Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 50
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
“Cô…” Thích Mê nhất thời nghẹn lời.
Bởi vì cô thường xuyên chiến đấu, sợ trên người nhiễm phải vài thứ m.á.u me khó giải thích, mới không dám đứng cách bọn nhỏ quá gần… Không nghĩ đến bình thường Triệu Nhất Triết tuỳ tuỳ tiện tiện lại mẫn cảm như vậy.
Với lại không chỉ có cậu bé đó, mà đám nhỏ còn lại cũng nhao nhao “lên án”.
Phương Hân Duyệt: “Đúng, sáng hôm nay cô Thích không tết tóc cho em, cô chỉ tết tóc cho Vu Kiều Kiều!”
Diệp Thù Thi: “Cô Thích từ rất lâu rồi chưa ôm em.”
Diệp Thù Từ: “Còn có em! Lúc trước mỗi ngày cô Thích đều sẽ ôm chúng em!”
Nhất thời, mấy đứa trẻ từ ghế đẩu nhỏ hết đứng dậy, nũng nịu vây quanh bên người Thích Mê.
Vu Kiều Kiều nhìn thấy, cũng đạp giày nhỏ ra chạy đến tham gia náo nhiệt, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
“Được, là vấn đề của cô…” Thích Mê ngồi xổm xuống, chuẩn bị đặt Tiểu Lãng Dữ xuống đất, lại phát hiện ta hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mình không buông. Thế là chỉ có thể dùng sức kéo tay Tiểu Lãng Dữ ra, nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng: “Đi vào trước đi.”
Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt u ám: “...”
Cậu không đi, chỉ đứng ở cửa nhìn về phía Thích Mê.
Thích Mê dang cánh tay, cười ha ha nói với bọn trẻ một câu: “Đến đây, để cô Thích ôm ôm nào.”
Trong nháy mắt, bốn năm đứa trẻ cùng xông đến đây, giống như những chú gấu koala ôm lấy cô.
“Em, em cũng muốn!” Vương Tiểu Hổ và Bành Di Thần nhảy xuống khỏi ghế đẩu, cũng chạy đến đây tham gia náo nhiệt, ôm cả sau lưng của Thích Mê.
Người Thích Mê nặng càng thêm nặng, một tầng chồng lên một tầng.
Chỉ có Dương Thắng Tráng và Ngô Mộc Thần hai đứa ngồi vững như Thái Sơn. Dương Thắng Tráng còn một mặt khinh thường bĩu môi, nhỏ tiếng nói với Ngô Mộc
Thần ngồi bên cạnh: “Ai da, cậu nhìn đi, đám trẻ này thật là ngây thơ…” Nói rồi, còn ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngô Mộc Thần nhàn nhạt liếc mắt một cái, đồng thời cũng gật đầu: “Quá ấu trĩ…”
“Đúng không đúng không, nam tử hán đại trượng phu, ôm gì mà ôm,việc này chỉ có con gái mới làm…” Dương Thắng Tráng lại chậc chậc lưỡi.
Ngô Mộc Thần ừm một tiếng, mở giấy vẽ ra: “Ừm, dù sao thì tối hôm qua tớ được ôm cô Thích rồi.”
“Đúng vậy!”
Dương Thắng Tráng im lặng hai giây, đột nhiên nghiêng đầu: “Hả?”
Cậu là đang khoe khoang đấy hả? Đúng không?!
Ngô Mộc Thần liếc qua, nở một nụ cười ý vị thâm trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dương Thắng Tráng: “...”
Mấy phút đồng hồ thắm thiết ôm, đám trẻ sắp ép Thích Mê thành một cái bánh kẹp thịt, cô mau chóng kêu dừng lại: “Được rồi được rồi, các em sắp siết c.h.ế.t cô rồi này!”
Nhưng đám nhỏ nhiệt tình không thôi, còn xoay quanh Thích Mê 350 độ ôm cô.
Một nửa là bởi vì chơi vui.
Một nửa là cảm ơn bất ngờ mà Thích Mê mang đến.
Tiểu Lãng Dữ nhíu chặt lông mày, đang nghĩ cách cứu Thích Mê từ trong những bàn tay ma quỷ của những oắt con này ra, vừa quay đầu, nhìn thấy Eva đang ngồi xa xa trong lớp Nha Nha.
Eva nghe thấy đám trẻ toàn bộ chạy ra đã lập tức chuyển tới cái ghế đẩu trong góc tường, như là sợ bị đám “tiểu ác ma” này phát hiện.
Tiểu Lãng Dữ nhẹ nhếch khoé môi lên, ngay lập tức có chủ ý. Cậu nghiêng đầu nhỏ chỉ về phía cô ấy: “Ah, ở đây có một người nước ngoài.”
Eva: “?”
Cậu mới nhìn thấy tôi sao?
Cô ấy vừa thở hắt ra một tiếng, đã nghe giọng nói Vương Tiểu Hổ: “Người ngoại quốc đó còn ở đây?”
Một giây sau cậu bé đổi thành tiếng Trung giọng Nam điệu Bắc, lập tức chạy đến trước cửa lớp Nha Nha.
Eva co quắp đứng dậy, dán chặt lên tường: “OMG! Little devil, đừng có qua đây!”
Vương Tiểu Hổ sững sờ, sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, ngũ quan nhanh chóng nhăn nhúm: “Ô cái gì gà? Lý… cái gì cơ?!”
“OMG, là viết tắt của “oh my god”, cũng có nghĩa là “ông trời của tôi ơi”. Triệu Nhất Triết cũng đi qua đây, “Còn về cái gì lý… Tớ cũng chưa từng nghe đến.”
Ngay sau đó, soạt soạt soạt, năm sáu cái đầu nhỏ ngó nghiêng từ cửa vào, mỗi một đứa đều có biểu cảm hưng phấn.
Nguyệt
Eva cảm thấy mình giống như là một con khỉ trong vườn thú, lập tức giơ tay lên che nửa mặt, cầu cứu Thích Mê: “Mê, help me! Mau mang mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này đi ra đi!”
Thích Mê nhích người lại gần, cười nói: “Không cần phải sợ hãi như vậy, những đứa bé của lớp Đậu Đinh chúng tôi rất thân thiện… đi, đi chào dì bác sĩ một tiếng nào.”
Đám trẻ đồng thanh nói: “Cháu chào dì bác sĩ ạ!”
“Dừng! Các con đứng ở đó là được rồi!” Eva lớn giọng hô, tiếng cô ấy tràn ngập kinh hãi.
Trịnh Viện Viện ôm Địch Vân Đồng đi đến bên cạnh Thích Mê, nhẹ giọng cười: “Cô ấy sợ trẻ con như vậy sao?”
Thích Mê cười: “Đúng vậy, lúc đánh quái vật cũng không nhìn thấy cô ấy sợ hãi như vậy.”
Nhìn thấy Eva cao 1m7 bị ép đến sắp dán vào góc tường đến nơi, Thích Mê thật sự nhìn không thuận mắt, chuẩn bị đi vào giải cứu cô ấy.
Vừa đi được hai bước, bước chân của cô đột nhiên ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách ngay lập tức đông cứng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ của lớp Nha Nha.
Bởi vì cô thường xuyên chiến đấu, sợ trên người nhiễm phải vài thứ m.á.u me khó giải thích, mới không dám đứng cách bọn nhỏ quá gần… Không nghĩ đến bình thường Triệu Nhất Triết tuỳ tuỳ tiện tiện lại mẫn cảm như vậy.
Với lại không chỉ có cậu bé đó, mà đám nhỏ còn lại cũng nhao nhao “lên án”.
Phương Hân Duyệt: “Đúng, sáng hôm nay cô Thích không tết tóc cho em, cô chỉ tết tóc cho Vu Kiều Kiều!”
Diệp Thù Thi: “Cô Thích từ rất lâu rồi chưa ôm em.”
Diệp Thù Từ: “Còn có em! Lúc trước mỗi ngày cô Thích đều sẽ ôm chúng em!”
Nhất thời, mấy đứa trẻ từ ghế đẩu nhỏ hết đứng dậy, nũng nịu vây quanh bên người Thích Mê.
Vu Kiều Kiều nhìn thấy, cũng đạp giày nhỏ ra chạy đến tham gia náo nhiệt, ánh mắt lấp lánh nhìn cô.
“Được, là vấn đề của cô…” Thích Mê ngồi xổm xuống, chuẩn bị đặt Tiểu Lãng Dữ xuống đất, lại phát hiện ta hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mình không buông. Thế là chỉ có thể dùng sức kéo tay Tiểu Lãng Dữ ra, nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng: “Đi vào trước đi.”
Tiểu Lãng Dữ vẻ mặt u ám: “...”
Cậu không đi, chỉ đứng ở cửa nhìn về phía Thích Mê.
Thích Mê dang cánh tay, cười ha ha nói với bọn trẻ một câu: “Đến đây, để cô Thích ôm ôm nào.”
Trong nháy mắt, bốn năm đứa trẻ cùng xông đến đây, giống như những chú gấu koala ôm lấy cô.
“Em, em cũng muốn!” Vương Tiểu Hổ và Bành Di Thần nhảy xuống khỏi ghế đẩu, cũng chạy đến đây tham gia náo nhiệt, ôm cả sau lưng của Thích Mê.
Người Thích Mê nặng càng thêm nặng, một tầng chồng lên một tầng.
Chỉ có Dương Thắng Tráng và Ngô Mộc Thần hai đứa ngồi vững như Thái Sơn. Dương Thắng Tráng còn một mặt khinh thường bĩu môi, nhỏ tiếng nói với Ngô Mộc
Thần ngồi bên cạnh: “Ai da, cậu nhìn đi, đám trẻ này thật là ngây thơ…” Nói rồi, còn ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngô Mộc Thần nhàn nhạt liếc mắt một cái, đồng thời cũng gật đầu: “Quá ấu trĩ…”
“Đúng không đúng không, nam tử hán đại trượng phu, ôm gì mà ôm,việc này chỉ có con gái mới làm…” Dương Thắng Tráng lại chậc chậc lưỡi.
Ngô Mộc Thần ừm một tiếng, mở giấy vẽ ra: “Ừm, dù sao thì tối hôm qua tớ được ôm cô Thích rồi.”
“Đúng vậy!”
Dương Thắng Tráng im lặng hai giây, đột nhiên nghiêng đầu: “Hả?”
Cậu là đang khoe khoang đấy hả? Đúng không?!
Ngô Mộc Thần liếc qua, nở một nụ cười ý vị thâm trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dương Thắng Tráng: “...”
Mấy phút đồng hồ thắm thiết ôm, đám trẻ sắp ép Thích Mê thành một cái bánh kẹp thịt, cô mau chóng kêu dừng lại: “Được rồi được rồi, các em sắp siết c.h.ế.t cô rồi này!”
Nhưng đám nhỏ nhiệt tình không thôi, còn xoay quanh Thích Mê 350 độ ôm cô.
Một nửa là bởi vì chơi vui.
Một nửa là cảm ơn bất ngờ mà Thích Mê mang đến.
Tiểu Lãng Dữ nhíu chặt lông mày, đang nghĩ cách cứu Thích Mê từ trong những bàn tay ma quỷ của những oắt con này ra, vừa quay đầu, nhìn thấy Eva đang ngồi xa xa trong lớp Nha Nha.
Eva nghe thấy đám trẻ toàn bộ chạy ra đã lập tức chuyển tới cái ghế đẩu trong góc tường, như là sợ bị đám “tiểu ác ma” này phát hiện.
Tiểu Lãng Dữ nhẹ nhếch khoé môi lên, ngay lập tức có chủ ý. Cậu nghiêng đầu nhỏ chỉ về phía cô ấy: “Ah, ở đây có một người nước ngoài.”
Eva: “?”
Cậu mới nhìn thấy tôi sao?
Cô ấy vừa thở hắt ra một tiếng, đã nghe giọng nói Vương Tiểu Hổ: “Người ngoại quốc đó còn ở đây?”
Một giây sau cậu bé đổi thành tiếng Trung giọng Nam điệu Bắc, lập tức chạy đến trước cửa lớp Nha Nha.
Eva co quắp đứng dậy, dán chặt lên tường: “OMG! Little devil, đừng có qua đây!”
Vương Tiểu Hổ sững sờ, sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, ngũ quan nhanh chóng nhăn nhúm: “Ô cái gì gà? Lý… cái gì cơ?!”
“OMG, là viết tắt của “oh my god”, cũng có nghĩa là “ông trời của tôi ơi”. Triệu Nhất Triết cũng đi qua đây, “Còn về cái gì lý… Tớ cũng chưa từng nghe đến.”
Ngay sau đó, soạt soạt soạt, năm sáu cái đầu nhỏ ngó nghiêng từ cửa vào, mỗi một đứa đều có biểu cảm hưng phấn.
Nguyệt
Eva cảm thấy mình giống như là một con khỉ trong vườn thú, lập tức giơ tay lên che nửa mặt, cầu cứu Thích Mê: “Mê, help me! Mau mang mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này đi ra đi!”
Thích Mê nhích người lại gần, cười nói: “Không cần phải sợ hãi như vậy, những đứa bé của lớp Đậu Đinh chúng tôi rất thân thiện… đi, đi chào dì bác sĩ một tiếng nào.”
Đám trẻ đồng thanh nói: “Cháu chào dì bác sĩ ạ!”
“Dừng! Các con đứng ở đó là được rồi!” Eva lớn giọng hô, tiếng cô ấy tràn ngập kinh hãi.
Trịnh Viện Viện ôm Địch Vân Đồng đi đến bên cạnh Thích Mê, nhẹ giọng cười: “Cô ấy sợ trẻ con như vậy sao?”
Thích Mê cười: “Đúng vậy, lúc đánh quái vật cũng không nhìn thấy cô ấy sợ hãi như vậy.”
Nhìn thấy Eva cao 1m7 bị ép đến sắp dán vào góc tường đến nơi, Thích Mê thật sự nhìn không thuận mắt, chuẩn bị đi vào giải cứu cô ấy.
Vừa đi được hai bước, bước chân của cô đột nhiên ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách ngay lập tức đông cứng, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ của lớp Nha Nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro