Chương 19
Một Viên Đạn
2025-03-12 09:01:33
Khi Trần Đoan Nghi một lần nữa bước vào chốn lao ngục, nàng đã là người tự do.
Nàng hành động theo ý chỉ của Hoàng đế, và Hoàng đế cũng sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho nàng.
Vì vậy, khi nàng nói rằng mình đã tận trung, và vẫn muốn đến thăm Ân Hiển để trọn nghĩa phu thê, thì không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Hoàng đế cần những người thông minh.
Sử dụng một người "cô thần" như nàng để răn đe Đôn Vương, kẻ có thế lực lớn mạnh, quả là một nước cờ cao tay.
Còn về việc nàng và Ân Hiển nhìn có tư thù gì hay không, một kẻ phế nhân sắp chết, thì có ai quan tâm chứ?
Khóe miệng nàng nở một nụ cười.
Cánh cổng sắt của nhà tù từ từ mở ra trước mắt nàng.
Ân Hiển ngẩng đôi mắt nặng trĩu, như muốn nhìn rõ người tới, nhưng mái tóc rối bời, bết dầu mỡ đã che khuất tầm nhìn của hắn.
"Là ta, phu quân."
Trần Đoan Nghi ân cần lên tiếng.
Kể từ khi nàng đem hai chữ "phu quân" gắn với thân phận tội nhân trên điện đường, nàng đặc biệt thích gọi hắn như vậy, có lẽ trước khi Ân Hiển chết, nàng vẫn còn rất nhiều cơ hội để tiếp tục gọi.
"Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!"
Ân Hiển vung vẩy cánh tay, nhưng lại bị xiềng xích trói buộc, không thể chạm tới Trần Đoan Nghi dù chỉ một sợi tóc.
Hắn lăn lộn trên mặt đất một cách vô vọng, giống như một con cá sắp chết.
"Ngươi nghĩ ta sẽ kiện ngươi về tội gì?"
Trần Đoan Nghi tiến lại gần hắn hơn một chút, như muốn khơi gợi chút sức lực cuối cùng của hắn: "Hành hung thê tử? Chuyện đó thì chẳng ai thèm để ý đâu."
Nàng khẽ bật cười: "Không sao cả. Luật pháp Đại Chu quản được thì cứ để luật pháp lo. Còn những gì luật pháp không thể chạm tới, ta sẽ tự mình giải quyết."
Một ánh sáng lóe lên, rọi thẳng vào mặt Ân Hiển.
Thì ra Trần Đoan Nghi đã rút ra một con d.a.o găm.
Ân Hiển chống tay lùi về phía sau, lắp bắp: "Ngươi... ngươi không dám làm gì ta đâu. Ta... phụ vương ta sẽ không bỏ mặc ta, còn có mẫu phi của ta nữa…"
"Mẫu phi của ngươi đã bị phụ vương ngươi ruồng bỏ rồi."
"Không... sao có thể như vậy? Bà đã sinh con đẻ cái cho phụ vương ta, bà còn lo liệu tang sự cho tổ phụ ta mà..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Phụ vương ngươi chỉ muốn nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con các ngươi, nên chuyện gì ông ta cũng có thể làm được. Ông ta đã biết điều như vậy, thì Hoàng đế ắt sẽ ban cho ông ta một vị tân phi."
Trần Đoan Nghi thong thả bước đi, thưởng thức sự giãy giụa của hắn.
"Ngươi bây giờ chỉ là một tù nhân sắp chết. Chuyện ngươi c.h.ế.t như thế nào, rốt cuộc sẽ c.h.ế.t ra sao, ai thèm để ý? Ngươi c.h.ế.t rồi, cả thiên hạ này chắc chắn sẽ vỗ tay hoan nghênh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng xoay lưỡi dao, cắt phăng một mảng thịt trên mũi Ân Hiển.
Trong phòng giam lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết đến xé lòng.
Trần Đoan Nghi quay người lại, hướng về phía sau nói: "Ta thử rồi, d.a.o này đã được mài sắc, đến lượt ngươi đó."
Ân Hiển không thể tin vào mắt mình khi thấy Vân di nương bước vào.
Đến cả nỗi đau hắn cũng cảm thấy tê dại: "Sao lại là ngươi? Ngay cả ngươi cũng..."
Bàn tay Vân di nương nhận lấy con d.a.o run rẩy.
Nhưng ngay lập tức, nàng ta đã đ.â.m mạnh và chính xác con d.a.o vào người hắn: "Nhát d.a.o này là để trả thù cho muội muội của ta."
Ân Hiển còn chưa kịp hỏi muội muội là ai, thì đã quằn quại dữ dội.
