còn nhỏ mẹ tôi đan áo len, dẫn theo tôi đi ở phía sau...]
[Ha ha ha ha ha!]
[Khí chất nhân thê đập thẳng vào mặt ~~~]
Nhân thê cái rắm á, Sở Dịch Lan nghĩ thầm, người có loại nhận thức này đều chưa từng nhìn thấy nắm đấm của Thẩm Liên.
Khoảng chừng nửa giờ sau, cái sọt đã được đan xong, thừa ra ba sợi dây Thẩm Liên nắm lấy cột gút lại, như vậy là có thể đeo trên người rồi.
"Thẩm Liên? Tiếng nước!" Chu Oánh Ngọc đột nhiên hưng phấn hô lên.
"Ừ." Trong dự kiến của Thẩm Liên, "Sắp đến rồi."
Tổ đạo diễn đều tưởng như mình đang nằm mơ, bởi vì con đường Thẩm Liên đi thật sự là con đường tối ưu nhất!
Nếu Thẩm Liên có thể nghe thấy tiếng lòng của họ, chắc chắn sẽ cảm khái một câu: Ha, người phàm.
Lý Gia Bác mong chờ Thẩm Liên lạc đường, kết quả khi họ đi theo đội Triệu Lâm thì cùng nhau lạc đường.
Cây cối sum suê rất dễ đi sai đường, không còn cách nào đành tìm một chỗ cao quan sát, cảm giác phương hướng của Triệu Lâm không tệ, chỉ một con đường khá gần.
Từ trên nhìn xuống thấy gần nhưng khi bắt đầu đi thì đều là đường núi quanh co khúc khuỷu.
Con đường quá trơn trượt lại ẩm thấp, Phùng Túc Túc té ngã liên tục mấy lần, một lần còn kéo theo Trịnh Ca, hai người cùng té ngã khiến cho fan Trịnh Ca lập tức chửi ầm lên.
Có thể nói đoàn người đã mệt đến chết đi sống lại.
Kết quả họ từ trên núi đi xuống, hai người Thẩm Liên lại vừa khéo đi từ dưới chân núi lên, hai bên cách một dòng suối nhìn nhau. Thẩm Liên vui vẻ, "Ôi chao, thật trùng hợp."
Lý Gia Bác trừng mắt, "Sao cậu tới được?!"
"Đi tới chứ sao." Thẩm Liên phản bác, sau đó đánh giá từng người, vui trong lòng: "Mấy anh đang chơi ai là người bùn à?"
Giọng nói ôn hòa nhưng tràn ngập trào phúng.
Cho dù Trịnh Ca được bảo hộ kỹ nhất thì trên mặt trên đùi sau lưng cũng dính bùn đen, những người khác thì càng không cần phải nói.
Trái lại, Thẩm Liên và Chu Oánh Ngọc trừ giày ra thì từ đầu xuống chân có thể nói là vô cùng sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro