Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 8

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

"Có kẻ đem cả tiền phụng dưỡng cha mẹ, tiền học của con cái nướng sạch vào cờ bạc, biến cái thiên lao này thành ổ đỏ đen!"

 

"Phạt lương, đánh roi đều thử qua rồi, nhưng đám không biết xấu hổ này vẫn chứng nào tật nấy, hễ rảnh rỗi là ngứa tay muốn sát phạt."

 

"Nha đầu, dạy cho bọn chúng trò này đi. Nếu có thể kéo đám súc sinh đó trở về chính đạo, cũng coi như tích công đức vậy!"

 

Được quản ngục gật đầu cho phép, từ nay về sau, tụ tập chơi Ma sói của chúng ta xem như đã được chính thức hợp pháp hóa.

 

Về sau, ngay cả mấy tên quan tư pháp, hình pháp cũng kéo đến góp vui.

 

Ta có một khả năng ghi nhớ rất tốt, hễ ai từng cùng bàn chơi với ta, lần sau gặp lại đều có thể nhận ra ngay.

 

"Từ đại ca hết ho rồi à? He he, ta đã bảo nước nấu từ quả tì bà rất hữu dụng mà!"

 

"Phùng thúc, hôn sự của khuê nữ đã thành chưa? Được bao nhiêu tiền lễ thế? Nhìn kìa, mắt thúc cười đến nếp nhăn cũng sinh ra luôn rồi!"

 

Mỗi khi khách khứa rời đi sạch sẽ, ta liền biết đêm đã khuya.

 

Dựa vào thời gian mỗi ngày họ đến rồi đi, ta dần dần có thể ước lượng thời gian trong thiên lao này.

 

Hựu Niên tựa vào cái gối chăn cuộn tròn, có vẻ không quen với sự náo nhiệt, nên mỗi ngày chỉ chơi hai ván với ta rồi kéo rèm buông xuống, ngồi tĩnh lặng một mình trong buồng giam.

 

Lúc này, hắn nhìn ta, ánh mắt trầm tư, giọng nói chậm rãi cất lên

 

"Tiểu Ngư."

 

"Vì sao ngươi… gặp ai cũng gọi ca?"

 

Động tác xáo bài của ta khựng lại, ta cười hỏi: 

 

"Có phải hơi nịnh nọt quá không?"

 

Hắn xoa xoa mũi, không đáp, chỉ khẽ cười, xem như ngầm thừa nhận.

 

"Một phần là tính cách vậy thôi."

 

"Nhũ danh của ta là Hoa Hoa, từ khi bập bẹ biết nói, mẹ ta chưa từng có một ngày được yên tĩnh."

 

"Ta là đứa trẻ đầu tiên trong cả hai dòng họ, từ nhỏ đã có một đống người lớn cưng chiều, chọc ta vui vẻ. Lớn lên rồi, gặp ai ta cũng cười, đi cùng ai ta cũng bắt chuyện, ta thích làm người khác vui, còn bạn bè bên ta cũng thích làm ta vui."

 

"Tâm lý học không phải có một lý thuyết thế này sao? Hành vi giao tiếp liên quan mật thiết đến chỉ số hạnh phúc của một người, nói càng nhiều câu vô nghĩa, con người càng dễ vui vẻ."

 

"Thời đại của bọn ta, rất hiếm khi gặp người xấu hay chuyện xấu thật sự. Cùng lắm có kẻ không ưa ta, thì thầm sau lưng mấy câu, ta cũng chẳng bận tâm, cứ để họ nói thôi."

 

"Nhưng thứ hai ấy mà, ta cố ý muốn lấy lòng bọn họ."

 

Trên bàn, hai ngọn nến cháy gần hết, đến lúc tắt đèn rồi.

 

Ánh sáng trong địa lao lúc nào cũng keo kiệt như thế.

 

"Ta luôn có cảm giác, mạng ta không thể chấm dứt ở đây. Trời cao đưa ta đến nơi này, ắt hẳn có lý do, có lẽ là muốn xem ta trong tuyệt cảnh sẽ tự cứu lấy mình ra sao."

 

"Ta đã tính ra được giờ giao ca của họ. Cho ta thêm một chút thời gian nữa, ta sẽ xác định được ai trực ca nào, ai giữ cổng nào."

 

"Trời có đức hiếu sinh. Khi thời cơ đến, ta nhất định có thể vùng lên một phen!"

 

Trong mắt Hựu Niên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại chuyển thành tán thưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn lẩm bẩm "Thật tốt."

 

Nhưng rồi cúi đầu, im lặng.

 

Cảm giác lại ủ rũ rồi.

 

Ta búng tay cốc đầu hắn một cái

 

"Cho nên, huynh phải nhanh chóng dưỡng thương cho tốt! Bằng không, đến lúc vượt ngục mà theo không kịp ta, ta chạy nhanh lắm đấy!"

 

Hắn ngẩn người, che trán một lúc lâu, rồi vùi mặt vào tay cười đến run cả vai.

 

11

 

Vui vẻ chưa được mấy ngày, lão thái giám mặt trắng lại đến.

 

"Chậc chậc, lao ngục này xem ra náo nhiệt quá nhỉ!"

 

Hỉ công công vẫy tay, ra lệnh mở cửa phòng giam. Lần này, lão ta không còn làm bộ làm tịch che khăn tay trước mũi như lần trước nữa, mà ung dung bước vào, thân hình mập mạp lắc lư.

 

Lão dạo một vòng quanh phòng, vén từng tấm màn che của bọn ta lên xem xét, đôi mắt gian xảo quét qua từng ngóc ngách.

 

Sau đó bật cười, từng tầng mỡ trên người rung lên bần bật.

 

"Thế tử gia là người sinh ra trong ngọc ngà gấm vóc, lần trước gặp ngài, phong thái vẫn còn đó. Nô gia còn sợ ngài nghĩ quẩn mà tự cắt cổ, thế mà mới một tháng không gặp, sao lại thảm hại thế này?"

 

"Tất cả lui ra ngoài! Nô gia có việc quan trọng cần bàn với Thế tử gia."

 

Đám cai ngục lùi xa mấy trượng, mấy tên thái giám vạm vỡ lập tức chắn kín cửa.

 

Hỉ công công chắp tay hướng Bắc, giọng dài lê thê:

 

"Hoàng thượng của chúng ta anh minh thần võ, tra được trong kinh thành có một đám gian đảng, bí mật giữ một phong mật chiếu của tiên đế, mang ra khỏi cung… Thế tử gia có biết đám gian đảng này là những ai không?"

 

"Gian đảng?" Hựu Niên cười lạnh, "Là chiếu truyền ngôi của tiên đế phải không? Sao thế, bị đánh cắp khỏi cung rồi sao?"

 

"Chủ tử của ngươi g.i.ế.c vua cướp ngôi, đến giờ vẫn sợ không chặn nổi miệng thế gian sao?"

 

"Thế tử gia cẩn ngôn!"

 

Hỉ công công cao giọng quát, ánh mắt gian xảo lướt ra cửa, ngay cả thuộc hạ của mình mà lão cũng không tin tưởng.

 

Mấy tên thái giám rụp một tiếng quỳ xuống, hận không thể biến thành kẻ điếc.

 

"Tên tuổi của đám gian đảng này, ngoài tiên thái tử ra, thế tử gia hẳn là người rõ ràng nhất. Hoàng thượng đã nói, nếu ngài ngoan ngoãn viết tên bọn chúng ra, có khi tâm tình tốt, ngài vẫn còn đường sống."

 

Hựu Niên nhẹ nhàng xoa đầu gối.

 

Ánh nến hắt lên đôi mắt hắn, một màu tối tăm, ảm đạm.

 

"Cha ta bị ngũ mã phanh thây, mẹ ta treo cổ ngay trước cửa công phủ, ngay cả cữu cữu ta cũng không dám mang quân vào cung hộ giá."

 

"Các đệ đệ của ta bị c.h.é.m đầu bêu ngoài phố, các muội muội bị quẳng vào kỹ viện quan, chắc cũng chẳng còn nổi nửa cái mạng."

 

Hồng Trần Vô Định

"Hắn g.i.ế.c sạch cả nhà ta, chừa lại cho ta một mạng, thật là đại ân đại đức."

 

"Muốn g.i.ế.c muốn mổ, tùy hắn. Còn về cái gọi là gian đảng, bọn họ chính là trung thần bảo vệ giang sơn xã tắc của Thánh triều!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0