Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công Ty
Chương 6
Zhihu
2025-03-22 21:15:50
6.
"Không được!" Tôi hét lớn: "Thái giám vì đạp phải điểm tâm rơi ra từ túi của chúng ta mới đá nam chính xuống nước. Đợi nam chính lên bờ, kiểu gì cũng sẽ trị tội chúng ta!"
"Bây giờ chỉ còn cách lập công chuộc tội!" Đồng nghiệp mỹ thuật lập tức hiểu ý: "Tôi hiểu rồi!"
Thế là, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đồng nghiệp mỹ thuật đã lao mình nhảy xuống hồ nước.
"Hoàng thượng đừng sợ, thần thiếp đến cứu ngài đây!"
Đồng nghiệp mỹ thuật hét lớn một tiếng, bắt đầu phô diễn kỹ năng bơi bướm mà cậu ấy đã khổ luyện suốt nhiều năm!
"Mau lên, nhanh hơn nữa! Nam chính võ công cao cường, chắc chắn sẽ nhanh chóng bay khỏi mặt nước!" Tôi thúc giục.
Đồng nghiệp mỹ thuật lập tức tăng tốc, bơi nhanh hơn.
Cậu ấy lao vun vút trong hồ, thân hình nhấp nhô tạo nên những đợt sóng nước lớn. Mọi người thậm chí còn thấy mờ mờ sau lưng cậu ấy như có đôi cánh đang vẫy.
Quý phi nhìn thấy cảnh tượng này, còn bắt đầu vỗ tay, hào phóng cho ngay điểm 10 tuyệt đối!
Ngay khi nam chính chuẩn bị thi triển khinh công để bay khỏi mặt nước, đồng nghiệp mỹ thuật cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi, túm chặt lấy mắt cá chân của anh ta!
Nam chính bất ngờ bị kéo mạnh, một lần nữa ngã nhào xuống mặt nước, sặc một ngụm lớn.
"Anh ta chắc chắn đang rất tức giận. Cậu phải ngăn anh ta nói chuyện, nhân tiện tranh thủ lấy thiện cảm!" Tôi nói nhanh như gió.
"Thẩm Ngự Nữ—"
Nam chính mặt mày u ám, chưa kịp gầm lên thì đã bị đồng nghiệp mỹ thuật bịt chặt miệng.
"Thần biết người muốn nói gì, Hoàng thượng đừng sợ! Thần thiếp đến cứu người đây!"
Đồng nghiệp mỹ thuật mắt rưng rưng, ôm chặt lấy nam chính.
"Hoàng thượng, thiếp tuyệt đối không cho phép người gặp chuyện gì đâu!"
Nam chính muốn nói lại thôi, thậm chí trông như muốn nôn.
Vì cái ôm siết chặt của đồng nghiệp mỹ thuật, nam chính không thể cử động, bắt đầu từ từ chìm xuống.
"Mau lên! Nhân lúc anh ta còn tỉnh táo, chúng ta nhanh chóng kéo anh ta lên bờ!" Lãnh đạo bắt đầu chỉ huy.
Đồng nghiệp mỹ thuật gật đầu, cõng nam chính trên lưng, một lần nữa phô diễn kỹ năng bơi bướm kinh ngạc của mình.
Mỗi lần nam chính định mở miệng nói, lại bị đồng nghiệp mỹ thuật bất ngờ kéo chìm xuống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thẩm — ọc ọc — Thẩm Ngự — ọc ọc ọc —"
Đến khi lên bờ, nam chính đã uống quá nhiều nước, gần như ngất xỉu.
"Trời ơi! Tôi thật sự... tôi thật sự đã cứu được Hoàng thượng rồi!"
Đồng nghiệp mỹ thuật nhấn mạnh chữ "cứu", sau đó nằm úp lên người nam chính mà khóc òa.
"Hoàng thượng, người đừng c.h.ế.t mà! Không có người, thần thiếp biết phải làm sao đây—"
Nam chính cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, dưới tiếng khóc thảm thiết của đồng nghiệp mỹ thuật, không cam lòng mà ngất lịm.
Ngày hôm sau, vì có công cứu giá, chúng tôi được phong làm Tài nhân, ban hiệu là "Dũng".
Dũng Tài nhân, Bơi Tài nhân?
Mọi người trầm ngâm nhìn cái danh hiệu này.
"Ai mà lại đi phong hậu phi với cái danh hiệu Dũng thế chứ?"
"Chẳng phải là đang chế nhạo chúng ta sao?"
"Ai mà không nghĩ vậy chứ?"
"Chữ thì vô tội, xin đừng mắng nó."
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nam chính ban thưởng như vậy, đồng nghĩa với việc chúng tôi không bị trị tội nữa.
Mặc dù quá trình có hơi gập ghềnh, nhưng may mắn là mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Bức tranh "Bách Hoa Thịnh Yến Đồ" được ban thưởng cho chúng tôi, Quý phi cũng ghen tị với chúng tôi, và địa vị của chúng tôi đã được nâng lên.
Hoàn hảo, mọi thứ đều hoàn hảo!
Quan trọng hơn cả, được phong Tài nhân, đồng nghĩa với việc chúng tôi có thể ăn thịt rồi!
Mọi người cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, đang vui vẻ ăn uống thì cửa bị gõ.
Người đến là thái giám thân cận bên cạnh nam chính, Triệu công công.
"Thỉnh an Dũng nương nương."
Triệu công công cười đến híp cả mắt: "Nương nương, có hỷ sự đây!"
