Trở Về Hầu Phủ

Chương 11

Một Viên Đạn

2025-03-12 09:01:33

"Tiểu Chu?"

"Ừ?"

"Tỷ nói... Đây chính là đại sự mà Nguyên Thanh Tiên Sư muốn ta làm sao? Chỉ là thu hút một vị quý công tử, định một mối lương duyên tốt? Vì chuyện này mà thay đổi vận mệnh của ta? Làm xong chuyện này, có thể xoay chuyển vận mệnh cả gia tộc? Chẳng lẽ, chỉ có vậy thôi sao?"

Tiểu Chu trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: "Nhưng... còn có đại sự nào lớn hơn chăng?"

Ta lặng thinh, không đáp được.

Tiểu Chu hai tháng nữa là xuất giá, còn ta, hôn sự lại định ngày xa hơn, đợi Quý Hành Chi xong kỳ thi Hương.

Tuổi mười sáu, việc trọng đại nhất đời cô nương xem như đã hoàn thành. 

Thật quá dễ dàng, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả việc làm một bài thơ mới, phổ một khúc nhạc.

Sự dễ dàng này, khiến những tháng ngày trĩu nặng trước kia của cuộc đời, bỗng chốc trở nên thật vu vơ, như một cơn gió thoảng.

Nhưng khi chúng ta nằm kề bên nhau, vẫn nghe rõ nhịp tim đối phương đang loạn nhịp, như trống dồn.

Tiền trình đã định, nhưng tiền đồ lại mịt mờ khôn lường…

--------------------------

"Tam công tử trong phủ, lại đánh c.h.ế.t một nha hoàn."

"Biết rồi," Đôn Vương phi cầm nắp tách trà, xoay tròn trên vành tách: "Vẫn theo quy củ cũ đi, có người nhà, bồi thường năm mươi lượng bạc. Không có, thì đưa đi chôn."

"Dạ." Thị nữ Hàm Đạm đáp lời.

"Đợi hắn có thê tử, có thể quản thúc hắn chút, thì tốt."

"Mông Ân Hầu gia tiểu thư, nhân phẩm không chê vào đâu được. Nương nương sau này chắc chắn không cần phải lo lắng nhiều."

"Ta nhìn nó mấy năm nay, xem như là không nhìn lầm. Ta coi trọng nó ở chữ 'trung' đó. Đổi lại là thiên kim tiểu thư thế gia khác, được nuông chiều từ bé, lấy đâu ra sự kiên cường đó?" 

Đôn Vương phi khẽ thở dài: "Chỉ tiếc ở cái họ này."

Hàm Đạm cười phụ họa: "Phối với Tam công tử, thì có gì là thiệt thòi cho nàng ấy chứ?"

"Ừm..." Đôn Vương phi nhấp một ngụm trà, ý cười trên môi nhạt dần.

------------------

Ngày mồng một tháng hai, theo lịch là ngày tốt để gả phu, cưới thê. 

Lễ vật sính hôn mà Đôn Vương phủ đưa đến, cộng thêm của hồi môn, tổng cộng là hai trăm bốn mươi rương. 

Những thứ mà nữ tử cả đời cần dùng đến, đều ở trong đó.

Hai trăm bốn mươi rương, đều được phủ vải đỏ, từ xa nhìn lại, quả thực giống như một dòng sông màu đỏ. 

Thuyền nhỏ của ta, theo dòng sông đỏ này mà uốn lượn trôi xuôi, đến nơi tận cùng mà ta không thể nhìn thấy.

--------------

Trần Đoan Nghi đã đến Đôn Vương phủ rất nhiều lần rồi. 

Đôn Vương phi thích gửi thiệp mời nàng, nàng chỉ có thể tuân theo. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước kia, nàng cũng từng nghĩ Đôn Vương phi sẽ tìm cho nàng một môn hôn sự như thế nào, nhưng không ngờ cuối cùng lại gả vào đây.

Nàng đối với mối hôn sự này, chưa từng có một tưởng tượng cụ thể nào. 

