Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 58

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Suýt.

Đột nhiên có cảm giác đau làm cho Thích Mê như tỉnh lại khỏi giấc mộng, bỗng nhiên thu tay về.

“Làm đau cô sao?” Tiểu Lãng Dữ lo lắng nhăn lông mày nhỏ lại.

Thích Mê ngại ngùng kéo khoé miệng xuống: “Vẫn tốt… Hay là cứ để cô tự mình làm đi.”

Để một đứa trẻ chăm sóc thật quá mức quỷ dị rồi.

Nói rồi, cô đưa cánh tay đặt dưới vòi nước, để ống tay áo hoàn toàn ướt đẫm, mới có thể dễ dàng lột ra.

Không bao lâu, sau khi m.á.u tanh bên ngoài được cọ rửa, cô nhẹ vén tay áo lên, mấy vết thương xuất hiện.

Mỗi một vết thương đều rất sâu, từ mu bàn tay đến khuỷu tay, cả một cẳng tay, thậm chí có vết thương còn bong tróc lớp da lên, hiện tại m.á.u vẫn còn đang chảy ròng ròng ra ngoài.

Cánh tay phải của cô ngoại trừ m.á.u của sư tử đột biến, còn có m.á.u của cô.

Miệng vết thương dính chặt vào ống tay áo cố gắng lắm mới lột ra được, cũng may nơi đây còn có nước nê, sau khi thấm nước lên tay phải cuối cùng cũng có thể chậm rãi rút tay từ cổ áo ra

Đứa nhóc bên cạnh nhìn thấy miệng vết thương sâu của cô, mặt lạnh đến mức sắp tích được nước.

Cậu bé cất cây kéo đi, xoay người nhảy xuống ghế: “Em đi tìm người trị thương cho cô.”

“Không cần nhờ tới đám người lớp Đậu Đinh đâu, gọi Eva tới là được rồi.” Thích Mê dặn dò nói.

Tiểu Lãng Dữ dừng bước chân, quay đầu lại tựa hồ muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài, nhón chân vặn mở cửa đang khóa trái, đi ra ngoài.

Thích Mê chậm rãi thở dài một hơi.

Nhóc con này, tuy là người đã từng gặp phải chuyện khốn khó nhưng vẫn rất kiên cường...

Không bao lâu sau, Eva cầm quần áo đến cho cô, vừa tiến vào đã thuận tay đóng cửa lại.

“Sao lâu thế?” Thích Mê cởi quần áo dính m.á.u ra.

Eva bất đắc dĩ: “Không còn cách nào, muốn trách chỉ có thể trách lũ nhỏ ngốc nghếch đó, lúc tôi đi vào lấy quần áo cho cô, bọn nó vẫn luôn quấn lấy tôi.” Vừa quay đầu lại, cô ấy đã thấy được chiếc áo lông vũ đặt ở trên băng ghế, tò mò hỏi, “Người tiến hóa kia đã đến đây?”

“Ừ.”

Eva: “Thằng nhóc đó giống như thật sự quan tâm đến cô đấy nhỉ?”

“Vậy à?” Thích Mê hỏi lại, cô ném chỗ quần áo dính m.á.u xuống đất, mới vừa định duỗi tay lấy áo hoodie mới sạch sẽ thì đã bị Eva kéo cánh tay phải.

“Này, nhẹ tay chút.” Cô nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Eva mở to hai mắt: “Oh my god! Sao cô lại bị trọng thương thế này?”

Thích Mê rũ mắt: “Không có gì, cô có thể chữa... những vết thương do gãy xương sườn và sống lưng được không?”

Eva ghé sát mặt vào quan sát kỹ, hít một hơi khí lạnh: “Miệng vết thương quá sâu, tôi chỉ có thể kiểm tra qua… Trời đất ơi A Mê, cô không sợ sẽ bị nhiễm trùng sao? Cứ như vậy mà liều mạng đấu với hai con mãnh thú đó.”

Thích Mê: “Mũi của mãnh thú thực sự rất thính, nhất định không thể để bọn chúng phát hiện ra nhà trẻ có người, tôi đang trong thế bị động nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết thôi.”

Eva ngước mắt liếc nhìn cô một cái, kinh ngạc đến mức không biết nên nói cái gì.

Vì một lũ nhóc ngu ngốc đó mà phải làm đến mức này sao?

Cô ấy đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa từ khuỷu tay đến cánh tay của Thích Mê, kiểm tra tới lui xem có bị nhiễm trùng hay không, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó, ngón tay cô ấy lên tay Thích Mê thứ bột mang tên [Dược liệu] màu đỏ, tiến hành trị liệu cho Thích Mê.

Nguyệt

Không lâu sau, Thích Mê cười khẽ một tiếng: “Ngứa quá đi.”

“Vết thương lên da non sẽ ngứa.” Eva giải thích, cô ấy vẫn đang cố gắng trị liệu, nhưng thực sự rõ ràng, kỹ năng chữa khỏi của cô ấy còn chưa đủ. Miệng vết thương chỉ ngừng chảy máu, từ sâu thành nông, sau đó kết thành vảy máu, nếu muốn hoàn toàn hồi phục còn phải yêu cầu một khoảng thời gian.

Eva thở dài một hơi: “Mê à, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừm, hết đau rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, Thích Mê với lấy quần áo, chui vào trong WC cách vách, nhanh chóng đổi một bộ quần áo mới từ trong ra ngoài.

Sau đó cô nhặt quần áo dính m.á.u trên mặt đất lên gói lại mang đi, tránh cho những đứa nhóc đó phát hiện.

Hai người mới vừa mở cửa ra đã lập tức nhìn thấy Tiểu Lãng Dữ đứng ở cửa.

Tiểu Lãng Dữ hỏi: “Chữa trị xong chưa?”

Thích Mê: “Gần như xong rồi.”

Tiểu Lãng Dữ ừ một tiếng, tự nhiên mà dắt lấy tay trái của Thích Mê: “Em cầm một ít thuốc hạ sốt tới cho cô rồi, để chắc ăn, cô vẫn nên tìm gì đó bỏ bụng trước đi.”

“À, được.”

“Thấy chưa…” Eva dí sát vào Thích Mê, nụ cười mang theo ý tứ sâu xa, “Không phải vừa rồi tôi đã nói tên nhóc đó quan tâm cô lắm sao? Không phải nó đã xem cô thành mẹ rồi đấy chứ?”

Thích Mê liếc Eva một cái, huých vào khuỷu tay cô ấy.

Tiếp theo, cô đã bị tên nhóc lôi kéo tới lớp Nha Nha.

Trên bàn, thuốc và nước ấm đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0