Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 5

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Leng keng!

Suýt chút nữa cô đã ném trúng, con d.a.o gọt hoa quả cắm vào ngay bệ cửa sổ.

Thích Mê tặc lưỡi thất vọng, đi đến cửa sổ cất con dao, thản nhiên nhìn ra ngoài, vẫn có thể thấy đôi mắt đỏ trong bóng tối.

Đang suy nghĩ có nên giáng cho con mèo đen thêm một đòn nữa hay không thì đột nhiên một tiếng hét chói tai xé tan bầu không khí im lặng.

Cô thầm nghĩ không ổn, nhét con d.a.o gọt hoa quả vào thắt lưng, cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài. Đi đến cửa phòng tắm là vừa lúc kéo xong khóa áo lên.

Cạnh cửa lại có một con sâu trắng béo đang bò. Ngoài con to nhất, còn có những con nhỏ hơn xếp chồng lên nhau chen chúc dày đặc, từng con một chui vào khe cửa.

Thích Mê khẽ nhíu mày, tìm được một cái thùng rác bị hỏng ở phòng học đối diện, dùng xẻng xúc lên, ném hết vào bồn cầu xong mới quay trở về. Vài con lọt lưới đều bị cô dẫm c.h.ế.t lúc đi ra khỏi cửa.

Đang định nói gì đó thì thấy Đỗ Thụy và Trình Viện Viện ôm nhau, cô sững người trong giây lát.

Trịnh Viện Viện nhào vào l*иg n.g.ự.c của Đỗ Thụy, không ngừng lẩm bẩm "Làm tôi sợ c.h.ế.t khϊếp" trong tiếng khóc.

Đỗ Thụy vỗ vỗ lưng của Trịnh Viện Viện, như thể anh không để ý xem có chuyện gì mà chỉ tò mò về áo khoác của Thích Mê: “Nam?”

Nguyệt

Thích Mê hồi phục tinh thần: “À, tôi tìm thấy ở phòng nghỉ, có mỗi một cái, nếu không tôi cũng lấy cho hai người.” Cô quay đầu nhìn mười đứa trẻ quấn chăn bông, trông như búp bê Nga, vừa dễ thương vừa buồn cười, mỗi đứa trưng ra một bộ mặt ăn dưa, chớp mắt nhìn hai người đang ôm nhau.

Lúc này Vu Kiều Kiều mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ định tìm cha dượng cho con phải không?"

Suy cho cùng vẫn là con gái của Trịnh Viện Viện, mấy vấn đề hỏi ra đều đúng trọng điểm.

Trịnh Viện Viện sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng lùi lại. Cô ấy hít hít mũi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi bị sâu dọa sợ…”

"Không sao."

Đỗ Thụy tiện thể lùi về sau vài bước, đi tới trước mặt Thích Mê, thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Thích Mê lắc đầu: "Tình huống không ổn lắm."

"Cô Thích, cô Thích đã về rồi, cô có thể dẫn chúng em ra ngoài tìm cha mẹ được không?" Vương Tiểu Hổ lớn tiếng hỏi.

Đỗ Thụy giả vờ hắng giọng, sau đó hỏi Thích Mê: “Phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, để tôi.” Thích Mê vừa nói vừa đi về phía bọn trẻ, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của chúng: “Cô giáo vừa ra ngoài và nhận được hai tin tức, một tin tốt và một tin xấu, các em muốn nghe cái nào trước?"

“Tin vui!” Bọn trẻ gần như đồng thanh nói.

"Tin xấu!" Giọng điệu của Triệu Nhất Triết lạc quẻ trong đó: "Cha tớ nói, nếu nghe tin tốt trước tin xấu sẽ có cảm giác hụt hẫng. Em muốn nghe tin xấu trước!"

Thích Mê: “Vậy cô hỏi lại, các em nghe tin tốt hay tin xấu trước?”