Hôn sự trong những cuốn sách nàng đọc, là môn đăng hộ đối, là bà cô dệt vải, là giúp trượng phu dạy con, đều là những từ ngữ bốn chữ to lớn mà chung chung. 

Phía sau kèm theo một số yêu cầu về hành vi, ví dụ như cung thuận, khiêm tốn, kính cẩn. 

Nàng cũng biết đạo phu thê, tham phối âm dương, đã từng xem "tị hỏa đồ" ở Ma ma. 

Nhưng nàng không biết những chuyện cụ thể hơn.

Ví dụ như một nam nhân hoàn toàn xa lạ, thở ở bên gối mình. 

Ví dụ như cả đời mình, đều phụ thuộc vào sự yêu ghét của hắn, nhưng hắn lại coi môn hôn sự này là nỗi sỉ nhục.

"Mẹ già rồi lẩm cẩm, lại dám định cho ta một thứ hàng giả," Ân Hiển từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nghe nói ngươi là con của dân chài?"

Lại ghé sát ngửi ngửi: "Cũng không có mùi tanh."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trần Đoan Nghi toàn thân cứng đờ. 

Nàng nhìn bàn tay của Ân Hiển, bàn tay kia quá lớn, gân xanh nổi lên dữ tợn. 

Nàng thầm nghĩ: Bàn tay này có thể bẻ gãy cổ 

Nàng mang theo toàn bộ gia sản cả đời gả vào đây, lại phải sống chung một phòng với một người có thể dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. 

Trần Đoan Nghi trước mắt bỗng nhiên bắt đầu choáng váng, những từ ngữ bốn chữ lơ lửng trên không trung, từ từ tản ra.

Ân Hiển vẫn còn nói: "Rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì, mà trước tiên có thể lừa gạt Hầu phủ nuôi nàng nhiều năm như vậy, rồi lại lừa gạt mẹ ta hạ sính lễ cưới nàng vào? Nói chuyện đi chứ? Không phải mẹ nói nàng rất giỏi nói chuyện sao?"

Bàn tay kia siết chặt lấy cổ nàng. Thanh Hạnh kêu lên một tiếng kinh hãi, muốn xông tới, nhưng bị Ân Hiển đá văng ra. 

Trần Đoan Nghi ngay cả tiếng cũng không phát ra được, đầu lưỡi cố gắng thè ra ngoài, hai tay vùng vẫy muốn gỡ bàn tay của Ân Hiển ra, nhưng lại giống như chạm phải một khối sắt đá.

Có lẽ là do biểu cảm trên mặt nàng quá khó coi, Ân Hiển buông tay ra: "Thật là ghê tởm."

Trần Đoan Nghi quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân mất hết sức lực, không ngừng buồn nôn. 

Trong những tưởng tượng xa vời nhất của nàng cũng chưa từng có cảnh tượng này. 

Thật quá kỳ lạ.

Nàng không nên ở đây. 

Vào giờ này, nàng nên tắm xong rồi, có khi nàng gảy đàn, có khi nàng đọc sách, Tiểu Trạo ở một bên luyện chữ.

Hôm nay chữ của Tiểu Trạo không có ai xem cho.

Ân Hiển cúi người xuống, nói: "Nàng đã không biết trời cao đất dày, gả vào đây rồi, ít nhất cũng nên có một chút bản lĩnh chứ. Bằng không, nàng dù có c.h.ế.t như vậy, gia cũng chỉ thấy vô vị. Con gái nhà chài, có chiêu trò gì mới mẻ?"

Trần Đoan Nghi nghĩ đến những lời về biển cả. 

Nàng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Nếu nàng thực sự lớn lên ở bờ biển, nàng nghĩ, nàng nên lên thuyền từ năm sáu tuổi. 

Nàng nên học cách nhận biết sóng gió, học cách nhận biết đá ngầm, nàng nên quen với sự chòng chành, quen với đau đớn. 

Cuối cùng, nàng sẽ học được cách hành sự.

Suốt cả đêm nàng dùng để tưởng tượng mình đang trên biển.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Hầu Phủ

Số ký tự: 0