Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 99
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Trong lúc im lặng, Lãng Dữ vô thức nhìn Thích Mê, sau khi suy nghĩ cậu vẫn quyết định nói bóng nói gió một chút để cô đề phòng Kiều Dã này. Cậu giả vờ bắt chuyện: “Chị gái nhỏ này, tôi nghe nói gần đây có một chiếc xe buýt?”
Đầu óc Thích Mê vừa nhảy số đã biết cậu đang định nhắc đến ai, không khỏi nhíu mày: “Kiều Dã nói cho cậu biết sao?”
Giọng nói của Lãng Dữ vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy, anh ta đã làm giao dịch với những quái vật đó, nói anh ta biết có một chiếc xe buýt, bên trong có không ít trẻ con, anh ta muốn dùng mạng sống của những đứa trẻ đó đổi lấy mạng của mình…”
“!!!”
Đồng tử của Thích Mê co lại, âm thanh như được phát ra từ kẽ răng: “Anh ta nói với quái vật như vậy sao?!”
“Đúng vậy… Chỉ là những quái vật đó đều bị tôi xử lý rồi, tôi không biết lời anh ta nói là thật hay giả.”
“Fuck! Người đàn ông kia thật sự không biết xấu hổ!” Eva đi ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu lại quát, cô ấy nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, cho dù cô ấy không thích mấy đứa nhỏ đó, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lấy bọn nhỏ làm lá chắn cho mạng sống của mình.
Phản ứng của cô ấy đã như thế, càng không cần nói đến Thích Mê.
Ánh mắt của Thích Mê đột nhiên trở nên rét lạnh, rút con d.a.o rọc giấy bên hông, nhanh chân tiến lên.
“Eva, cô ngăn Ngu San lại trước, tôi tìm bạn trai của em ấy xử lý chút chuyện.” Cô lạnh lùng nói.
“Được.”
Eva đi nhanh hơn vài bước, kéo Ngu San lại.
Nguyệt
Ngu San nhìn Thích Mê bước nhanh đi đến bóng dáng, khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Không có gì, Thích Mê nói đi lên phía trước xem xét một chút, chúng ta cứ từ từ đi qua đó.” Eva giữ tay Ngu San lại, cố hết sức bước nhỏ.
Thích Mê nhớ rõ phương hướng hai người Kiều Dã bị mang đi, nhanh chóng định vị căn biệt thự đầu tiên.
Mặt đất ở trước cửa có một bãi bụi đất, cô nghĩ chắc thiếu niên áo đen kia đã giải quyết mấy quái vật ở chỗ này.
Chỉ là, khắp nơi đều không có bóng dáng của Kiều Dã.
Trên mặt đất rải rác bụi bặm, có thể rõ ràng nhìn thấy vệt kéo lê, đại khái là có thứ gì đó kéo anh ta đi rồi.
Tức giận biến thành cảnh giác trong khoảnh khắc, Thích Mê căng thẳng nắm chặt d.a.o rọc giấy, đi theo dấu vết đến ven tường.
Ừng ực ——
Sau bức tường này có âm thanh nuốt nước miếng.
Quái vật trốn trong bóng tối phía sau tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê lui về phía sau, nhìn về phía bức tường thấp bé.
Cứu hay là không cứu lập tức trở thành đề bài khó dành cho cô, ít nhất hiện tại cô đang nổi nóng, hoàn toàn không muốn quản chuyện này.
Cho nên địch không động, cô không động.
Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co cách nhau một bức tường.
Không lâu sau Lãng Dữ đã đi tới, thấy không có một bóng người mặt đất, cậu kinh ngạc nhướng mày, quan sát bụi bặm trên mặt đất một chút, lại nhìn về phía Thích Mê cứ đứng ở đó giống như cột điện, lập tức hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Cậu đi tới đứng bên người cô: “Không muốn quản sao?”
“Xem như là vậy đi.” Thích Mê cũng thẳng thắn.
Dường như Lãng Dữ đã suy tư ra điều gì đó, đi lên trước: “Vậy chị đừng rối rắm nữa, tôi làm.”
Chỉ thấy tay anh bám vào tường, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua. Hai giây sau, không biết anh nhìn thấy cái gì, phát ra một tiếng nghi hoặc: “Hả?”
