Chương 7
Một Viên Đạn
2025-03-12 09:01:33
Tiểu Chu lại nói: "Giai điệu rất hay, nhưng đã có ai viết lời cho nó chưa? Không cần theo luật bằng trắc, cứ những câu bốn chữ, năm chữ mà viết."
Đến lúc này thì ta đã tỉnh táo trở lại: "Tiểu Chu! Tỷ tỷ tốt của ta ơi! Muội còn đang bệnh mà!"
Tiểu Chu tinh quái nháy mắt, với vẻ mặt như thể "ta biết tỏng muội là chỉ muốn trốn học".
Nàng cười đáp: "Có phải làm thơ luật đâu mà lo. Tiểu Trạo, muội rất thông minh, cứ nghĩ gì thì viết nấy, biết đâu lại thành hay."
Ta cảm thấy hình như mình thực sự bị ốm rồi, chắc là sốt thật.
Thanh Hạnh đã nhanh tay chỉ huy đám thị nữ của ta trải giấy, mài mực xong xuôi, Tiểu Chu thì đã cầm bút sẵn sàng, chỉ chờ ta đọc.
Ta cất tiếng - hay cũng có thể là tiếng lòng của mẹ trong ký ức ta đang vang vọng - ta thậm chí không thể phân biệt được đây có phải là lời do ta viết ra hay không: "Thuyền to to, nước êm êm. Đi khắp sóng nước trăng, ngỡ là cầu trên trời."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Quả nhiên rất hay," Tiểu Chu viết xong, lại đọc một lần nữa: "Hay ở cái sự mới lạ. Tiểu Trạo, nếu muội học thêm chút luật thơ nữa, thì còn ghê gớm hơn, sau này ắt sẽ là đại thi nhân."
Đám thị nữ cũng nhao nhao phụ họa theo, khiến mặt ta nóng bừng, lần này thì chắc chắn là sốt thật rồi.
Tiểu Chu xoa xoa đầu ta, rồi nói phải đi hầu Hầu phu nhân dùng bữa trưa, chiều sẽ quay lại thăm ta.
"Đến lúc đó có làm tiếp hạ từ không? Bên ngoài có sẵn tình hình thực tế, cảnh tượng thực tế để mà viết."
Giá mà biết trước đã chẳng giả bệnh làm gì!
Hôm nay nên đến chỗ Tô ma ma học bài mới phải!
-----
Đến khi Trần Đoan Nghi quay trở lại, thì thấy Tiểu Trạo đang nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành, trên mặt còn dính đầy mực.
Thị nữ của Tiểu Trạo cũng chẳng đáng tin cậy hơn nàng là bao, lúc này mới vội vàng chạy đến chữa cháy: "Đại tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta đang ôn sách ạ..."
"Ngươi lật nàng ấy lại xem, xem có phải là đang ôn sách không?"
Trần Đoan Nghi dở khóc dở cười nhìn Tiểu Trạo, con bé này nói là chăm chỉ thì cũng chăm chỉ thật, nhưng nửa tờ giấy viết dở dang vẫn còn đang nằm dưới cánh tay.
Nàng nhẹ nhàng rút tờ giấy ra, thì thấy trên đó viết mấy câu: "Một đi tiêu điều, một giấc mộng mịt mờ. Sáng đến ngàn lớp tuyết, biến thành thủy triều đáy biển."
Thanh Hạnh tò mò hỏi: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư viết gì thế ạ?"
Trần Đoan Nghi nắm chặt tờ giấy trong tay, Tiểu Trạo thì vẫn ngủ say sưa, trông vẫn vô tư lự như mọi ngày.
Tim nàng chợt nhói lên một nỗi chua xót.
"Muội ấy nhớ nhà rồi," Trần Đoan Nghi khẽ đáp.
-----
Tô ma ma quả là danh bất hư truyền. Trước ngày sinh nhật Đôn Vương phi, tư thế ngồi và đứng của ta đã gần như giống Tiểu Chu.
Chỉ có dáng đi là vẫn còn hơi tệ, nghe đâu là do bàn chân ta quá lớn.
Tô ma ma liền bày ta kiễng chân mà đi, kết quả là ta cứ đi được vài bước lại bị ngã nhào.
Bà ấy không chịu thua, thế là đêm hôm khuya khoắt lại lọ mọ thức trắng để chế cho ta một đôi giày gót chéo, gót sau cao hơn gót trước.
