Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Chương 24

Nhược Minh Nhật Thiên Tình

2025-03-22 10:18:11

Ta ngượng đến mức muốn chui xuống đất.

 

"Lúc đó bị nhốt quá lâu, có lẽ mắc chứng lo âu. Không nói chuyện thì trong lòng khó chịu, như có lửa đốt…"

 

"Nhưng cũng chẳng phải bệnh gì, ra ngoài rồi thì khỏi thôi."

 

Có lẽ hắn không hiểu "chứng lo âu" là gì, hắn chỉ "ừm" một tiếng.

 

Sau đó, lại là một khoảng lặng dài.

 

Hai chúng ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước, muốn tâm sự mà sinh ra xa cách.

 

Nhưng thứ canh cánh trong lòng, thì vẫn mãi không buông được.

 

Hựu Niên đặt tay lên đầu gối, nhẹ giọng nói.

 

"Tiểu Ngư, chân ta đau."

 

Ta vội đứng dậy:

 

"Để ta gọi thái y."

 

"Rất đau. Đau đến mức không thể nhịn thêm một khắc nào nữa."

 

Ta đành kéo ghế nhỏ lại gần, ngồi xuống trước mặt hắn, dùng tay xoa bóp chân hắn thật nhẹ.

 

Kỳ thực, ta đâu biết xoa bóp gì?

 

Năm đó, chỉ vì căm phẫn bất bình, hắn càng tỏ ra buông xuôi, mặc cho số phận, ta lại càng muốn hắn sống thật tốt.

 

Vậy nên, hễ có cơ hội, ta đều giúp hắn xoa bóp.

 

Khi ấy, giữa đêm đen hun hút, hai ta vừa xoa bóp vừa trò chuyện.

 

Mà nay, cố nhân gặp lại, lại chẳng nói nổi một lời.

 

Sự im lặng xa cách này rất nhanh khiến cả hai đều nghẹn ngào.

 

Hắn nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng, cất giọng khàn khàn.

 

"Tiểu Ngư, vì sao nàng không dám nhìn ta?"

 

"Ngẩng đầu lên, nhìn ta một chút."

 

Hai câu nói ấy suýt khiến ta bật khóc, vội vàng ngước đầu lên nhìn hắn thật kỹ.

 

Hắn búi tóc bằng trâm ngọc bích, khoác y phục cao quý, tay áo buông lỏng lộ ra hai bàn tay trắng ngần như sứ, óng ánh như phát ra ánh sáng.

 

Gương mặt ấy, quả thực tuấn mỹ vô song, giống như một vị tiên giáng trần.

Hồng Trần Vô Định

 

Lúc trên yến tiệc, ta cũng đã thoáng nhìn qua.

 

Những vị tướng quân oai phong thường ngày, nay ngồi bên cạnh hắn lại bị dìm đến mức trông như những con gấu rừng lông lá xồm xoàm.

 

Hắn không còn là dáng vẻ tiều tụy, yếu ớt của năm đó nữa. Giờ ta phải ngước lên mới thấy được chiếc cằm thanh tú, sạch sẽ nhẵn nhụi, tinh tế đến khó tin.

 

Ba tháng đầu trong thiên lao, chúng ta không có lấy một ngọn đèn, chỉ có thể nói chuyện trong bóng tối.

 

Sau này có đèn, hắn râu ria xồm xoàm, ta tóc tai bù xù, ai cũng chẳng chê nổi ai.

 

Đến trước ngày hành hình, tử tù bị cấm sửa soạn dung mạo. Trong ký ức của ta, hắn chỉ là một kẻ gầy trơ xương, chân què, tóc xơ xác như cỏ khô.

 

Ngay cả ngày trước khi bị xử chém, hắn cũng chỉ có thể dùng mảnh sứ vỡ từ chiếc bát để cạo râu, nhưng vẫn chẳng thể hiện ra nét đẹp thực sự.

 

Giờ đây, hắn đã khác xưa quá nhiều, ngay cả một miếng ngọc bội bên hông hắn cũng đáng giá cả nghìn lạng bạc.

 

Làm sao ta dám nhận ra hắn?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Làm sao ta còn có thể vô tư quấn lấy hắn, trêu chọc hắn như trước đây?

 

Hắn nhắm chặt mắt, nước mắt to tròn từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

"Ta tìm nàng suốt ba tháng trời trong kinh thành, lật tung mọi ngõ ngách, sau đó lại lùng sục khắp vùng Kinh Kỳ, đến tận Sơn Đông, Thiểm Tây, Hà Nam, đến bất cứ nơi nào có hộ tịch của họ Dư."

 

"Phủ Thái tử không có tên nàng. Thập Ngũ nói có lẽ nàng đã bị xóa khỏi hộ tịch nhà họ Dư, hoặc nàng vốn là nữ tử, nên không được ghi tên vào gia phả."

 

"Ta gấp gáp phát triển trạm dịch quân sự, không dám nghỉ ngơi một ngày, mãi đến năm nay mới có thể rải tai mắt khắp Giang Nam."

 

"Ta nghĩ nàng sợ lạnh, chắc chắn đã đi về phương Nam."

 

"Nhưng không ngờ, nàng lại ở tận biên ải Đông Bắc, đầu quân vào quân doanh."

 

Ta nghẹn lời, không biết phải giải thích thế nào.

 

Ta nào có tình nguyện đầu quân? Khi đó chiến tranh nổ ra khắp bốn phương, loạn quân dấy lên khắp chốn, trong tay ta chỉ có vỏn vẹn hai lạng rưỡi bạc, đâu dám chạy bừa?

 

Lúc ấy ta nghĩ, quân đội chính quy như quân Bắc Chinh ít ra vẫn đáng tin hơn, vậy nên theo chân họ mà đi.

 

Sau đó, ta phát hiện ra môi trường trong quân ngũ quá tệ, vệ sinh kém, người bị thương thường nhiễm trùng mà chết.

 

Thế là có băng cầm máu, có nước sát trùng.

 

Ta thành lập đội ngũ y tá, dạy họ khử trùng, băng bó, khâu vết thương.

 

Dùng nước sôi tẩy sàn, hồi sức tim phổi, khi động mạch chảy m.á.u thì buộc lại ở đoạn gần tim, dùng nước muối sinh lý sát khuẩn ngừa nhiễm trùng... Những điều này ở thời đại của ta, ai từng đi học cũng biết.

 

Vậy mà đến nơi đây, ta lại trở thành một huyền thoại kỳ tài trong mắt các tướng sĩ.

 

Kiếp trước, ta luôn mơ hồ về tương lai, không biết mình giỏi thứ gì, yêu thích điều gì, cứ sống một cách rối ren, mơ hồ.

 

Nhưng đến nơi này, mọi thứ lại trở nên rõ ràng đến lạ.

 

Giống như ta đã tìm lại được chính mình, tìm lại thứ ánh sáng mà ta đã đánh mất.

 

Ta đem mọi chuyện kể hết cho hắn nghe, kể về Phương Thế Hữu, kể về những huynh đệ xuất thân thảo khấu của ta.

 

Cứ thế kể đến khi trời rạng sáng, đến khi củ khoai trên bếp đã cháy khét một lớp vỏ.

 

Lúc ta ngáp dài một hơi, mới phát hiện Hựu Niên đã ngủ gục trên ghế tự lúc nào.

 

Gương mặt ngủ yên bình tĩnh, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, hẳn là đã rất lâu không được một giấc ngủ ngon.

 

Hắn vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta, như thể sợ rằng ta sẽ chạy mất.

 

Lòng ta đau nhói, vừa chua xót vừa nhói buốt.

 

Ta đỡ lấy đầu hắn, dìu vai hắn, đặt hắn xuống giường.

 

Vạt áo trong tay hắn nắm chặt không gỡ được, ta cũng không dám gỡ nữa, chỉ có thể tháo giày, nằm xuống bên cạnh hắn một cách lộn xộn, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

28

 

Sau mùng ba, ta theo đội tuần tra ra khỏi doanh trại.

 

Rời đi khi trời chưa sáng, đến khi trời tối đen nghe tiếng gọi đổi ca mới quay về.

 

Ta né tránh Hựu Niên.

 

Nếu không, hắn cứ đi theo sau ta suốt ngày, khiến tâm trí ta rối bời, đêm mất ngủ, ban ngày lại lơ đãng không yên.

 

Vậy nên ta cứ cưỡi ngựa rong ruổi ngoài thành, mặc cho gió lạnh quét qua đồng hoang, thổi tan những muộn phiền trong đầu.

 

Hựu Niên càng ngày càng được trọng vọng.

 

Từng bị nhốt trong đại lao nửa năm, rồi lại thuận theo thời cuộc mà trở lại đỉnh cao. Khi xưa, bốn bề là kẻ địch, khó khăn đến mức nào ai ai cũng biết, ngay cả Thái tử cũng phải ghi nhớ ân tình của hắn vì chưa từng rời bỏ.

 

Triều đình vốn có lệ, khi một vương hầu được phục chức, hắn phải chấp nhận hạ một bậc tước vị. Nhưng khi Thái tử lên ngôi, hắn đã phá lệ, phong Hựu Niên làm thân vương, coi hắn như ruột thịt của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trăng Sáng Năm Ấy Trong Ngục Tối

Số ký tự: 0