Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 18

Thực Điềm Bất Trường Nhục

2025-03-28 11:18:30

Nhưng khi nhìn thấy đám đàn ông to cao, vạm vỡ đang ngồi trước cửa, cô nghĩ việc cô rời đi không phải vấn đề lớn, mà lo lắng Giang Nùng sẽ bất ngờ hét lên, với dáng vẻ hung hãn của chồng cô ta, lỡ xảy ra xô xát thì không hay. 

 

Hứa Yên nghĩ, cứ chờ Đổng Hàm và Triệu Điềm phát hiện cô mãi không ra ngoài rồi tìm đến sẽ tốt hơn. 

 

Câu chuyện của Giang Nùng bắt đầu bằng một câu: 

 

“Hứa Yên, cả cuộc đời tôi đã bị hủy hoại.” 

 

Câu nói ấy khiến Hứa Yên theo bản năng run lên một chút. 

 

Những câu chuyện của Giang Nùng lướt qua tai cô, nhưng chẳng để lại dấu ấn trong lòng. Hứa Yên tiếp tục dạo qua các kệ hàng, nhìn ngắm những chai nước ngọt, túi bánh kẹo, thỉnh thoảng cầm lên xem thử. 

 

Hóa ra, Giang Nùng không phải muốn ôn lại chuyện cũ, mà cũng giống như Hứa Yên luôn có khúc mắc trong lòng với cô, Giang Nùng cũng giữ mãi trong lòng sự oán hận đối với Hứa Yên. 

 

Thật nực cười. Cô ta lấy tư cách gì mà oán hận cô? 

 

“Hứa Yên.” Cô ta nói: 

 

“Chị thắng rồi. Ngày hôm đó khi chị rời khỏi nhà, tôi đã biết, chị thắng rồi.” 

 

“Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, tại sao tôi không phải là con gái của dì. Rõ ràng dì thương tôi như vậy, mà tôi cũng thích dì như vậy.” 

 

“Ban đầu, tôi không hề nghĩ đến việc cướp đi tình yêu của mẹ chị dành cho chị.” 

 

“Chị nói tôi giả vờ đáng thương, nhưng lúc đó nếu tôi không giả vờ đáng thương thì biết làm gì đây? Tôi phải sống nhờ nhà người ta, điều duy nhất tôi có thể mong cầu chính là sự thương hại của gia đình đó.” 

 

Hứa Yên bỗng nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi cô nhờ Triệu Điềm đóng giả mẹ mình đến dự buổi họp phụ huynh. Hôm ấy, Giang Nùng đứng ung dung ở đó, nhìn cô đem những nỗi cay đắng trong lòng mình phơi bày ra. 

 

Giờ đây, tình cảnh lại lặp lại, chỉ có điều, người phơi bày bản thân lần này là Giang Nùng. 

 

“Tôi không hiểu nổi. Rõ ràng tôi đã cố gắng lấy lòng bố mẹ chị rất nhiều, tại sao trong lòng họ vẫn chỉ có chị? Tại sao vẫn chỉ có chị?” Giọng cô ta dần trở nên kích động. 

 

Hứa Yên gắng sức nghĩ ngợi: “Trong lòng họ chỉ có tôi lúc nào chứ?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Chị có biết không? Kể từ khi cậu rời khỏi nhà đó, dì càng ngày càng không quan tâm đến tôi nữa.” 

 

“Dì và dượng bắt đầu cãi nhau liên tục. Một gia đình vốn dĩ rất tốt, chỉ vì chị! Chị phủi tay rời đi thoải mái, nhưng sau khi chị đi, cả gia đình đó liền trở nên rối loạn như mớ hỗn độn.” 

 

“Ban đầu, dì còn bảo vệ tôi. Nhưng đến ngày thứ ba sau khi chị đi, dì đã dọn phòng làm việc, nói tôi phải chuyển từ phòng của mình sang phòng làm việc để ở. Dì bảo, đó là phòng của chị, chờ chị quay lại sẽ phải ở đó.”

 

“Đến ngày thứ năm sau khi chị đi, họ tìm chị khắp nơi không thấy, cuối cùng quyết định đến cổng trường đợi chị. Trường không cho họ vào, nên họ chỉ có thể đứng bên ngoài cổng. Bạn học của tôi ai cũng nhìn thấy dì, họ hỏi tôi tại sao bố mẹ tôi lại đứng trước cổng trường, nhìn thấy tôi mà không chào hỏi... Chị có biết tôi đã trải qua mấy ngày đó thế nào không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hứa Yên không biết cô ta đã trải qua những ngày đó thế nào, nhưng cô lại nhớ rất rõ mình đã sống ra sao. 

 

Hai ngày ấy, cô đang ngồi học trong căn phòng nhỏ của Triệu Điềm, trời lạnh đến mức tay cô tê cóng. Cô đành giấu tay vào trong chăn, mỗi lần lấy ra để viết bài chỉ được khoảng mười phút, sau đó lại vội vã giấu vào. 

 

“Đến ngày thứ tám, cuối cùng chị xuất hiện ở cổng trường. Tôi đã nghĩ mọi thứ sẽ quay trở lại bình thường, tôi đã nghĩ dì và dượng sẽ trở lại như trước đây... Nhưng...” 

 

Nhưng. 

 

Phần sau Hứa Yên đều biết rõ. Vì cô từ chối quay về cùng với Từ Quế Anh và Hứa Triều Huy, cô quyết tâm đòi tiền cấp dưỡng từ họ. 

 

Số tiền Hứa Yên yêu cầu không phải ít. Thường thì vừa khi Hứa Triều Huy nhận lương, cô đã lấy đi một phần không nhỏ. 

 

Cứ như vậy, số tiền mà Hứa Triều Huy đưa cho Từ Quế Anh giảm đi, số tiền chi tiêu cho Giang Nùng cũng vì thế mà ít lại. 

 

Hứa Yên từng nghe nói, sau này Hứa Triều Huy đã bảo Giang Nùng dừng các lớp học nghệ thuật. 

 

Cả piano lẫn múa, Giang Nùng đều không được tiếp tục học nữa. 

 

Khi ấy, Hứa Yên từng nghe nói Giang Nùng đã phàn nàn về chuyện này trong lớp. 

 

Chỉ là, Hứa Yên không ngờ rằng, sự oán hận của Giang Nùng lại lớn đến vậy. 

 

“Dì và dượng nói rằng họ cần chuẩn bị học phí đại học cho chị, nhưng họ đã bao giờ nghĩ đến tôi chưa? Thành tích của tôi không tốt bằng chị, nếu muốn vào trường cấp ba tốt, đại học tốt, tôi chỉ có thể dựa vào suất năng khiếu.” 

 

“Nhưng đến năm lớp 9, họ dừng các lớp nghệ thuật của tôi, chị có biết điều đó đồng nghĩa với gì không? Nếu họ không định đối xử tốt với tôi, hoàn toàn có thể không nhận nuôi tôi ngay từ đầu! Nhưng tại sao lại nhận nuôi, cho tôi mọi thứ rồi tự tay cướp đi?”

 

Thật đúng với câu 'Cho một đấu gạo là ân, cho mười đấu gạo lại thành oán'.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Số ký tự: 0