Vừa xỏ vào, quả nhiên là hiệu quả khác hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trông con bây giờ đã ra dáng tiểu thư Hầu phủ rồi đấy."
Hầu phu nhân nhìn ngắm ta từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng, liền thưởng cho Tô ma ma năm trăm lượng bạc.
Ta thì trong lòng thấp thỏm không yên, vì lần này ta đã cao hơn cả Tiểu Chu rồi, lúc ra cửa thế nào cũng chẳng thể trốn sau lưng nàng được nữa.
Đôi khi con người ta cũng không nên học hỏi quá nhiều.
Như lúc ta vừa mới đến phủ Hầu, tuy rằng chẳng hiểu biết gì về lễ nghi phép tắc, nhưng cũng không hề sợ mất mặt.
Khi ấy, trên vách xe ngựa còn treo cả cá hun khói mà người nhà gửi từ quê lên, ta cứ thế mà thẳng tiến kinh thành.
Giờ nghĩ lại, Hầu phu nhân đã phải ôm lấy một đứa bé người đầy mùi cá như ta vào lòng, thật cũng không dễ dàng gì.
Hiểu biết nhiều hơn, ngay cả việc xuất môn mà ta vốn vô cùng mong chờ, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tiểu Chu liền an ủi: "Vương phi nương nương sẽ không nói chuyện với muội nhiều đâu. Vả lại, nếu chẳng may có lỡ lời, cũng không phải là chuyện gì to tát."
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến nơi, quả nhiên Đôn Vương phi vô cùng bận rộn.
Với những "khuê nữ thế gia" như ta, bà chỉ vừa kéo lấy một người, khen vài câu lấy lệ, thậm chí ta còn nghi ngờ rằng bà ấy đến mặt mũi người ta còn chưa kịp nhớ, đã vội vàng đổi sang người khác.
Tiểu Chu lại ghé tai nói nhỏ với ta rằng, lão Đôn Vương là huynh đệ cùng mẹ khác cha nhưng đã mất sớm của đương kim thánh thượng.
Lão Đôn Vương từ thuở nhỏ đã bị tàn tật, một lòng một dạ phò tá thánh thượng lên ngôi, tiếc là trước khi thánh thượng đăng cơ thì đã qua đời vì cứu giá.
Sau khi mất, ông được truy phong tước vị cao quý nhất, con trai ông nghiễm nhiên kế thừa tước vị Vương gia, hiện tại cũng là một nhân vật rất được thánh thượng tin yêu và sủng ái.
Ta nghe mấy chuyện này mà đầu óc muốn nổ tung: "Rốt cuộc là làm sao mà tỷ nhớ được hết mấy cái này hay vậy?"
"Quen tay hay việc thôi."
"Vậy tại sao phải nhớ mấy thứ này chứ?"
Tiểu Chu chớp chớp mắt tinh quái: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
Đợi một hồi khá lâu, cuối cùng cũng đến lượt ta và Tiểu Chu đứng trước mặt Đôn Vương phi.
Bà ta mỗi tay kéo lấy một người, còn chưa đợi ta kịp tự giới thiệu, nói vài câu chúc tụng, thì các phu nhân, thái thái xung quanh đã xúm lại hết.
Đôn Vương phi đầy hứng thú hỏi: "Ngươi chính là cô nương dị đồng mà tiên sư Nguyên Thanh đã nhắc đến sao?"
Ta theo bản năng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn đáp lại: "Dạ, chính là dân nữ."
Một vị quý phụ nhân đứng bên cạnh bà ta liền lên tiếng: "Đôi mắt dị đồng này, ta chỉ được thấy trong sách vở, không ngờ hôm nay nhờ có Vương phi mà cũng được mở mang kiến thức."
"Lâm gia muội muội thật là bác học," một người khác tiếp lời: "Vậy có thể cho chúng ta biết là sách nào được không?"
"Thì là cuốn 《Hậu Trần thư》. Vị công chúa vong quốc cuối cùng của nước Trần, cũng có đôi mắt một huyền một bích như vậy. Cầm Dương công chúa! Thái Tổ còn làm thơ ca ngợi sự kiên trung của nàng ấy mà."
Ta đứng ở đó, nghe bọn họ cứ thế bàn tán về những chuyện chẳng liên quan, bỏ mặc ta và Tiểu Chu ở một bên, trong lòng có chút bất bình.
Hầu phu nhân vẫn còn ngồi ở gian ngoài, ta nhìn sang Tiểu Chu, phát hiện cả khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng lên.