Trần Đoan Nghi nhíu mày, dùng chân đạp lên chỗ tay hắn bị xiềng xích trói chặt, để giữ hắn cố định.
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Phu quân à, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, chàng hãy nhớ đếm nhé."
Từ trong ngục bước ra, ta gặp Quý Hành Chi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trông hắn đã gầy đi rất nhiều. Hắn vội vàng nói: "Đoan Thức, ta đã trốn khỏi nhà. Cha mẹ ta đều nói muốn hủy hôn, ta không đồng ý. Ta muốn đưa nàng đi ngay bây giờ…"
"Hãy hủy hôn đi." Ta đáp.
"Nàng nói gì?"
"Kể từ khi ta quyết định xông vào nghi trượng, thì chuyện hôn sự của chúng ta đã không thể nào tiếp tục được nữa rồi.”
“Huống chi chàng suýt chút nữa cũng bị ta liên lụy vào chốn lao tù. Nếu ta là bậc cha mẹ, ta cũng sẽ không gật đầu đồng ý."
Hốc mắt Quý Hành Chi đỏ hoe: "Nàng thật sự không chút lưu luyến ta sao?"
"Ta vô cùng cảm kích chàng."
Bất kể là vì chút tình cảm nhỏ nhoi của hắn hay là vì đại nghĩa, Quý Hành Chi đã làm điều ta cần hắn làm. Với ta, như vậy là quá đủ rồi.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Ta im lặng, không đáp lời. Rồi ta nhìn đôi mắt hắn dần tối sầm lại, bàn tay vô thức siết chặt.
Ta nói: "Chàng có con đường riêng của chàng. Chàng thấy ở ta điều mới lạ, thậm chí muốn trở thành người như ta -- nhưng chàng có tiền đồ của riêng chàng, và ta biết chàng không thể từ bỏ nó.”
“Vài ngày nữa là kỳ thi Hương rồi. Chàng nên quay về chuẩn bị cho tốt."
Quý Hành Chi nói: "Vốn dĩ, ta đã định sau kỳ thi Hương sẽ tổ chức hôn lễ của chúng ta."
Hắn nhìn ta sâu sắc, rồi hỏi: "Nàng muốn rời khỏi nơi này sao?"
"Ta thực sự phải đi."
Ta nói: "Chúc chàng thi cử đỗ đạt. Sau này làm một vị quan tốt, vì dân vì nước."
Nàng hành động theo ý chỉ của Hoàng đế, và Hoàng đế cũng sẵn lòng tạo điều kiện thuận lợi cho nàng.
Vì vậy, khi nàng nói rằng mình đã tận trung, và vẫn muốn đến thăm Ân Hiển để trọn nghĩa phu thê, thì không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Hoàng đế cần những người thông minh.
Sử dụng một người "cô thần" như nàng để răn đe Đôn Vương, kẻ có thế lực lớn mạnh, quả là một nước cờ cao tay.
Còn về việc nàng và Ân Hiển nhìn có tư thù gì hay không, một kẻ phế nhân sắp chết, thì có ai quan tâm chứ?
Khóe miệng nàng nở một nụ cười.
Cánh cổng sắt của nhà tù từ từ mở ra trước mắt nàng.
Ân Hiển ngẩng đôi mắt nặng trĩu, như muốn nhìn rõ người tới, nhưng mái tóc rối bời, bết dầu mỡ đã che khuất tầm nhìn của hắn.
"Là ta, phu quân."
Trần Đoan Nghi ân cần lên tiếng.
Kể từ khi nàng đem hai chữ "phu quân" gắn với thân phận tội nhân trên điện đường, nàng đặc biệt thích gọi hắn như vậy, có lẽ trước khi Ân Hiển chết, nàng vẫn còn rất nhiều cơ hội để tiếp tục gọi.
"Đồ tiện nhân! Đồ tiện nhân!"
Ân Hiển vung vẩy cánh tay, nhưng lại bị xiềng xích trói buộc, không thể chạm tới Trần Đoan Nghi dù chỉ một sợi tóc.
Hắn lăn lộn trên mặt đất một cách vô vọng, giống như một con cá sắp chết.
"Ngươi nghĩ ta sẽ kiện ngươi về tội gì?"
Trần Đoan Nghi tiến lại gần hắn hơn một chút, như muốn khơi gợi chút sức lực cuối cùng của hắn: "Hành hung thê tử? Chuyện đó thì chẳng ai thèm để ý đâu."
Nàng khẽ bật cười: "Không sao cả. Luật pháp Đại Chu quản được thì cứ để luật pháp lo. Còn những gì luật pháp không thể chạm tới, ta sẽ tự mình giải quyết."
Một ánh sáng lóe lên, rọi thẳng vào mặt Ân Hiển.
Thì ra Trần Đoan Nghi đã rút ra một con d.a.o găm.
Ân Hiển chống tay lùi về phía sau, lắp bắp: "Ngươi... ngươi không dám làm gì ta đâu. Ta... phụ vương ta sẽ không bỏ mặc ta, còn có mẫu phi của ta nữa…"
"Mẫu phi của ngươi đã bị phụ vương ngươi ruồng bỏ rồi."
"Không... sao có thể như vậy? Bà đã sinh con đẻ cái cho phụ vương ta, bà còn lo liệu tang sự cho tổ phụ ta mà..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Phụ vương ngươi chỉ muốn nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con các ngươi, nên chuyện gì ông ta cũng có thể làm được. Ông ta đã biết điều như vậy, thì Hoàng đế ắt sẽ ban cho ông ta một vị tân phi."
Trần Đoan Nghi thong thả bước đi, thưởng thức sự giãy giụa của hắn.
"Ngươi bây giờ chỉ là một tù nhân sắp chết. Chuyện ngươi c.h.ế.t như thế nào, rốt cuộc sẽ c.h.ế.t ra sao, ai thèm để ý? Ngươi c.h.ế.t rồi, cả thiên hạ này chắc chắn sẽ vỗ tay hoan nghênh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng xoay lưỡi dao, cắt phăng một mảng thịt trên mũi Ân Hiển.
Trong phòng giam lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết đến xé lòng.
Trần Đoan Nghi quay người lại, hướng về phía sau nói: "Ta thử rồi, d.a.o này đã được mài sắc, đến lượt ngươi đó."
Ân Hiển không thể tin vào mắt mình khi thấy Vân di nương bước vào.
Đến cả nỗi đau hắn cũng cảm thấy tê dại: "Sao lại là ngươi? Ngay cả ngươi cũng..."
Bàn tay Vân di nương nhận lấy con d.a.o run rẩy.
Nhưng ngay lập tức, nàng ta đã đ.â.m mạnh và chính xác con d.a.o vào người hắn: "Nhát d.a.o này là để trả thù cho muội muội của ta."
Ân Hiển còn chưa kịp hỏi muội muội là ai, thì đã quằn quại dữ dội.
Trần Đoan Nghi nhíu mày, dùng chân đạp lên chỗ tay hắn bị xiềng xích trói chặt, để giữ hắn cố định.
Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Phu quân à, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, chàng hãy nhớ đếm nhé."
Từ trong ngục bước ra, ta gặp Quý Hành Chi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trông hắn đã gầy đi rất nhiều. Hắn vội vàng nói: "Đoan Thức, ta đã trốn khỏi nhà. Cha mẹ ta đều nói muốn hủy hôn, ta không đồng ý. Ta muốn đưa nàng đi ngay bây giờ…"
"Hãy hủy hôn đi." Ta đáp.
"Nàng nói gì?"
"Kể từ khi ta quyết định xông vào nghi trượng, thì chuyện hôn sự của chúng ta đã không thể nào tiếp tục được nữa rồi.”
“Huống chi chàng suýt chút nữa cũng bị ta liên lụy vào chốn lao tù. Nếu ta là bậc cha mẹ, ta cũng sẽ không gật đầu đồng ý."
Hốc mắt Quý Hành Chi đỏ hoe: "Nàng thật sự không chút lưu luyến ta sao?"
"Ta vô cùng cảm kích chàng."
Bất kể là vì chút tình cảm nhỏ nhoi của hắn hay là vì đại nghĩa, Quý Hành Chi đã làm điều ta cần hắn làm. Với ta, như vậy là quá đủ rồi.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Ta im lặng, không đáp lời. Rồi ta nhìn đôi mắt hắn dần tối sầm lại, bàn tay vô thức siết chặt.
Ta nói: "Chàng có con đường riêng của chàng. Chàng thấy ở ta điều mới lạ, thậm chí muốn trở thành người như ta -- nhưng chàng có tiền đồ của riêng chàng, và ta biết chàng không thể từ bỏ nó.”
“Vài ngày nữa là kỳ thi Hương rồi. Chàng nên quay về chuẩn bị cho tốt."
Quý Hành Chi nói: "Vốn dĩ, ta đã định sau kỳ thi Hương sẽ tổ chức hôn lễ của chúng ta."
Hắn nhìn ta sâu sắc, rồi hỏi: "Nàng muốn rời khỏi nơi này sao?"
"Ta thực sự phải đi."
Ta nói: "Chúc chàng thi cử đỗ đạt. Sau này làm một vị quan tốt, vì dân vì nước."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro