Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 9
Zhihu
2025-03-22 21:15:50
9.
Trong mạch truyện gốc, sau khi nữ chính bị phế và đày vào lãnh cung, hoàng hậu đã vươn tay giúp đỡ, kéo nữ chính về phe mình.
Sau đó, để nữ chính có thể sinh con, hoàng hậu đã đẩy nữ chính trở lại long sàng, khởi đầu một vòng xoáy ngược luyến mới.
"Trong truyện, bà ta là người tâm địa độc ác đến tận cùng, hay là... chúng ta đừng đi thì hơn."
"Đúng đấy, chắc chắn bà ta không có ý tốt."
"Không được, nếu lần này chúng ta từ chối, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ rằng chúng ta cậy sủng mà kiêu." Tôi lắc đầu: "Hoàng hậu không giống Quý phi kiêu ngạo, bà ta là người nhỏ nhen, có thù tất báo. Chắc chắn bà ta sẽ ghi hận chúng ta trong lòng."
Mọi người im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy.
Hôm nay, người kiểm soát cơ thể là — lãnh đạo.
Chúng tôi thấp thỏm bước vào Phượng Nghi Cung, hoàng hậu đã chờ sẵn ở đó.
"Dũng Tiệp dư, ngồi đi." Hoàng hậu nhìn chúng tôi, nở một nụ cười nhẹ.
"Trước đây vẫn chưa kịp chúc mừng muội muội có hỉ, là vì muốn để muội dưỡng thai trước, đợi sức khỏe ổn định rồi hãy đến."
Lãnh đạo theo phản xạ gật đầu: "Sau này chú ý hơn là được."
Tôi: "?"
Các đồng nghiệp: "?"
"Lãnh đạo! Bây giờ anh không còn là lãnh đạo nữa đâu!" Tôi gần như sụp đổ hét lên.
Lãnh đạo khựng lại, rõ ràng cũng vừa nhận ra mình đã lỡ lời.
Biểu cảm của hoàng hậu vẫn không thay đổi, bà ta mỉm cười, ra hiệu chúng tôi ngồi xuống.
Rõ ràng, bà ta rất giỏi kiềm chế.
Ly trà ấm được đặt vào tay, hoàng hậu nhìn chằm chằm chúng tôi, như thể đang âm thầm thúc giục.
"Ly trà này liệu có vấn đề gì không?"
"Chắc không đâu, bà ta quý trọng danh tiếng của mình, sẽ không làm chuyện hãm hại chúng ta ngay trong cung của mình."
"Nhưng không uống thì chẳng phải sẽ làm mất mặt bà ta sao?"
"Biết đâu bà ta chỉ muốn thử thách chúng ta thôi?"
"Khoan đã." Đại lão lập trình, người đã im lặng suốt mấy ngày qua, đột nhiên lên tiếng: "Đừng uống vội."
"Sao? Anh phát hiện ra điều gì à?" Tôi hỏi.
"Hiện tại thì chưa, nhưng tôi có một giả thuyết." Đại lão lập trình trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế nhưng, ánh mắt của hoàng hậu như hổ rình mồi, cả Phượng Nghi Cung đều là người của bà ta.
Không uống, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
"Không sao, để tôi lo." Lãnh đạo làm bộ làm tịch đưa ly trà lên mũi ngửi, mắt sáng rực: "Ngọc Thiên Long Tỉnh?"
Hoàng hậu hơi khựng lại: "Dũng Tiệp dư biết à?"
"Đây đúng là hàng cực phẩm!" Lãnh đạo bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ôi trời, người không biết đâu, loại trà này thật sự là ngàn vàng khó mua—"
"Để ta nói thế này, chính là, người biết đấy, thứ này rất tốt, tốt đến mức nào ư? Chính là nó rất tốt! Vì vậy, trà này tốt chính là ở cái tốt đó—"
Lời lẽ của lãnh đạo đầy khí thế, mang theo phong thái thường thấy khi ông diễn thuyết.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên hoàng hậu gặp một người nói nhiều nhưng chẳng nói được điều gì ra hồn như vậy.
Bà ta bị cuốn hút sâu sắc bởi màn "hùng biện" của lãnh đạo, thậm chí còn bắt đầu gật gù buồn ngủ!
Điều này cũng chứng minh rằng, việc tôi hay ngủ gật trong các cuộc họp của lãnh đạo không phải lỗi của tôi!
Đợi đến khi hoàng hậu bừng tỉnh, trà đã nguội lạnh, lãnh đạo cũng nhân cơ hội từ chối với lý do không uống đồ nguội.
Trước khi rời Phượng Nghi Cung, chúng tôi liếc nhìn hoàng hậu.
Bà ta đang ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt nhìn theo chúng tôi đầy âm trầm.
Trên đường trở về, Đại lão lập trình liên tục thúc giục: "Đừng để ý đến bà ta nữa, về nhanh, kiểm tra bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ đi!"
Để tránh bị phát hiện mật thư giấu trong bức tranh, chúng tôi vẫn chưa từng động vào nó, chỉ treo trong phòng làm vật trang trí.
Dù có ai nghi ngờ bên trong có bí mật, cũng không thể tháo ra giữa ban ngày ban mặt.
Về đến phòng, chúng tôi cho lui hết mọi người, cẩn thận tỉ mỉ tháo từng đường chỉ ở mép bức thêu.
"Trời ạ, sao lại thế này?"
Bên trong bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ hoàn toàn không có mật thư nào cả.
Thứ còn sót lại, chỉ là một chiếc túi gấm thêu đã cũ kỹ.
"Quả nhiên, tôi biết chuyện này là thế nào rồi." Đại lão lập trình nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng biết rồi." Chủ ban kế hoạch lên tiếng.
"Đúng là quá trùng hợp, tôi cũng biết rồi." Đồng nghiệp bên mảng nội dung tiếp lời.
Tôi: "?"
Những đồng nghiệp còn lại: "?"
Cái gì đây? Ba người các anh định lập hội kín đấy à?
Trong mạch truyện gốc, sau khi nữ chính bị phế và đày vào lãnh cung, hoàng hậu đã vươn tay giúp đỡ, kéo nữ chính về phe mình.
Sau đó, để nữ chính có thể sinh con, hoàng hậu đã đẩy nữ chính trở lại long sàng, khởi đầu một vòng xoáy ngược luyến mới.
"Trong truyện, bà ta là người tâm địa độc ác đến tận cùng, hay là... chúng ta đừng đi thì hơn."
"Đúng đấy, chắc chắn bà ta không có ý tốt."
"Không được, nếu lần này chúng ta từ chối, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ rằng chúng ta cậy sủng mà kiêu." Tôi lắc đầu: "Hoàng hậu không giống Quý phi kiêu ngạo, bà ta là người nhỏ nhen, có thù tất báo. Chắc chắn bà ta sẽ ghi hận chúng ta trong lòng."
Mọi người im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy.
Hôm nay, người kiểm soát cơ thể là — lãnh đạo.
Chúng tôi thấp thỏm bước vào Phượng Nghi Cung, hoàng hậu đã chờ sẵn ở đó.
"Dũng Tiệp dư, ngồi đi." Hoàng hậu nhìn chúng tôi, nở một nụ cười nhẹ.
"Trước đây vẫn chưa kịp chúc mừng muội muội có hỉ, là vì muốn để muội dưỡng thai trước, đợi sức khỏe ổn định rồi hãy đến."
Lãnh đạo theo phản xạ gật đầu: "Sau này chú ý hơn là được."
Tôi: "?"
Các đồng nghiệp: "?"
"Lãnh đạo! Bây giờ anh không còn là lãnh đạo nữa đâu!" Tôi gần như sụp đổ hét lên.
Lãnh đạo khựng lại, rõ ràng cũng vừa nhận ra mình đã lỡ lời.
Biểu cảm của hoàng hậu vẫn không thay đổi, bà ta mỉm cười, ra hiệu chúng tôi ngồi xuống.
Rõ ràng, bà ta rất giỏi kiềm chế.
Ly trà ấm được đặt vào tay, hoàng hậu nhìn chằm chằm chúng tôi, như thể đang âm thầm thúc giục.
"Ly trà này liệu có vấn đề gì không?"
"Chắc không đâu, bà ta quý trọng danh tiếng của mình, sẽ không làm chuyện hãm hại chúng ta ngay trong cung của mình."
"Nhưng không uống thì chẳng phải sẽ làm mất mặt bà ta sao?"
"Biết đâu bà ta chỉ muốn thử thách chúng ta thôi?"
"Khoan đã." Đại lão lập trình, người đã im lặng suốt mấy ngày qua, đột nhiên lên tiếng: "Đừng uống vội."
"Sao? Anh phát hiện ra điều gì à?" Tôi hỏi.
"Hiện tại thì chưa, nhưng tôi có một giả thuyết." Đại lão lập trình trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế nhưng, ánh mắt của hoàng hậu như hổ rình mồi, cả Phượng Nghi Cung đều là người của bà ta.
Không uống, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
"Không sao, để tôi lo." Lãnh đạo làm bộ làm tịch đưa ly trà lên mũi ngửi, mắt sáng rực: "Ngọc Thiên Long Tỉnh?"
Hoàng hậu hơi khựng lại: "Dũng Tiệp dư biết à?"
"Đây đúng là hàng cực phẩm!" Lãnh đạo bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ôi trời, người không biết đâu, loại trà này thật sự là ngàn vàng khó mua—"
"Để ta nói thế này, chính là, người biết đấy, thứ này rất tốt, tốt đến mức nào ư? Chính là nó rất tốt! Vì vậy, trà này tốt chính là ở cái tốt đó—"
Lời lẽ của lãnh đạo đầy khí thế, mang theo phong thái thường thấy khi ông diễn thuyết.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên hoàng hậu gặp một người nói nhiều nhưng chẳng nói được điều gì ra hồn như vậy.
Bà ta bị cuốn hút sâu sắc bởi màn "hùng biện" của lãnh đạo, thậm chí còn bắt đầu gật gù buồn ngủ!
Điều này cũng chứng minh rằng, việc tôi hay ngủ gật trong các cuộc họp của lãnh đạo không phải lỗi của tôi!
Đợi đến khi hoàng hậu bừng tỉnh, trà đã nguội lạnh, lãnh đạo cũng nhân cơ hội từ chối với lý do không uống đồ nguội.
Trước khi rời Phượng Nghi Cung, chúng tôi liếc nhìn hoàng hậu.
Bà ta đang ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt nhìn theo chúng tôi đầy âm trầm.
Trên đường trở về, Đại lão lập trình liên tục thúc giục: "Đừng để ý đến bà ta nữa, về nhanh, kiểm tra bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ đi!"
Để tránh bị phát hiện mật thư giấu trong bức tranh, chúng tôi vẫn chưa từng động vào nó, chỉ treo trong phòng làm vật trang trí.
Dù có ai nghi ngờ bên trong có bí mật, cũng không thể tháo ra giữa ban ngày ban mặt.
Về đến phòng, chúng tôi cho lui hết mọi người, cẩn thận tỉ mỉ tháo từng đường chỉ ở mép bức thêu.
"Trời ạ, sao lại thế này?"
Bên trong bức tranh Bách Hoa Thịnh Yến Đồ hoàn toàn không có mật thư nào cả.
Thứ còn sót lại, chỉ là một chiếc túi gấm thêu đã cũ kỹ.
"Quả nhiên, tôi biết chuyện này là thế nào rồi." Đại lão lập trình nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng biết rồi." Chủ ban kế hoạch lên tiếng.
"Đúng là quá trùng hợp, tôi cũng biết rồi." Đồng nghiệp bên mảng nội dung tiếp lời.
Tôi: "?"
Những đồng nghiệp còn lại: "?"
Cái gì đây? Ba người các anh định lập hội kín đấy à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro