Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 92

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Cậu mím môi, cuống quít dời đi tầm mắt.

Cạch cạch một tiếng, cửa xe bị khóa lại, ba người trưởng thành cùng lấy loại tư thế quái dị ngồi ở bên trong chiếc thùng xe chật chội này. Lãng Dữ và Thích Mê mặt đối mặt, Kiều Dã dựa lưng vào người Lãng Dữ, tay chân mỗi người đều chỉ có thể cứng ngắc co lại thành một khối, chỉ cần hơi hơi nhúc nhích một chút là cũng không biết có thể đụng trúng ai.

Rất nhanh, xe lẹt kẹt lẹt kẹt bắt đầu khởi động.

Đại khái là do không có điện, những người này vì thuận tiện cũng chỉ có thể dựa vào loại xe dùng chân đạp này thay cho việc đi bộ.

Dùng tới xe, chứng tỏ địa phương mà bọn họ đi cách vị trí này có lẽ khoảng cách cũng không hề gần.

Thích Mê dán tai lên trên tấm thùng sắt lạnh lẽo, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân lộn xộn tản đi hơn phân nửa, còn có một phần nhỏ đi theo sau xe... Lúc cô đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên phía trên thùng xe truyền đến một tiếng nổ thật lớn, cô theo bản năng né sang bên cạnh, khoảng cách thực sự quá gần, thoáng cái đã đụng vào trong lồng n.g.ự.c của Lãng Dữ.

Lãng Dữ: "!!!”

Cơ thể Lãng Dữ dừng một thoáng, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, không dám động đậy thêm nữa.

Thích Mê nhẹ giọng nói xin lỗi rồi chậm rãi nghiêng người ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, phía trên tấm sắt trên đầu rõ ràng có một hình bầu dục nhô vào.

Không gian vốn đã chật chội lại càng trở nên eo hẹp.

Lãng Dữ không thể không cúi thấp đầu xuống.

"Sao rồi? Được ngồi xe riêng có phải là rất thoải mái hay không?" Giây tiếp theo, phía trên truyền đến tiếng cười thô lỗ của người đàn ông.

Anh ta ung dung ngồi trên thùng sắt, đợi hai giây sau cũng không nghe thấy tiếng động nào từ trong xe, anh ta cố ý nhấc chân đá mạnh vào tấm kim loại ở hai bên trái phải.

‘Đùng’ một tiếng nổ lớn vang lên, ba người trong xe cảm giác như bị một cái chiêng nào đó gõ vào tai, khiến cho cả da đầu đập thình thịch.

Người đàn ông bây giờ mới cảm thấy hài lòng, lắc lư cơ thể đi theo chiếc xe đang di chuyển.

Thích Mê lúc này không giấu được ánh mắt muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tên đó.

Sợ người đàn ông lại đột ngột tập kích bất ngờ, cô không dám áp tai vào tấm thùng sắt nữa mà chỉ tựa đầu vào trên đó.

Chiếc xe vừa vững vàng vừa thong thả chạy, bên tai vang lên tiếng động lẹt kẹt ngày càng to hơn, như sắp vỡ tung ra.

Thích Mê ngẩn người nhìn thẳng về phía trước, yên lặng tính toán khoảng cách. Từ chỗ siêu thị lúc nãy bắt đầu đi chắc hẳn đã được hơn mười phút, với tốc độ chậm chạp của chiếc xe này, có lẽ là bọn họ chưa đi được bao xa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Suy nghĩ của cô dần dần quay trở lại, ánh mắt trở nên tập trung, lúc này cô mới nhận ra mình thứ mà mình đang nhìn thấy trước mặt là cổ của chàng trai.

Cậu ấy ở gần cô đến mức có thể nhìn thấy cả chuyển động hầu kết lăn lên lăn xuống của cậu, hay là động tác nuốt xuống rất nhẹ nhàng.

Thích Mê nhìn theo, lén liếc nhìn cậu thiếu niên đang cúi đầu, giả vờ gãi ngứa, lặng lẽ giơ tay lên...

Dường như nhận ra điều đó, Lãng Dữ đột nhiên lùi về phía sau, đẩy người phía sau cậu, cả khuôn mặt của Kiều Dã lập tức bị đập vào trên cửa xe.

Kiều Dã: "?"

Lãng Dữ ngả người về phía sau, vẻ mặt cười như không cười, giọng điệu có chút đùa cợt: "Chị gái nhỏ à, ở đây còn có người khác, cứ động tay động chân với tôi như vậy, không tốt lắm đâu?"

Hiện tại sự tình đã như vậy, Thích Mê cũng không sợ cậu bỏ chạy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Xin lỗi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu, tôi phải tự mình xác nhận mới có thể yên tâm."

“Xác nhận cái gì?" Lãng Dữ nhẹ nhướng đôi lông mày, "Tôi và chị chỉ hợp tác với nhau một thời gian ngắn, cũng không phải là lập bọn sống chung. Chỉ cần hiện tại tôi và chị cùng có chung một mục đích, như vậy còn chưa đủ sao... Thế nào, sợ tôi làm hại chị à?"

……

Thích Mê suy nghĩ hai giây, cảm thấy lời cậu nói cũng rất có đạo lý: "Đúng vậy, chỉ là đi chung cứu người, cũng không phải là lập bọn..." Cô chậm rãi bỏ tay xuống ngả người ra sau.

Trong xe lại yên tĩnh trở lại.

Xe lúc này hẳn đã tới một bãi đất trống, tiếng cọt kẹt của chiếc xe không còn vang vọng nữa, mà nhanh chóng lan ra bên ngoài.

Cửa xe bị gió thổi trúng làm rung lắc mạnh, những chiếc lá rơi trên mặt đất cũng bị cuốn lên tạo thành tiếng xào xạc.

Đột nhiên tốc độ xe tăng nhanh, chắc chắn đã đến đoạn đường xuống dốc, tiếng đạp xe tạm thời biến mất.

Sau khi đi xuống một con dốc dài, chạy thêm chưa đầy năm phút, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Người đàn ông chống tay lên thùng xe nhảy xuống đất, gõ cửa xe: “Chú ý chú ý, Đã tới nơi rồi.”

Ba người thần kinh căng thẳng.

Sau khi cửa xe mở ra, Kiều Dã và Lãng Dữ lần lượt bị lôi ra ngoài.

Thích Mê vừa định đứng dậy định ra ngoài, thì đã bị người đàn ông đẩy lại: "Gấp cái gì, cô còn chờ thêm một lát nữa!"

Nguyệt

Cô ồ một tiếng, nhân cơ hội liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Bọn họ hẳn là đã đến một khu nhà giàu trong truyền thuyết, từng tòa biệt thự độc lập được trang hoàng rất tốt tọa lạc ở hai bên đường.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0