Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Chương 10

Thực Điềm Bất Trường Nhục

2025-03-28 11:18:30

15 

 

Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. 

 

Tiếng gõ cửa ngắn và dồn dập. 

 

“Mở cửa mau! Con nhãi c.h.ế.t tiệt! Con nhãi xui xẻo! Đừng giả vờ không có nhà, tao biết mày ở đây! 

 

“A——” Tiếng khóc la bên ngoài vang lên rõ mồn một: 

 

“Mày đúng là đồ vô ơn! Mày kiếm được tiền rồi là bỏ rơi bố mẹ, đúng không? 

 

“Ông trời ơi! Hãy nhìn đứa con bất hiếu này đi! Chúng tôi khổ sở nuôi nó lớn, giờ nó kiếm được tiền lại không nuôi cha mẹ nữa!” 

 

Bên ngoài vọng vào những âm thanh hỗn loạn, có vẻ như đã có người kéo đến xem. 

 

Ai ở ngoài vậy? Có phải đến tìm Triệu Điềm không? 

 

Tôi từ từ mặc quần áo, định lại gần cửa để xem chuyện gì. Nhưng ngay khi tôi còn đang mặc, thì đã nghe thấy tiếng “rầm rầm” như có người đang đập cửa… 

 

Lúc cửa bị phá ra, tôi vừa vặn mang xong giày. 

 

Người xông vào đối mặt trực tiếp với tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. 

 

Đó là một người đàn ông to lớn, khoảng hơn 50 tuổi. Đằng sau ông ta là một người phụ nữ cùng độ tuổi, có lẽ là vợ ông ta. Tiếng mắng nhiếc ban nãy chắc chắn là từ bà ta mà ra. 

 

Người vào cuối cùng là một người đàn ông trông khoảng hơn 30 tuổi, không to khỏe lắm. 

 

Ánh mắt người đàn ông hơn 50 tuổi thoáng qua một chút lúng túng: 

 

“…Cháu là ai? 

 

“Triệu Điềm đâu?” 

 

Người phụ nữ vội vàng cười giả lả, giọng nói mang theo vẻ lấy lòng: 

 

“Xin lỗi nhé, chúng tôi tìm nhầm người phải không? Chúng tôi nghe nói Triệu Điềm sống ở đây, cô ấy là con gái của chúng tôi.” 

 

“Ở đây không có ai tên Triệu Điềm cả.” Tôi đáp: “Các người tìm nhầm rồi.” 

 

Người đàn ông cũng cười gượng gạo, ba người họ chuẩn bị lùi ra ngoài: 

 

“Xin lỗi nhé, cái cửa này…” 

 

Là kiểu không định đền bù đây mà. 

 

Dĩ nhiên tôi cũng không dám bắt họ đền. 

 

Với dáng vẻ như thế này, họ rời đi càng sớm càng tốt. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi nín thở chờ họ rời khỏi. Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông hơn 30 tuổi bỗng lùi lại một bước. 

 

Rồi lật cuốn sách “Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng” trên bàn ra. 

 

“Triệu Điềm! 

 

“Bố! Mẹ! Đây chính là nhà của con nhãi c.h.ế.t tiệt Triệu Điềm!” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

16 

 

Nhà là gì nhỉ? 

 

Ngồi trong đồn cảnh sát, tôi tự hỏi. 

 

Là nơi bố mẹ tôi, cùng với Giang Nùng, ba người họ ngồi ăn cơm cùng nhau dưới ánh đèn vàng mờ ấm áp, vui vẻ đầm ấm sao? 

 

Hay là căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô không xa thành phố này, nơi từng nhốt Triệu Điềm hơn chục ngày, chỉ để cô ấy lỡ kỳ nhập học cấp ba? 

 

Nhà, rốt cuộc là nơi như thế nào? 

 

Không xa chỗ tôi, cặp vợ chồng kia đang cẩn thận xem xét cánh tay của “đứa con trai già” hơn 30 tuổi của họ, lúc thì thổi phù phù, lúc thì xót xa hỏi anh ta có đau không. 

 

Tôi nghĩ, đây chính là nhà. 

 

Là nhà của anh trai Triệu Điềm, là nhà của Giang Nùng, nhưng hoàn toàn không phải là nhà của tôi hay của cô ấy. 

 

Vậy nên, khi cảnh sát hỏi tôi tên là gì, tôi nhất quyết không nói ra. 

 

“Không phải…” Chú cảnh sát tỏ vẻ bất lực: “Dựa theo những gì cháu kể, trách nhiệm chính trong chuyện này cũng không phải do cháu. 

 

“Cháu chỉ cần cho chú biết tên và cách liên lạc với phụ huynh, đến lúc đó sẽ có người đến đón cháu, cháu có thể về nhà rồi.” 

 

Tôi không nói gì. 

 

“Nhưng nếu cháu từ chối hợp tác…” 

 

Tôi đã khiến mình rơi vào đồn cảnh sát, nhưng tôi hoàn toàn không muốn để bố mẹ biết. 

 

Họ chỉ sẽ nói một người thì bảo rằng tôi đúng là khiến họ đau đầu, một người thì nhìn tôi với vẻ mặt “Thấy chưa, nói gì chúng tôi thiên vị, cuối cùng gặp chuyện không phải vẫn tìm chúng tôi sao?”. 

 

Có lẽ sẽ còn một người nữa, như Giang Nùng chẳng hạn. 

 

Cô ấy sẽ bày ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa. 

 

Mặc dù, mặc dù tôi chỉ muốn bảo vệ đồ đạc của Triệu Điềm. 

 

Sáng nay, sau khi họ xác nhận đây đúng là phòng của Triệu Điềm, họ liền bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng! Sau đó, họ lật tung giường của Triệu Điềm lên. 

 

Rồi họ tìm thấy một chiếc thẻ nhỏ. 

 

Khi thấy họ chuẩn bị nhét chiếc thẻ vào túi áo, tôi gần như lập tức đoán được họ muốn làm gì, liền lao thẳng tới, cắn vào tay người đàn ông! 

 

Tôi không nương tay chút nào, anh ta theo phản xạ giật mạnh cánh tay. 

 

“Có cướp!!!” Tôi nhân cơ hội giật lấy chiếc thẻ ngân hàng từ tay anh ta, vừa chạy vừa hét toáng lên ra ngoài: 

 

“Mau báo cảnh sát! Có kẻ đột nhập cướp đồ!!!” 

 

Trong đồn cảnh sát, cả hai bên đều bảo vệ ý kiến của mình. 

 

Tôi nói tôi nghi ngờ họ đột nhập để cướp đồ. Họ lại nói chính tôi mới là kẻ trộm, nếu không, làm sao một người lạ như tôi lại ở trong phòng của con gái họ. 

 

Còn khi chú cảnh sát hỏi tên tôi, tôi nhất định không chịu nói. 

 

Sự im lặng của tôi chỉ chấm dứt khi Triệu Điềm xuất hiện. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thuê Một Người Mẹ Giả

Số ký tự: 0