Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 56

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Người mặc áo choàng dùng tay vuốt vuốt n.g.ự.c cho xuôi xuống, hồi tưởng lại một chút, lắc lắc đầu: “Không có dấu hiệu, đột ngột xuất hiện.”

Thích Mê: “Đại khái là sau một trăm ngày?”

Hắn gật đầu.

“Vậy quá trình thì sao? Đau đớn không? Những đặc thù này cũng đột ngột xuất hiện sao?” Vì lý do an toàn, Thích Mê cảm thấy vẫn là nên hỏi rõ một chút mới được.

Người mặc áo choàng cười lạnh một tiếng: “Đau đớn tất nhiên là đau đớn, dù sao chúng tôi đã đột phá được thế cân bằng hiện tại, bắt đầu mọc ra cánh, lại mọc ra một bộ não gấp đôi sự thông minh, bằng không làm sao có thể xảy ra chuyện tiến hoá thất bại biến thành quái vật cấp thấp như vậy chứ? Về phần có phải là đột ngột xuất hiện hay không, tôi không nhớ rõ…. Ký ức về cấp thấp đối với tôi mà nói quá mức mơ hồ.”

Thích Mê khẽ xì một tiếng, khoanh tay: “Không nhớ được những chuyện này, ngược lại rất vội nhảy ra đối chọi cùng vơi nhân loại.”

Người mặc áo choàng nhún vai, cái đầu to lớn gắn trên cổ, nghiêng một cái làm người ta có cảm giác như muốn rơi xuống ngay lập tức: “Chúng ta đã không còn là cùng một chủng loài với nhân loại, tất nhiên là không quan trọng, mặc dù nói như vậy rất không lịch sự, nhưng hiện tại nhân loại với chúng tôi mà nói, giống như mèo con ch.ó con vậy, không có một chút khác biệt nào.”

“Vậy sao?” Thích Mê lộ vẻ không vui, chậm rãi rút loan đao, “Vậy hiện tại anh đang bị con “mèo” là tôi uy hiếp?”

Người mặc áo choàng lập tức đưa tay lên ngăn lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Thích Mê hừ lạnh một tiếng, thu đao: “Anh tiếp tục đi tìm [Ảnh] đi, rất nhanh thôi tôi sẽ theo con bọ rùa đó mà tìm ra anh.”

“Thứ đồ này có làm tổn hại đến cơ thể tôi hay không?”

Thích Mê: “Nếu như anh nghe lời, nó sẽ không có hại, nếu như anh không nghe lời, vậy thì không chắc đâu… Dù sao thì nó luôn nằm trong sự khống chế của tôi, nếu như phát hiện ra có gì đó không đúng, tôi có thể sẽ để nó trực tiếp phá hoại cánh cửa tử thần của anh, đến lúc đó, anh chỉ có một con đường chết.”

Người mặc áo choàng đổ mồ hôi lạnh: “...”

“Tất nhiên rồi, thứ đồ này đi vào thì dễ, lúc lấy ra thì có chút khó khăn, vừa đi vào cơ thể nó sẽ làm loạn khắp nơi, hiện tại đang ở trong bụng của anh, có thể không bao lâu sau, nó sẽ chui vào trong não của anh, trừ phi anh chịu đựng đau đớn xé rách miệng to, lấy nó ra ngoài.”

“Không lấy, tuyệt đối không lấy!” Người mặc áo choàng bị doạ đến nỗi liên tục khoát tay.

Thích Mê cười lạnh, quay người đi mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Người mặc áo choàng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa căng thẳng trong lòng, chỉ nghe thấy Thích Mê lại trầm thấp mở miệng: “Những người tiến hoá các anh đều sẽ biến thành bộ dạng như anh sao? Hay là không nhất định?”

“Có lẽ là không nhất định đi, tôi cũng không rõ lắm.” Hắn vội vã trả lời.

“Không nhất định à…” Thích Mê nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lông mày cô hơi nhướn lên, đứng yên tại chỗ suy nghĩ hai giây, rồi mới tiếp tục ra khỏi con ngõ nhỏ.

Không thể xác định được có phải tất cả người tiến hoá đều sẽ biến hoá hay không, vậy thì không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Đứa trẻ tên Lãng Dữ kia, trên người mặc dù không có màng cánh giống như người tiến hoá, nhưng không thể loại trừ thế giới này vẫn còn tồn tại một bộ phận người tiến hoá.

Đứa trẻ đó mặc dù có sức mạnh rất lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là đang giúp cô.

Vẫn nên cẩn thận quan sát mới nói tiếp được.

Thích Mê vừa nghĩ vừa dựng xe máy dậy, dạng chân ngồi lên trên xe, quay đầu nhìn Eva vẫn đang mờ mịt: “Đang nghĩ gì thế? Lên xe đi.”

Eva quay đầu nhìn vào ngõ nhỏ một cái, đi tới thấp giọng nói: “Cô cho anh ta ăn con bọ rùa kia, thật sự có thể mang chúng ta đi tìm [Ảnh]?”

“Đúng vậy, nếu không thì cô nghĩ tôi giữ anh ta lại làm gì chứ?” Thích Mê cười nói: “Tất cả là kẻ thù đối đầu với nhau bằng kiếm, anh ta coi chúng ta là tinh tinh, không phải đồng loại, nếu như không có ích, tôi đã sớm một đao g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta rồi.”

“Vậy những lời cô nói với anh ta đều là sự thật?”

“Không thì sao, cô cho rằng tôi đang hù doạ anh ta à?”

“Ừm…”

Nguyệt

Thích Mê phản ứng lại một chút, híp mắt, nghiêng đầu nói: “Cô thật sự cảm thấy vừa rồi tôi đang hù doạ anh ta?”

Eva ngượng ngùng cười cười, cô ấy không quá tin tưởng cái thứ đồ vật nhỏ nhỏ kia lại có thể lợi hại như vậy, nhưng nghĩ lại thì, Thích Mê có thể dùng con vật nhỏ kia giải quyết tường vi biến dị, còn có cái gì không thể chứ? Thế là rất nhanh cô ấy liền lắc lắc đầu: “Không có.”

Thích Mê cạn lời, vẫy tay ra hiệu cô ấy mau chóng lên xe, quay về còn phải thu dọn t.h.i t.h.ể của những quái thú biến dị kia nữa.

Eva ừm một tiếng, chống tay lên bả vai Thích Mê ngồi lên xe, nhưng cũng vội và rụt tay lại giống như lò xo.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0