"Không được!" Tôi hét lớn: "Thái giám vì đạp phải điểm tâm rơi ra từ túi của chúng ta mới đá nam chính xuống nước. Đợi nam chính lên bờ, kiểu gì cũng sẽ trị tội chúng ta!"
"Bây giờ chỉ còn cách lập công chuộc tội!" Đồng nghiệp mỹ thuật lập tức hiểu ý: "Tôi hiểu rồi!"
Thế là, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đồng nghiệp mỹ thuật đã lao mình nhảy xuống hồ nước.
"Hoàng thượng đừng sợ, thần thiếp đến cứu ngài đây!"
Đồng nghiệp mỹ thuật hét lớn một tiếng, bắt đầu phô diễn kỹ năng bơi bướm mà cậu ấy đã khổ luyện suốt nhiều năm!
"Mau lên, nhanh hơn nữa! Nam chính võ công cao cường, chắc chắn sẽ nhanh chóng bay khỏi mặt nước!" Tôi thúc giục.
Đồng nghiệp mỹ thuật lập tức tăng tốc, bơi nhanh hơn.
Cậu ấy lao vun vút trong hồ, thân hình nhấp nhô tạo nên những đợt sóng nước lớn. Mọi người thậm chí còn thấy mờ mờ sau lưng cậu ấy như có đôi cánh đang vẫy.
Quý phi nhìn thấy cảnh tượng này, còn bắt đầu vỗ tay, hào phóng cho ngay điểm 10 tuyệt đối!
Ngay khi nam chính chuẩn bị thi triển khinh công để bay khỏi mặt nước, đồng nghiệp mỹ thuật cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi, túm chặt lấy mắt cá chân của anh ta!
Nam chính bất ngờ bị kéo mạnh, một lần nữa ngã nhào xuống mặt nước, sặc một ngụm lớn.
"Anh ta chắc chắn đang rất tức giận. Cậu phải ngăn anh ta nói chuyện, nhân tiện tranh thủ lấy thiện cảm!" Tôi nói nhanh như gió.
"Thẩm Ngự Nữ—"
Nam chính mặt mày u ám, chưa kịp gầm lên thì đã bị đồng nghiệp mỹ thuật bịt chặt miệng.
"Thần biết người muốn nói gì, Hoàng thượng đừng sợ! Thần thiếp đến cứu người đây!"
Đồng nghiệp mỹ thuật mắt rưng rưng, ôm chặt lấy nam chính.
"Hoàng thượng, thiếp tuyệt đối không cho phép người gặp chuyện gì đâu!"
Nam chính muốn nói lại thôi, thậm chí trông như muốn nôn.
Vì cái ôm siết chặt của đồng nghiệp mỹ thuật, nam chính không thể cử động, bắt đầu từ từ chìm xuống.
"Mau lên! Nhân lúc anh ta còn tỉnh táo, chúng ta nhanh chóng kéo anh ta lên bờ!" Lãnh đạo bắt đầu chỉ huy.
Đồng nghiệp mỹ thuật gật đầu, cõng nam chính trên lưng, một lần nữa phô diễn kỹ năng bơi bướm kinh ngạc của mình.
Mỗi lần nam chính định mở miệng nói, lại bị đồng nghiệp mỹ thuật bất ngờ kéo chìm xuống nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thẩm — ọc ọc — Thẩm Ngự — ọc ọc ọc —"
Đến khi lên bờ, nam chính đã uống quá nhiều nước, gần như ngất xỉu.
"Trời ơi! Tôi thật sự... tôi thật sự đã cứu được Hoàng thượng rồi!"
Đồng nghiệp mỹ thuật nhấn mạnh chữ "cứu", sau đó nằm úp lên người nam chính mà khóc òa.
"Hoàng thượng, người đừng c.h.ế.t mà! Không có người, thần thiếp biết phải làm sao đây—"
Nam chính cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, dưới tiếng khóc thảm thiết của đồng nghiệp mỹ thuật, không cam lòng mà ngất lịm.
Ngày hôm sau, vì có công cứu giá, chúng tôi được phong làm Tài nhân, ban hiệu là "Dũng".
Dũng Tài nhân, Bơi Tài nhân?
Mọi người trầm ngâm nhìn cái danh hiệu này.
"Ai mà lại đi phong hậu phi với cái danh hiệu Dũng thế chứ?"
"Chẳng phải là đang chế nhạo chúng ta sao?"
"Ai mà không nghĩ vậy chứ?"
"Chữ thì vô tội, xin đừng mắng nó."
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nam chính ban thưởng như vậy, đồng nghĩa với việc chúng tôi không bị trị tội nữa.
Mặc dù quá trình có hơi gập ghềnh, nhưng may mắn là mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Bức tranh "Bách Hoa Thịnh Yến Đồ" được ban thưởng cho chúng tôi, Quý phi cũng ghen tị với chúng tôi, và địa vị của chúng tôi đã được nâng lên.
Hoàn hảo, mọi thứ đều hoàn hảo!
Quan trọng hơn cả, được phong Tài nhân, đồng nghĩa với việc chúng tôi có thể ăn thịt rồi!
Mọi người cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, đang vui vẻ ăn uống thì cửa bị gõ.
Người đến là thái giám thân cận bên cạnh nam chính, Triệu công công.
"Thỉnh an Dũng nương nương."
Triệu công công cười đến híp cả mắt: "Nương nương, có hỷ sự đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro