Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 7

2025-03-25 21:38:44

Trước khi đi, anh vỗ vỗ tay, nói thẳng thắn:  

 

"Cô có chuyện gì thì cứ nói một tiếng, dù sao cũng gần nhau mà."  

 

Tôi khẽ gật đầu, đáp lại một tiếng.  

 

Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu công việc.  

 

Nhiệm vụ chính của tôi là phát gạo theo tem phiếu và dọn dẹp kho lương thực.  

 

Việc thì rườm rà, nặng nhọc, nhưng cũng có một lợi ích lớn...  

 

Mỗi ngày dọn kho, nhân viên có thể chia nhau số gạo vương vãi.  

 

Lúc nghe điều này, tôi phì cười...  

 

Sắp xếp tôi vào đây, chẳng khác nào thả chuột vào kho gạo cả!  

 

Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như tôi nghĩ.  

 

Số gạo thừa chia ra mỗi ngày, thực ra chỉ đủ để không c.h.ế.t đói mà thôi.  

 

Hơn nữa, công nhân tạm thời như tôi chẳng được hưởng lợi gì, trái lại còn phải gánh tội thay người khác.  

 

Nửa tháng sau, đến ngày kiểm kê sổ sách ở trạm lương thực.  

 

Tôi và một nhân viên tạm thời khác, lão Chu, bị phân công vào kho để dọn dẹp, sắp xếp hàng hóa. 

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lão Chu đột nhiên hỏi nhỏ:  

 

"Cô nghĩ lần này sổ sách sẽ khớp chứ?"  

 

Tôi khựng lại, cau mày hỏi:  

 

"Sao lại không khớp được?"  

 

Lão thở dài, hạ giọng:  

 

"Tôi thấy có gì đó không ổn…"  

 

Mãi đến lúc đó, tôi mới nhận ra...  

 

Làm việc ở kho lương thực chẳng khác nào đứng trên đầu sóng ngọn gió.  

 

Ở đây, luôn có kẻ lòng dạ đen tối, thừa cơ hớt tay trên.  

 

Tôi cảm giác lão Chu biết điều gì đó, nhưng lão không nói, mà tôi cũng chẳng tiện hỏi nhiều.  

 

Buổi chiều, kết quả kiểm kê cuối cùng cũng có.  

 

Kho lương thực hao hụt đúng một tạ gạo...  

 

Số lượng này đủ để nuôi ba người đàn ông trưởng thành suốt cả tháng.  

 

Trưởng trạm tức đến đập bàn quát tháo, gọi tất cả nhân viên trông coi kho ra tra hỏi.  

 

Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì, cũng không có lời nào để giải thích, chỉ có thể cúi đầu im lặng.  

 

Cuối cùng, trưởng trạm nghiến răng nói: "Chuyện này phải điều tra đến cùng!"  

 

Phó trưởng trạm ra sức can ngăn, nhưng ông ta vẫn giận đùng đùng.  

 

Tuy nhiên, cuộc điều tra chẳng đi đến đâu.  

 

Trưởng trạm đành phán một câu, bắt tôi và lão Chu mỗi người nộp phạt 10 đồng, đồng thời sau khi hết tháng này thì nghỉ việc.  

 

Tôi c.h.ế.t lặng.  

 

Lương tháng của tôi coi như mất đi một nửa, còn bị đuổi việc.  

 

Lòng tôi lạnh buốt như băng.  

 

Ra khỏi trạm lương thực, tôi chọc khuỷu tay vào lão Chu, nghiến răng hỏi:  

 

"Kho chỉ có hai chúng ta chia số gạo vụn, mà số lượng chẳng đáng bao nhiêu. Tôi với ông có ăn kiểu gì cũng không thể nuốt trôi tận một tạ gạo chứ?!"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lão Chu thở dài, buồn bã lắc đầu:  

 

"Ngày nào tôi cũng cân, mỗi ngày nhiều nhất chỉ lấy được hai lạng, cả tháng cộng lại cũng chưa tới sáu cân."  

 

Tôi nghiến răng, giọng gay gắt:  

 

"Vậy còn 94 cân kia đâu? Chó gặm mất chắc?!"  

 

Giọng tôi vang to đến mức làm lão Chu giật b.ắ.n người, cuống quýt ra hiệu cho tôi im lặng:  

 

"Suỵt! Đừng nói nữa!"  

 

Lúc đó, tôi mới nhận ra...  

 

Phó trưởng trạm đang chậm rãi bước ra, kẹp chặt cặp tài liệu trong tay.  

 

Tôi mím môi, hạ thấp giọng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm...  

 

Chuyện này tôi nhất định phải điều tra đến cùng.  

 

Kẻ ăn cắp kia… tôi nhất định sẽ lôi ra ánh sáng! 

 

10.  

 

Cả trạm lương thực có hơn chục nhân viên, tôi không thể từng người điều tra.  

 

Vậy nên, tôi chọn theo dõi lão Chu.  

 

Sau hơn nửa tháng rình mò, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra manh mối.  

 

Lão Chu thật sự đã tìm ra kẻ ăn cắp, mà người đó lại chính là…  

 

Phó trưởng trạm… người mà bấy lâu nay tôi vẫn kính trọng.  

 

Bề ngoài, ông ta giống hệt một người tốt bụng chất phác.  

 

Lúc nào cũng mặc quần áo rách rưới, sờn cũ, đi đôi giày vải mòn đến lòi chỉ, tóc tai thì rối bù như rơm rạ.  

 

Tính tình lại hòa nhã, chưa bao giờ làm khó nhân viên cấp dưới, thậm chí còn rất quan tâm đến công nhân tạm thời như chúng tôi.  

 

Nhưng thực tế, ông ta chính là kẻ móc ruột kho lương thực.  

 

Lén lút giao dịch với người ngoài, bán gạo với giá cực thấp, sau đó chỉnh sửa sổ sách để hợp thức hóa số thiếu hụt.  

 

Sổ sách thì có thể làm khớp, nhưng hàng hóa thì vẫn thiếu.  

 

Và người gánh tội thay, chính là chúng tôi.  

 

Tôi muốn thu thập bằng chứng, nhưng thời buổi này không có điện thoại, cũng chẳng có máy ghi âm.  

 

Phó trưởng trạm đã làm việc ở đây rất nhiều năm, quan hệ chắc chắn sâu hơn tôi, vậy nên tôi quyết định án binh bất động.   

 

Lần thứ ba ông ta bí mật giao dịch, tôi bám theo từ đầu đến cuối.  

 

Cẩn thận ghi lại mọi thông tin...  

 

Số lượng hàng hóa, địa điểm giao dịch, số tiền ăn chặn.  

 

Tôi định tố cáo ngay với trưởng trạm, nhưng đúng lúc đó…  

 

Phó trưởng trạm đột ngột xin nghỉ, nói rằng vợ ông ta qua đời.  

 

Lúc này, tôi mới biết được một chuyện...  

 

Vợ ông ta đã bệnh suốt nhiều năm.  

 

Từ hồi trước, vì tiêm thuốc sai cách, bà ấy mắc di chứng nghiêm trọng, đau đớn đến mức không thể đứng dậy.  

 

Một năm trước, bệnh tình xấu đi, bà ấy nằm liệt giường.  

 

Phó trưởng trạm đưa vợ đi khắp nơi chạy chữa, nhưng không có kết quả.  

 

Bà ấy mang hộ khẩu nông thôn, nên không được bảo hiểm y tế hỗ trợ, khiến ông ta phải bán hết nhà cửa, tiêu sạch tiền lương để chữa bệnh.  

 

Nhưng rốt cuộc… 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Số ký tự: 0