“Sao vậy?” Thích Mê tò mò, cũng vội nhón chân nhìn qua bức tường.
Sau bức tường là công viên nhỏ, trên mảnh đất cằn cỗi, có một nhánh hoa hồng màu vàng mọng nước rất dễ thấy, đĩa hoa to như khuôn mặt, vài lá cây lay động trên không trung, có thể do đã phát hiện con mồi Lãng Dữ này, đĩa hoa và lá bỗng chốc tấn công về phía cậu.
Bên chân Lãng Dữ có mấy đống cát rời, xem ra cậu đã nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật.
Nhìn lướt qua bông hồng, phía trước cách đó không xa là một cái đình nhỏ, trong đình có một nam sinh đang ngồi ngửa. Nhìn bề ngoài hẳn là còn rất trẻ, mặc quần yếm cao bồi đơn giản.
Kiều Dã cũng ở trong đình, nhưng là ngã trên mặt đất giống như xác chết, không biết sống hay chết.
Lãng Dữ nhìn chằm chằm bóng dáng của nam sinh nhìn hai giây, lạnh giọng hỏi: “Người chơi tận thế sao?”
Nam sinh cười khẽ một tiếng, xem như cam chịu: “Cho anh một cơ hội, để lại hai người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn, tôi sẽ thả anh đi.”
“Vậy sao?” Lãng Dữ cong nhẹ khóe môi, trong khoảnh khắc ngón tay hoạt động, hiện ra cây quạt nhỏ [Quy Trần]: “Có lẽ tôi phải là người nói, nhân lúc hiện tại tâm tình của tôi không tệ lắm, tôi thả cậu đi.”
Nam sinh chậm rãi đứng lên: “Có vẻ người đến không muốn nói chuyện… Hết cách rồi, vậy đánh đi!”
Chỉ thấy nam sinh tháo mắt kính xuống, đột nhiên quay đầu.
Hai luồng ánh sáng chói mắt lao tới như rồng bay, lập tức vọt vào đôi mắt của Lãng Dữ.
Cho dù đôi mắt đã bị kín bằng vải đen, nhưng ánh sáng trắng này vẫn có sức ảnh hưởng, cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trẻ nên không rõ ràng, mơ hồ mà vặn vẹo.
Đầu óc Thích Mê vừa nhảy số đã biết cậu đang định nhắc đến ai, không khỏi nhíu mày: “Kiều Dã nói cho cậu biết sao?”
Giọng nói của Lãng Dữ vẫn bình tĩnh như thường: “Đúng vậy, anh ta đã làm giao dịch với những quái vật đó, nói anh ta biết có một chiếc xe buýt, bên trong có không ít trẻ con, anh ta muốn dùng mạng sống của những đứa trẻ đó đổi lấy mạng của mình…”
“!!!”
Đồng tử của Thích Mê co lại, âm thanh như được phát ra từ kẽ răng: “Anh ta nói với quái vật như vậy sao?!”
“Đúng vậy… Chỉ là những quái vật đó đều bị tôi xử lý rồi, tôi không biết lời anh ta nói là thật hay giả.”
“Fuck! Người đàn ông kia thật sự không biết xấu hổ!” Eva đi ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu lại quát, cô ấy nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, cho dù cô ấy không thích mấy đứa nhỏ đó, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lấy bọn nhỏ làm lá chắn cho mạng sống của mình.
Phản ứng của cô ấy đã như thế, càng không cần nói đến Thích Mê.
Ánh mắt của Thích Mê đột nhiên trở nên rét lạnh, rút con d.a.o rọc giấy bên hông, nhanh chân tiến lên.
“Eva, cô ngăn Ngu San lại trước, tôi tìm bạn trai của em ấy xử lý chút chuyện.” Cô lạnh lùng nói.
“Được.”
Eva đi nhanh hơn vài bước, kéo Ngu San lại.
Nguyệt
Ngu San nhìn Thích Mê bước nhanh đi đến bóng dáng, khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Không có gì, Thích Mê nói đi lên phía trước xem xét một chút, chúng ta cứ từ từ đi qua đó.” Eva giữ tay Ngu San lại, cố hết sức bước nhỏ.
