Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 15

Thực Điềm Bất Trường Nhục

2025-03-28 11:18:30

23 

 

Ba năm sau, Triệu Điềm kết hôn. 

 

Cô ấy không mời bố mẹ mình. 

 

Chồng của cô ấy hỏi liệu có muốn mời tôi làm phù dâu không. 

 

Triệu Điềm nói không cần. 

 

“Em muốn để con bé ngồi ở bàn dành cho người nhà của em, em muốn con bé phát biểu lời chúc mừng.” 

 

Trong buổi tập luyện lễ cưới, tôi đã đọc bài phát biểu của mình. 

 

“Cảm ơn ngày hôm đó, nhờ có 200 tệ mà chúng ta gặp nhau, chị đã trở thành mẹ giả của em. 

 

“Triệu Điềm, em đọc thế này được không?” 

 

Tuyệt lắm, Triệu Điềm. 

 

Người từng bị nhốt trong căn nhà nhỏ bé, kêu cứu mà không ai nghe thấy, đã phá bỏ được cái lồng đó. 

 

Người từng bị bỏ qua như tôi, đã nhận được tất cả sự yêu thương. 

 

Chúng ta… 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đều phải hạnh phúc nhé. 

 

( Hết chính văn)

 

Phiên ngoại 

 

Hứa Yên kết hôn năm 25 tuổi. 

 

Hôn lễ được tổ chức tại Kinh Thị. 

 

Ở nhà, cô chỉ thông báo cho một vài người bạn thân thời trung học. 

 

Nhưng không biết bằng cách nào, bố mẹ cô vẫn biết tin cô kết hôn. 

 

Hôm đó, Hứa Yên đang quan sát đội ngũ chuẩn bị trang trí nơi tổ chức hôn lễ thì điện thoại bất ngờ reo lên. 

 

Cô nhìn vào màn hình – đó là dãy số thường xuất hiện vào các dịp lễ tết. 

 

Phần lớn thời gian, Hứa Yên sẽ không nghe máy. 

 

Thỉnh thoảng bắt máy, cô cũng không nói gì nhiều. 

 

Chỉ im lặng, im lặng đến mức đầu dây bên kia tự cúp máy. 

 

Lần này cũng giống như vậy. 

 

Thế nhưng, đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc nhưng đã thêm phần già nua vang lên. 

 

Là mẹ cô. 

 

“Yên Yên.” Bà nói qua điện thoại: “Chúng ta đã đến Kinh Thị rồi, bây giờ đang ở sân bay, không biết làm thế nào để đến chỗ con.” 

 

Hứa Yên suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện cho vị hôn phu của mình, Đổng Hàn: 

 

“Anh có rảnh không? Có thể giúp em đón hai người được không?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Về việc bố mẹ Hứa Yên sẽ đến, Triệu Điềm không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ chửi một câu không biết là ai tự cho mình thông minh mà để lộ tin tức. 

 

Ngược lại, chồng của Triệu Điềm lại có vẻ mừng rỡ: 

 

“May mà bố mẹ em đến rồi. Anh chẳng muốn tiễn con gái đi lấy chồng khi em nhỏ bé của anh còn chưa lớn đâu.” 

 

Triệu Điềm tức tối đạp mạnh vào chân anh: 

 

“Không nói lời nào tử tế là anh c.h.ế.t à?” 

 

Tiểu Tiểu – con gái của Triệu Điềm – lần này sẽ là hoa đồng trong lễ cưới của Hứa Yên. 

 

Hứa Yên định cười nhưng vẫn cố nén lại. 

 

Đổng Hàn đưa hai ông bà đến một quán cà phê. 

 

Đó là nơi Hứa Yên sắp xếp, cô không muốn họ tham dự lễ cưới của mình, cũng không cần đến xem địa điểm tổ chức. 

 

Khi biết Đổng Hàn đã đến nơi, Hứa Yên nhanh chóng giao lại việc sắp xếp lễ cưới cho Triệu Điềm, rồi vội vã đi đến quán cà phê. 

 

Trước khi đi, Triệu Điềm lo lắng nói rằng cô ấy từng gặp mẹ của Hứa Yên rồi, sợ bà ấy lại đánh cô. 

 

Hứa Yên phẩy tay: 

 

“Bà ấy già rồi, lấy đâu ra cái tính nóng nảy như trước. Hơn nữa, chẳng phải còn có Đổng Hàn sao?” 

 

Đúng vậy, đã già đến thế rồi. 

 

Khi đẩy cửa quán cà phê, Hứa Yên nghĩ. 

 

Cô vừa bước vào đã thấy ba người ngồi ở một góc trong quán. 

 

Họ sắp kết hôn, nhưng đây là lần đầu tiên Đổng Hàn gặp bố mẹ cô. 

 

Mặc dù biết mối quan hệ giữa Hứa Yên và bố mẹ mình không tốt, nhưng Đổng Hàn vẫn không tránh khỏi bối rối. 

 

Chàng trai cao 1m85 ngồi ở đó, trông chẳng khác nào một cậu học sinh tiểu học đang luống cuống. 

 

Hứa Yên ngồi xuống bên cạnh Đổng Hàn: 

 

“Sao bố mẹ lại đến đây?” 

 

Nói thật, đã rất lâu rồi họ chưa gặp nhau. 

 

Lần gần đây nhất là khi cô tốt nghiệp đại học. Khi đó, Hứa Yên có chút thời gian rảnh nên về thăm bà nội. 

 

Bà cụ biết mối quan hệ trong gia đình họ không tốt, nên đã cố giữ cô lại và ép gọi điện cho bố mẹ cô. 

 

Nhưng khi họ đến, cả ba người không nói một lời nào. Hứa Yên chỉ ăn một bữa cơm, rồi vội vã rời đi. 

 

Bây giờ, hai người trước mặt vẫn giống như trong ký ức của cô. 

 

Vẫn là những khuôn mặt mơ hồ mà dù có cầu cứu, thời còn khổ sở học cấp hai, cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến. 

 

“Chúng ta chỉ muốn đến thăm con.” Lần này, người lên tiếng vẫn là Hứa Triều Huy. 

 

Thật kỳ lạ, ông bố này, ngày trước đối với sự thiên vị trong nhà đều coi như không thấy. 

 

Nhưng sau khi Hứa Yên và Từ Quế Anh xích mích, ông lại tự nhận vai trò làm chất bôi trơn giữa hai mẹ con. 

 

Ông tự cho rằng, dù Hứa Yên không để ý đến Từ Quế Anh nữa, nhưng vẫn đối xử tốt với ông. 

 

Hoàn toàn không nghĩ đến lý do tại sao Hứa Yên còn giao tiếp với ông – bởi ngay khi cô không còn nhận tiền sinh hoạt từ ông nữa, cô cũng chẳng thèm để ý đến ông rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Số ký tự: 0