Trình Hoa Chương

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-20 08:15:22

Đó là một nữ công nhân sống sót từ xưởng bào chế thuốc, từng cùng ta ngủ chung trên một tấm phản lớn.

Ngay sau đó, từng người, từng người một chậm rãi ngẩng đầu lên.

Những gương mặt quen thuộc, những người từng cùng ta trốn khỏi trận đồ sát năm ấy, giờ đây, từng khuôn mặt một hiện ra trước mắt.

“Lẽ ra không cần làm phiền bệ hạ.”

Giọng nói của Hoàng hậu dịu dàng như gió xuân, nhưng khi rơi vào tai ta lại lạnh lẽo đến tận xương.

“Chỉ là, có người đã đến trước mặt bản cung tố giác, nói rằng vị Nguyệt Tần này, chính là đồng đảng của Lan Anh, vào cung chỉ để báo thù cho nữ nhân đó.”

Nàng xoay sang nhìn Chu Mãnh, đáy mắt đen đặc, nhưng khóe môi lại thấp thoáng nụ cười:

“Bệ hạ cũng không muốn trong cung này xuất hiện một Lan Anh thứ hai, có phải không?”

Vẻ mặt vốn đầy chán ghét của Chu Mãnh bỗng chốc cứng đờ.

Ánh mắt hắn nhìn ta lập tức thay đổi, trong đó tràn ngập sự dò xét, như thể tâm tư đa nghi của hắn đang không ngừng trôi nổi, chao đảo.

Hoàng hậu nhân cơ hội, thừa thắng xông lên.

Nàng nói với hắn rằng ta từng là nữ công nhân trong xưởng bào chế thuốc của Lan Anh, có quan hệ sâu xa với nàng ấy.

“Nếu bệ hạ không tin, có thể để những nữ nhân này xác nhận. Bọn họ đều quen biết Nguyệt Tần, chắc chắn sẽ không nhận nhầm.”

Móng tay ta gần như bấu chặt vào lòng bàn tay.

Giữa thời loạn thế, dân lưu lạc khắp nơi, muốn điều tra thật rõ ràng lai lịch của ta không phải dễ.

Nhưng chỉ cần có chứng cứ ta từng là nữ công nhân của xưởng thuốc, cộng thêm đôi mắt giống Lan Anh, cộng thêm bài dân ca ta hay hát—

Bấy nhiêu đó đã đủ để ta không thể quay đầu.

Hoàng hậu ra lệnh, kéo một nữ công nhân đến trước mặt ta, chỉ thẳng vào ta, ép hỏi:

“Ngươi nói đi, đây là ai?”

Lòng ta trầm xuống như rơi vào hồ băng—

Bởi vì nữ nhân đứng trước mặt ta lúc này, chính là kẻ từng tranh giành chỗ ngủ tốt với ta trong xưởng thuốc!

Khi đó, nàng ta ngang ngược, chanh chua, dám đối đầu với ta, nhưng giờ đây lại chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa nữa.

Tóc tai rối bù, y phục rách nát, hốc mắt trũng sâu, trông như đã già đi mười tuổi.

Nhìn thấy ta mặc lụa là gấm vóc, ánh mắt nàng ta đỏ rực vì ghen ghét, gần như tóe lửa.

“Ta… ta…” Môi nàng ta run run, mấp máy hai lần, cuối cùng chỉ bật ra một câu:

”…Ta không nhận ra vị nương nương này.”

Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến đổi.

“Nữ công nhân trong xưởng thuốc đông đúc, có người nhất thời nhận không ra cũng là chuyện thường.”

Nàng ra hiệu, lập tức có người kéo một cô gái khác lên.

“Ngươi nhìn kỹ xem, có nhận ra vị quý nhân trước mặt không?”

Đó là một cô gái chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, sợ hãi đến mức tiểu tiện cả ra quần, vệt nước tiểu kéo dài dọc theo nền gạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mắt ta nóng rực.

Nàng ấy là người nhỏ tuổi nhất trong xưởng thuốc năm xưa.

Nhưng bông hoa lụa cài trên tóc nàng ấy lúc này, báo hiệu một điều—

Nàng ấy đã sa vào chốn thanh lâu.

“Ta… ta không nhận ra!” Nàng run như cầy sấy, khóc nức nở. “Ta cái gì cũng không biết, xin tha cho ta!”

Dù run rẩy đến mức sắp khuỵu xuống, miệng nàng vẫn nói ra cùng một lời nói dối.

Hoàng hậu khẽ nâng tay lên.

Giây tiếp theo, một tên nội thị vung đao, lưỡi đao sắc lạnh như sương.

Đầu nàng lăn xuống đất.

Đôi mắt vẫn mở trừng trừng, c.h.ế.t không nhắm mắt.

“Kẻ tiếp theo nhìn cho kỹ vào. Nhận ra quý nhân trước mặt không?”

Tiểu Nha!

Cô gái chanh chua từng tranh giành chỗ ngủ với ta năm đó bỗng nhiên lao lên, nhưng còn chưa kịp đến gần thì đã bị thị vệ đ.â.m xuyên ngực, m.á.u tươi phun ra thành vòi.

“Tiếp tục!” Hoàng hậu gào lên.

Lại một cô gái nữa bị lôi đến trước mặt ta.

Nàng ấy từng là quản sự của xưởng thuốc, khéo tay nhất trong số chúng ta.

Môi nàng ấy run rẩy, đôi chân đã mềm nhũn, đứng không vững nữa, nhưng miệng vẫn kiên định thốt ra ba chữ:

“Không nhận ra.”

Lại một dòng m.á.u phun trào.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng đến cô gái tiếp theo, câu trả lời vẫn không đổi.

Bàn tay thị vệ lại giơ cao thanh đao—

“Đủ rồi!”

Ngay khoảnh khắc lưỡi đao sắp hạ xuống, ta lạnh lùng bật cười, chắn trước mặt cô gái kia, nhưng khi quay sang Chu Mãnh, khuôn mặt ta lại đầm đìa nước mắt.

“Bệ hạ, ngay cả cái tên Lan Anh, thần thiếp cũng vừa mới nghe thấy lần đầu! Sao có thể quen biết đám tiện dân rách rưới này?”

“Giờ đây, m.á.u bọn chúng đã sắp nhuộm đỏ cả đại điện, Hoàng hậu nương nương rốt cuộc còn muốn thế nào nữa đây?”

Trong ánh mắt của Chu Mãnh, sự nghi ngờ và dò xét đã dần tắt lịm theo từng cái c.h.ế.t của nữ công nhân.

Hắn cuối cùng cũng quay sang nhìn Hoàng hậu, lúc này đang hoảng loạn thất sắc:

“Hoàng hậu, giờ nàng còn gì để nói không?”

Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc bằng bốn mạng nữ công nhân vô tội.

Máu của bọn họ đã đổi lấy sự tín nhiệm tuyệt đối của Chu Mãnh dành cho ta.

Cũng như… càng hun đúc sâu hơn mối hận trong lòng ta.

Nhưng ta vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trình Hoa Chương

Số ký tự: 0