Tiểu Chu giận đến mức này sao?
Đến lúc này thì ta đã tỉnh táo trở lại: "Tiểu Chu! Tỷ tỷ tốt của ta ơi! Muội còn đang bệnh mà!"
Tiểu Chu tinh quái nháy mắt, với vẻ mặt như thể "ta biết tỏng muội là chỉ muốn trốn học".
Nàng cười đáp: "Có phải làm thơ luật đâu mà lo. Tiểu Trạo, muội rất thông minh, cứ nghĩ gì thì viết nấy, biết đâu lại thành hay."
Ta cảm thấy hình như mình thực sự bị ốm rồi, chắc là sốt thật.
Thanh Hạnh đã nhanh tay chỉ huy đám thị nữ của ta trải giấy, mài mực xong xuôi, Tiểu Chu thì đã cầm bút sẵn sàng, chỉ chờ ta đọc.
Ta cất tiếng - hay cũng có thể là tiếng lòng của mẹ trong ký ức ta đang vang vọng - ta thậm chí không thể phân biệt được đây có phải là lời do ta viết ra hay không: "Thuyền to to, nước êm êm. Đi khắp sóng nước trăng, ngỡ là cầu trên trời."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Quả nhiên rất hay," Tiểu Chu viết xong, lại đọc một lần nữa: "Hay ở cái sự mới lạ. Tiểu Trạo, nếu muội học thêm chút luật thơ nữa, thì còn ghê gớm hơn, sau này ắt sẽ là đại thi nhân."
Đám thị nữ cũng nhao nhao phụ họa theo, khiến mặt ta nóng bừng, lần này thì chắc chắn là sốt thật rồi.
Tiểu Chu xoa xoa đầu ta, rồi nói phải đi hầu Hầu phu nhân dùng bữa trưa, chiều sẽ quay lại thăm ta.
"Đến lúc đó có làm tiếp hạ từ không? Bên ngoài có sẵn tình hình thực tế, cảnh tượng thực tế để mà viết."
Giá mà biết trước đã chẳng giả bệnh làm gì!
Hôm nay nên đến chỗ Tô ma ma học bài mới phải!
-----
Đến khi Trần Đoan Nghi quay trở lại, thì thấy Tiểu Trạo đang nằm sấp trên bàn ngủ ngon lành, trên mặt còn dính đầy mực.
Thị nữ của Tiểu Trạo cũng chẳng đáng tin cậy hơn nàng là bao, lúc này mới vội vàng chạy đến chữa cháy: "Đại tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta đang ôn sách ạ..."
"Ngươi lật nàng ấy lại xem, xem có phải là đang ôn sách không?"
Trần Đoan Nghi dở khóc dở cười nhìn Tiểu Trạo, con bé này nói là chăm chỉ thì cũng chăm chỉ thật, nhưng nửa tờ giấy viết dở dang vẫn còn đang nằm dưới cánh tay.
Nàng nhẹ nhàng rút tờ giấy ra, thì thấy trên đó viết mấy câu: "Một đi tiêu điều, một giấc mộng mịt mờ. Sáng đến ngàn lớp tuyết, biến thành thủy triều đáy biển."
Thanh Hạnh tò mò hỏi: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư viết gì thế ạ?"
Trần Đoan Nghi nắm chặt tờ giấy trong tay, Tiểu Trạo thì vẫn ngủ say sưa, trông vẫn vô tư lự như mọi ngày.
Tim nàng chợt nhói lên một nỗi chua xót.
"Muội ấy nhớ nhà rồi," Trần Đoan Nghi khẽ đáp.
-----
Tô ma ma quả là danh bất hư truyền. Trước ngày sinh nhật Đôn Vương phi, tư thế ngồi và đứng của ta đã gần như giống Tiểu Chu.
Chỉ có dáng đi là vẫn còn hơi tệ, nghe đâu là do bàn chân ta quá lớn.
Tô ma ma liền bày ta kiễng chân mà đi, kết quả là ta cứ đi được vài bước lại bị ngã nhào.
Bà ấy không chịu thua, thế là đêm hôm khuya khoắt lại lọ mọ thức trắng để chế cho ta một đôi giày gót chéo, gót sau cao hơn gót trước.
Vừa xỏ vào, quả nhiên là hiệu quả khác hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trông con bây giờ đã ra dáng tiểu thư Hầu phủ rồi đấy."
Hầu phu nhân nhìn ngắm ta từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng, liền thưởng cho Tô ma ma năm trăm lượng bạc.
Ta thì trong lòng thấp thỏm không yên, vì lần này ta đã cao hơn cả Tiểu Chu rồi, lúc ra cửa thế nào cũng chẳng thể trốn sau lưng nàng được nữa.
Đôi khi con người ta cũng không nên học hỏi quá nhiều.
Như lúc ta vừa mới đến phủ Hầu, tuy rằng chẳng hiểu biết gì về lễ nghi phép tắc, nhưng cũng không hề sợ mất mặt.
Khi ấy, trên vách xe ngựa còn treo cả cá hun khói mà người nhà gửi từ quê lên, ta cứ thế mà thẳng tiến kinh thành.
Giờ nghĩ lại, Hầu phu nhân đã phải ôm lấy một đứa bé người đầy mùi cá như ta vào lòng, thật cũng không dễ dàng gì.
Hiểu biết nhiều hơn, ngay cả việc xuất môn mà ta vốn vô cùng mong chờ, ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tiểu Chu liền an ủi: "Vương phi nương nương sẽ không nói chuyện với muội nhiều đâu. Vả lại, nếu chẳng may có lỡ lời, cũng không phải là chuyện gì to tát."
Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến nơi, quả nhiên Đôn Vương phi vô cùng bận rộn.
Với những "khuê nữ thế gia" như ta, bà chỉ vừa kéo lấy một người, khen vài câu lấy lệ, thậm chí ta còn nghi ngờ rằng bà ấy đến mặt mũi người ta còn chưa kịp nhớ, đã vội vàng đổi sang người khác.
Tiểu Chu lại ghé tai nói nhỏ với ta rằng, lão Đôn Vương là huynh đệ cùng mẹ khác cha nhưng đã mất sớm của đương kim thánh thượng.
Lão Đôn Vương từ thuở nhỏ đã bị tàn tật, một lòng một dạ phò tá thánh thượng lên ngôi, tiếc là trước khi thánh thượng đăng cơ thì đã qua đời vì cứu giá.
Sau khi mất, ông được truy phong tước vị cao quý nhất, con trai ông nghiễm nhiên kế thừa tước vị Vương gia, hiện tại cũng là một nhân vật rất được thánh thượng tin yêu và sủng ái.
Ta nghe mấy chuyện này mà đầu óc muốn nổ tung: "Rốt cuộc là làm sao mà tỷ nhớ được hết mấy cái này hay vậy?"
"Quen tay hay việc thôi."
"Vậy tại sao phải nhớ mấy thứ này chứ?"
Tiểu Chu chớp chớp mắt tinh quái: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà."
Đợi một hồi khá lâu, cuối cùng cũng đến lượt ta và Tiểu Chu đứng trước mặt Đôn Vương phi.
Bà ta mỗi tay kéo lấy một người, còn chưa đợi ta kịp tự giới thiệu, nói vài câu chúc tụng, thì các phu nhân, thái thái xung quanh đã xúm lại hết.
Đôn Vương phi đầy hứng thú hỏi: "Ngươi chính là cô nương dị đồng mà tiên sư Nguyên Thanh đã nhắc đến sao?"
Ta theo bản năng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn đáp lại: "Dạ, chính là dân nữ."
Một vị quý phụ nhân đứng bên cạnh bà ta liền lên tiếng: "Đôi mắt dị đồng này, ta chỉ được thấy trong sách vở, không ngờ hôm nay nhờ có Vương phi mà cũng được mở mang kiến thức."
"Lâm gia muội muội thật là bác học," một người khác tiếp lời: "Vậy có thể cho chúng ta biết là sách nào được không?"
"Thì là cuốn 《Hậu Trần thư》. Vị công chúa vong quốc cuối cùng của nước Trần, cũng có đôi mắt một huyền một bích như vậy. Cầm Dương công chúa! Thái Tổ còn làm thơ ca ngợi sự kiên trung của nàng ấy mà."
Ta đứng ở đó, nghe bọn họ cứ thế bàn tán về những chuyện chẳng liên quan, bỏ mặc ta và Tiểu Chu ở một bên, trong lòng có chút bất bình.
Hầu phu nhân vẫn còn ngồi ở gian ngoài, ta nhìn sang Tiểu Chu, phát hiện cả khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng lên.
Tiểu Chu giận đến mức này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro