Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 6

Thực Điềm Bất Trường Nhục

2025-03-28 11:18:30

10 

 

Mẹ cắt ngang lời tôi: 

 

“Sao con không nói với mẹ?” 

 

Bà bắt đầu nói liên hồi, như muốn che giấu điều gì đó: 

 

“Con trách mẹ không để ý đến sự phát triển của con sao? Nhưng chính con là người xin mẹ mua áo ba lỗ mà. Mẹ làm sao biết được con cần phải đổi sang áo ngực? Mẹ cũng phải đi làm, còn phải lo cho cuộc sống của hai đứa nữa. 

 

“Mọi người đều trách mẹ, nhưng mẹ dễ dàng lắm sao? Một mình mẹ chăm sóc hai đứa trẻ, dễ dàng lắm à? 

 

“Mẹ không có thời gian để đoán xem các con muốn gì. Bố con thì phó mặc hết, còn con thì lúc nào cũng im lặng, có gì cũng không chịu nói với mẹ...” 

 

“Mẹ.” Tôi bình tĩnh lại, cất lời: “Con đã nói với mẹ rồi, nhưng mẹ quên mất.” 

 

“Con đã nói với mẹ, rằng con bị bạn bè trong trường chế nhạo, bị bắt nạt. 

 

“Nhưng mẹ bảo con nhạy cảm quá. 

 

“Con từng xin mẹ đến trường một lần, đứng ra bảo vệ con, nhưng mẹ chỉ cười nhạt. 

 

“Con cũng đã nói với mẹ rằng con cần một chiếc áo ngực, nhưng mẹ bảo con còn nhỏ mà đã thích làm đẹp, không chịu lo học hành. 

 

“Mẹ đưa cho con một trăm đồng, bảo con rằng đủ để mua ba cái áo lót, rồi dặn con nhân tiện mua ở chợ đầu mối trên đường đến trường. 

 

“Nhưng khi con quay về phòng lấy đồ, con vô tình thấy Giang Nùng đang thay quần áo. 

 

“Mẹ ơi, chiếc áo lót vừa vặn, trông rất đắt tiền trên người Giang Nùng, là ai mua cho cô ấy vậy? 

 

“Hôm đó, Giang Nùng hỏi con tại sao không gõ cửa trước khi vào phòng. 

 

“Nhưng mẹ ơi, mẹ nói xem, tại sao con phải gõ cửa khi vào chính phòng của mình? 

 

“Mẹ luôn bảo con phải nhường nhịn Giang Nùng. Con đã nhường mẹ cho cô ấy, nhường cả phòng của con cho cô ấy, con nhường tất cả mọi thứ cho cô ấy… 

 

“Mẹ ơi, con còn phải nhường đến mức nào nữa? Đến khi nào mới là đủ?” 

 

“Chị Hứa Yên.” Giang Nùng đứng bên cạnh, nước mắt chực trào. 

 

Có lẽ cô ấy không ngờ rằng ngọn lửa này cuối cùng lại cháy đến cô ấy. 

 

“Chị Hứa Yên, chị nghĩ về em như thế sao? 

 

“Dì đối tốt với em, đó là vì em dùng tấm lòng chân thành để đổi lấy. Còn chị thì sao? Chị có thương dì không? Chị có nhìn thấy dì dạo gần đây tóc đã bạc chưa? 

 

“Chị Hứa Yên, mẹ em đã mất rồi. Chẳng lẽ ngay cả việc dì thương em một chút cũng không được sao?” 

 

Thực ra, tôi chưa từng để ý đến cô ấy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mặc dù mẹ thiên vị, nhưng có những điều mẹ nói cũng không sai. Giang Nùng mất cha mẹ, cảm giác bất an trong lòng khiến cô ấy vô thức muốn nắm lấy bất kỳ sự ấm áp nào. 

 

Vậy nên, dù cô ấy đôi khi cố tình gây chia rẽ mối quan hệ giữa mẹ và tôi, muốn chuyển sự chú ý của mẹ… 

 

Nhưng tôi hiểu, người thực sự có quyền quyết định vẫn là bố và mẹ. 

 

Đáng tiếc là, bố tôi chỉ biết phó mặc. Dù đôi lúc ông than phiền về việc mẹ chi tiêu quá nhiều cho Giang Nùng, nhưng chỉ cần mẹ giận dỗi hay chiến tranh lạnh một chút, mọi chuyện liền bị bỏ qua. 

 

Còn mẹ tôi, rất nhiều lần tôi nghi ngờ, không phải mẹ chỉ đơn thuần thiên vị, mà là mẹ ghét tôi. 

 

Nếu không, làm gì có người mẹ nào lại không thích con ruột của mình, mà đi thích con nhà người khác chứ? 

 

Nhưng dù tôi không muốn quan tâm đến Giang Nùng, cô ấy cũng không có tư cách đứng trên “đỉnh cao đạo đức” để phán xét tôi— 

 

“Giang Nùng, cô thử nói thật lòng đi, mẹ thiên vị cô chỉ một chút thôi sao? 

 

“Nhà không dư dả tiền, chỉ đủ cho một người học thêm. Mẹ nói với tôi, thành tích của tôi đã tốt rồi, nhường cho cô thì có làm sao. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Cô muốn học piano, vì tiền ký túc xá của trường rẻ hơn, mẹ lập tức bảo tôi ở nội trú. Nhưng vì cô không có cảm giác an toàn, nên cô phải ở nhà tôi. 

 

“Bao nhiêu năm qua, mỗi năm có bốn buổi họp phụ huynh, mẹ đều tham gia của cô. Ngay cả khi ở cùng một trường, mẹ cũng không thèm lên lầu xem tôi một lần, vì mẹ nói với bạn học của cô rằng mẹ là mẹ cô, mẹ sợ tôi không hiểu chuyện sẽ làm lộ ra, sợ làm tổn thương tâm hồn non nớt của cô. 

 

“Trong suốt thời gian đó, chỉ cần mẹ xuất hiện một lần thôi… chỉ cần mẹ đứng ra bảo vệ tôi một lần! 

 

“Nhưng giờ đây, cô lại nói tôi không biết thương mẹ? Cô nói cho tôi nghe xem, một người lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lo lắng bị bạn bè đánh mắng, thì lấy đâu ra sức lực để mà thương mẹ? 

 

“Cô bảo, mẹ làm được gì?” 

 

Mẹ tôi chắn Giang Nùng ra phía sau lưng mình, lớn tiếng nói: 

 

“Trên đời này ai cũng có lỗi với con hết đúng không? 

 

“Sao con không tự nhìn lại mình? Tại sao ai cũng nhằm vào con? Tại sao ai cũng không ưa nổi con?” 

 

Tôi không nói gì. 

 

Tôi biết, vào lúc này, dù tôi nói gì đi nữa, mẹ cũng sẽ không nhận ra rằng bà đã từng làm sai. 

 

Trong suốt bốn năm qua, bà chưa từng nhận ra điều đó. 

 

Tôi không ngờ, lại có người đứng ra thay tôi đối đầu. 

 

“Cô có phải là mẹ không đấy?” 

 

Triệu Điềm đá một cú vào bắp chân của mẹ tôi. 

 

Cả văn phòng lập tức vang lên những tiếng hét kinh ngạc. 

 

Mẹ tôi như tìm được nơi để trút giận, bà lập tức quay người đánh trả. 

 

“Gọi người! Gọi người nhanh lên!!” Cô giáo chủ nhiệm hoảng loạn gọi điện thoại: “Nếu bảo vệ không được thì gọi bác bảo vệ ngoài cổng tới đây! Nhanh! Đánh nhau rồi!!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Số ký tự: 0