Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 63

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Thích Mê từng chiến đấu cùng hai con quái vật, sớm đã có kinh nghiệm, lập tức nghiêng người đồng thời nắm lấy phần miệng trơn trượt của con quái vật mập mạp, giơ tay c.h.é.m đứt phần miệng rồi ném lên mặt đất.

Quái vật mập mạp bị đau, kêu la một tiếng thảm thiết, che lại phần miệng đang đổ m.á.u co chân vội chạy trốn tựa như hắn không có ý định muốn đối đầu với Thích Mê.

Thích Mê vung d.a.o đuổi theo.

Trên lầu cũng có mấy chục chỗ ngồi tương tự lầu dưới, tất cả đều được đắp đủ loại quần áo. Chỉ có hàng ghế cuối cùng là lộn xộn, bởi vì sợ hãi, quái vật mập mạp vôi vã nhét thân hình của mình vào chỗ trống, giống như hắn không nhìn thấy Thích Mê, Thích Mê cũng sẽ không thấy hắn, cố gắng che đậy kín đôi tai.

Thích Mê đảo mắt nhìn xung quanh, giọng nói không tự giác lạnh vài phần: “Trên xe nhiều người như vậy, đều là do mày ăn cả sao?”

“Ừng ực……” Quái vật mập mạp nuốt một ngụm nước bọt pha lẫn máu, run rẩy ôm đầu của mình, có lẽ do phần miệng đã bị cắt bỏ, hắn không thể điều khiển được âm điệu của mình nên âm thanh phải lặp lại đến mấy lần, Thích Mê mới nghe rõ điều hắn muốn nói chính là gì.

“Không….. Tôi không có…… Tôi không có ăn nhiều như vậy…..”

Thích Mê nhìn nhìn hắn, đi đến giữa xe rồi dừng lại, chiếu đèn flash của di động xuống, trên người quái vật mập mạp kia mặc áo sơ mi trắng và quần đen, rất giống đồng phục của tài xế.

“Mày nói mày không ăn nhiều như vậy, vậy thì là ai ăn?” Cô vừa nói vừa dùng đôi mắt dò thám khắp nơi, ngoại trừ ghế dài ở hàng cuối cùng bị quái vật mập mạp làm cho lộn xộn, mỗi một vị trí vừa lúc đều có một bộ quần áo.

Chứng tỏ nơi này đã từng đại diện cho một người ngồi.

Quái vật mập mạp nghe thấy câu hỏi này, nuốt xuống một búng máu, ra sức nghĩ nghĩ, sau đó phát ra một tiếng mơ hồ không rõ ràng: “Không…… Không nhớ rõ.”

Thích Mê cả kinh: “Không nhớ rõ? Kẻ khác đoạt đồ ăn của mày mà mày cũng không nhớ?”

Quái vật mập mạp: “Không…… Không nhớ rõ.”

Thích Mê: “Chắc chắn phải có ấn tượng gì chứ? Mập hay ốm, là cao hay lùn?”

Quái vật mập mạp dừng một chút, nâng cái đầu lên, lắc lắc: “Không nhớ rõ.”

Thích Mê: “…”

Cô nhớ trước kia mình nghe được tin tức từng nói người tiến hóa sẽ biến thành kẻ thua cả nhân loại, tính người và chỉ số thông minh sẽ nhanh chóng bị thoái hóa, chỉ còn lại kỹ năng săn mồi cơ bản.

Hiện tại vừa thấy, thật đúng là như vậy, bằng không con quái vật mập mạp này cũng không có khả năng tự nhốt bản thân ở nơi này lâu như vậy, rõ ràng chỉ cần nhấn cái chốt mở ra một cái là có thể xuống xe đi săn nhân loại mới, kết quả ngược lại tự nhốt bản thân ở trong xe.

Chờ một chút.

Không đúng.

Con quái vật này bị nhốt ở trong xe không ra được, làm sao một con quái vật khác có thể đi ra ngoài?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chẳng lẽ sự thụt lùi chỉ số thông minh của mỗi con quái vật là khác nhau?

Thích Mê im lăng không nói, quái vật mập mạp không nghe thấy động tĩnh liền thử ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy cô vẫn còn ở đó, lại lập tức chôn đầu xuống, ừng ực, nuốt một búng máu.

Nhưng nuốt m.á.u xuống cũng không thể thắng nổi việc m.á.u chảy quá nhanh, hắn nằm bò lên ghế dựa phía trước bày ra vẻ mệt mỏi.

Thích Mê suy nghĩ, xoay người: “Nếu tao mở cửa xe thả mày đi ra ngoài thì sao?”

“Ực?” Quái vật mập mạp phát ra âm thanh, tựa hồ chứa đựng hoang mang.

Ngay lúc hắn ngây người ra vài phút, Thích Mê đã chạy xuống tầng một. Sau đó, phía dưới còn truyền đến tối hậu thư của cô: “Tao mở cửa đếm đến mười, nếu mày không xuống xem như mày chịu bỏ mạng.”

“Mười…… Chín……”

Phía trên truyền đến tiếng bước chân của quái vật mập mạp.

“Tám…… Bảy……”

Bước chân của quái vật mập mạp càng lúc càng nhanh.

“Năm…… Bốn…………”

Nguyệt

Lúc này, quái vật mập mạp đã cố sức từ tầng hai chạy xuống dưới, lập tức chạy về phía cửa xe đang mở rộng.

“Ba…… Hai……”

Thích Mê chậm rãi giơ d.a.o lên, con mắt màu xanh sáng ngời bên trái tràn ngập khí lạnh.

“Một!”

Con quái vật mập mạp kia vừa nhảy xuống xe, cô đã rút d.a.o từ eo ra, nhanh chóng cắm vào trong sống lưng hắn.

Quái vật mập mạp kêu thảm thiết một tiếng, sau đó liền ngã thật mạnh xuống mặt đất.

Thích Mê xuống xe rút d.a.o ra, dùng quần áo trên người hắn lau vết m.á.u trên dao: “Xin lỗi nha, nếu g.i.ế.c người trong xe thì khó mà dọn dẹp được, chỉ có thể lừa mày ra khỏi đó… Với lại mày cũng đã ăn thịt người, vừa rồi còn muốn ăn tao, tao g.i.ế.c mày, dù mày có c.h.ế.t cũng vẫn chưa hết tội, có đúng hay không?”

Cô nhẹ giọng nói chuyện cùng quái vật mập mạp, miệng lưỡi không khác biệt lắm khi so với lúc cô ở nhà trẻ, chỉ là hiện tại đối diện với quái vật đã chết, bộ mặt bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, có thêm chút quái dị.

Sau khi lau khô dao, Thích Mê cất nó đi, chuyển xe máy lên trên xe buýt, chuẩn bị mang chiếc xe này trở về. Cô ngồi vào vị trí tài xế, bắt đầu khởi động máy, chỉ một thoáng, ánh đèn xe màu trắng đã chiếu sáng cả khung đường.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0