“Tin xấu!” Mười đứa trẻ con đồng thanh hét lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thích Mê thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, trịnh trọng nhìn xung quanh: “Nghe đây, tin xấu là ông mặt trời của chúng ta bị bệnh cần nghỉ ngơi, chính vì thế bầu trời mới tối đi như vậy…"

Vừa dứt lời, Triệu Nhất Triết đột nhiên đứng lên: "Cô giáo, cô nói dối! Cha em nói mặt trời chỉ là một ngôi sao, không phải người, sẽ không bị bệnh!"

Nụ cười trên mặt của Thích Mê đông cứng lại: “…” Sao cha em cái gì cũng nói vậy!

Cô xấu hổ hắng giọng, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Đúng vậy, bạn Triệu Nhất Triết nói không sai. Mặt trời là một ngôi sao cố định nên sẽ không bị bệnh. Cô nói như vậy là để các bạn dễ hiểu hơn thôi."

“Vậy thưa cô, chuyện gì đã xảy ra với mặt trời vậy?”

Thích Mê: “Chính là, mặt trời có thể sẽ không mọc nữa.”

"Cái gì? Không mọc nữa?!" Vương Tiểu Hổ vẻ mặt khoa trương, vỗ trán, nằm xuống giường, "Trời ạ, sau này chúng ta mỗi ngày đều phải ngủ..."

"Nhưng tớ không muốn phải ngủ mỗi ngày!"

"Tớ cũng không muốn, tớ ghét ngủ nhất!"

……

Trong phòng lại ồn ào lên, bọn trẻ càng để ý đến bầu trời. Thích Mê vội vàng vỗ tay giữ trật tự: “Mọi người quên chúng ta còn có một tin tốt sao?”

"Tin tốt là gì vậy cô." Vương Tiểu Hổ lại ngồi dậy, làm ra bộ dáng mệt mỏi.

"Tin tốt là cha mẹ chúng ta, bao gồm tất cả những người dân trong thành phố, đã được các anh hùng triệu hồi đi giải cứu mặt trời, cô tin rằng sự dưới sự nỗ lực của bọn họ, mặt trời sẽ sớm mọc thôi!" Thích Mê cười giơ tay lên: “ Chúng ta cùng nhau cổ vũ cha mẹ cố lên có được không?”

Mười đứa trẻ mặt không biểu tình: "..."

Lặng ngắt như tờ.

Mấy đứa trẻ ngơ ngác chớp mắt, hiếm khi lộ ra vẻ trưởng thành hơn so với tuổi của chúng. Ánh mắt nhìn Thích Mê kia như đang nhìn đứa bé ngốc ở nhà bên vậy.

"Xin lỗi cô Thích, nhưng mà trên thế giới này không có Ultraman." Triệu Nhất Triết nhắc nhở nói, bộ dáng cẩn thận, như là sợ làm tổn thương sự ngây thơ như trẻ con của Thích Mê.

Thích Mê: “…” Cảm ơn em.

Như vừa mở ra một cuộc thảo luận, bọn nhỏ tiếp tục nói: "Cô ơi, mẹ em nói Ultraman là do người bình thường biểu diễn thôi, mẹ cô không nói với cô ạ?"

"Mẹ tớ cũng nói thế! Trên TV là giả hết!"

"Ôi, cô Thích, cô lớn vậy rồi mà chuyện này cũng không biết! Hahaha, buồn cười quá." Không biết Vương Tiểu Hổ buồn cười chỗ nào, bày ra bộ dáng như uống rượu giả. Tay nhỏ nắm chặt vào thành giường cười to.

Thích Mê: “…” Tôi mệt quá.

Cô khoanh tay lại, khẽ thở dài, lắc đầu một cách bí ẩn. Lắc đầu xong còn chậc lưỡi, tỏ vẻ tiếc nuối: “Dù sao các em vẫn còn nhỏ, có một số chuyện cha mẹ chưa nói cho các em biết đâu… Có biết tại sao họ lại nói dối các em như vậy không?"

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0