Thích Mê nhớ rõ phương hướng hai người Kiều Dã bị mang đi, nhanh chóng định vị căn biệt thự đầu tiên.
Mặt đất ở trước cửa có một bãi bụi đất, cô nghĩ chắc thiếu niên áo đen kia đã giải quyết mấy quái vật ở chỗ này.
Chỉ là, khắp nơi đều không có bóng dáng của Kiều Dã.
Trên mặt đất rải rác bụi bặm, có thể rõ ràng nhìn thấy vệt kéo lê, đại khái là có thứ gì đó kéo anh ta đi rồi.
Tức giận biến thành cảnh giác trong khoảnh khắc, Thích Mê căng thẳng nắm chặt d.a.o rọc giấy, đi theo dấu vết đến ven tường.
Ừng ực ——
Sau bức tường này có âm thanh nuốt nước miếng.
Quái vật trốn trong bóng tối phía sau tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê lui về phía sau, nhìn về phía bức tường thấp bé.
Cứu hay là không cứu lập tức trở thành đề bài khó dành cho cô, ít nhất hiện tại cô đang nổi nóng, hoàn toàn không muốn quản chuyện này.
Cho nên địch không động, cô không động.
Trong lúc nhất thời, hai bên giằng co cách nhau một bức tường.
Không lâu sau Lãng Dữ đã đi tới, thấy không có một bóng người mặt đất, cậu kinh ngạc nhướng mày, quan sát bụi bặm trên mặt đất một chút, lại nhìn về phía Thích Mê cứ đứng ở đó giống như cột điện, lập tức hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Cậu đi tới đứng bên người cô: “Không muốn quản sao?”
“Xem như là vậy đi.” Thích Mê cũng thẳng thắn.
Dường như Lãng Dữ đã suy tư ra điều gì đó, đi lên trước: “Vậy chị đừng rối rắm nữa, tôi làm.”
Chỉ thấy tay anh bám vào tường, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua. Hai giây sau, không biết anh nhìn thấy cái gì, phát ra một tiếng nghi hoặc: “Hả?”
“Sao vậy?” Thích Mê tò mò, cũng vội nhón chân nhìn qua bức tường.
Sau bức tường là công viên nhỏ, trên mảnh đất cằn cỗi, có một nhánh hoa hồng màu vàng mọng nước rất dễ thấy, đĩa hoa to như khuôn mặt, vài lá cây lay động trên không trung, có thể do đã phát hiện con mồi Lãng Dữ này, đĩa hoa và lá bỗng chốc tấn công về phía cậu.
Bên chân Lãng Dữ có mấy đống cát rời, xem ra cậu đã nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật.
Nhìn lướt qua bông hồng, phía trước cách đó không xa là một cái đình nhỏ, trong đình có một nam sinh đang ngồi ngửa. Nhìn bề ngoài hẳn là còn rất trẻ, mặc quần yếm cao bồi đơn giản.
Kiều Dã cũng ở trong đình, nhưng là ngã trên mặt đất giống như xác chết, không biết sống hay chết.
Lãng Dữ nhìn chằm chằm bóng dáng của nam sinh nhìn hai giây, lạnh giọng hỏi: “Người chơi tận thế sao?”
Nam sinh cười khẽ một tiếng, xem như cam chịu: “Cho anh một cơ hội, để lại hai người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn, tôi sẽ thả anh đi.”
“Vậy sao?” Lãng Dữ cong nhẹ khóe môi, trong khoảnh khắc ngón tay hoạt động, hiện ra cây quạt nhỏ [Quy Trần]: “Có lẽ tôi phải là người nói, nhân lúc hiện tại tâm tình của tôi không tệ lắm, tôi thả cậu đi.”
Nam sinh chậm rãi đứng lên: “Có vẻ người đến không muốn nói chuyện… Hết cách rồi, vậy đánh đi!”
Chỉ thấy nam sinh tháo mắt kính xuống, đột nhiên quay đầu.
Hai luồng ánh sáng chói mắt lao tới như rồng bay, lập tức vọt vào đôi mắt của Lãng Dữ.
Cho dù đôi mắt đã bị kín bằng vải đen, nhưng ánh sáng trắng này vẫn có sức ảnh hưởng, cậu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trẻ nên không rõ ràng, mơ hồ mà vặn vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro