Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 48

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Lúc Thích Mê ma sát cho mặt tường bằng phẳng lại, xi măng trộn khô rất nhanh, trong khoảnh khắc đã biến thành một bức tường đẩy không đổ. Dùng tay gõ gõ, bức tường này vừa cứng vừa lạnh, không có lỗ hổng, vô cùng vững chắc.

“It’s amazing! Mê, đây lại là kỹ năng gì của vậy?” Biểu cảm khoa trương tán thưởng Thích Mê của Eva đã hiện rõ trên mặt.

Thích Mê cười cười, dời khung cửa vừa mới tháo dỡ lên: “Đại khái là… Kỹ năng của một chủ thầu lao động?”

Khoảng mấy phút sau, cô lại lắp một cánh cửa lên bờ tường vừa mới xây xong.

Nguyệt

Eva từng cầm điện thoại lên nhìn thời gian, từ lúc Thích Mê dùng dây kẽm buộc cột thép cho tới lúc lắp xong cánh cửa, vẫn không đến một tiếng đồng hồ.

Mỗi bước mà Thích Mê làm, giây tiếp theo nên làm cái gì, dùng sức lực bao nhiêu, hình như trong lòng cô đã tính toán sẵn cả rồi, vừa ra tay thì sẽ hoàn thành, thật sự khiến người thán phục. Với người lãng phí không ít thời gian mà nói, có lẽ là Đỗ Thuỵ và Eva giống như đang gây trở ngại chứ không phải đang giúp đỡ, vẫn là phải để cô tiến hành kết thúc bước cuối cùng.

Đỗ Thuỵ lấy kính xuống. Có thể làm cho một khuôn mặt tê liệt biểu lộ ra cảm xúc kinh ngạc, đủ để chứng minh anh ấy khâm phục Thích Mê như thế nào: “Bây giờ… Có thể mở ra rồi?”

Thích Mê vừa quét dọn phế liệu qua bên cạnh vừa nói: “Tất nhiên, anh thử xem.”

“Oh my god! Tôi đã đợi không nổi nữa rồi!” Đỗ Thuỵ còn chưa kịp ra tay, Eva đã không kịp chờ đợi mà mở cửa ra.

Cạch một tiếng, cửa mở ra, rầm, cửa lại đóng lại.

Rất phù hợp, giống như là cánh cửa này vốn dĩ đi cùng với bức tường vậy.

“OMG!” Eva mở cửa ra lại quay trở lại, hành lang kín đột nhiên cho cô một cảm giác an tâm lạ thường.

Thích Mê cân nhắc về điểm này, mới đặc biệt xây kín bức tường. Để cuối hành lang và bức tường này có một không gian kín thì có thể sẽ an toàn hơn nhiều, đám trẻ ra ngoài đi vệ sinh cũng không cần lo lắng nhìn xung quanh nữa.

Có điều trọng điểm của bất ngờ, vẫn còn thiếu một xíu.

Thích Mê lấy mấy thanh gỗ dài chia ra đính lên hai bên tường của hành lang, làm thành một cái kệ để đồ nhỏ. Lại cố ý sửa đèn sao treo lên trên, sau đó đi đến gõ cửa lớp Đậu Đinh.

Giây tiếp theo, Vương Tiểu Hổ thì thầm âm thanh vang ra từ trong cổ họng: “Là ai gõ cửa? Cô Thích hay là quái thú?”

Cô Thích mở ra một khe nhỏ, cố ý lớn giọng nói: “Em đoán xem cô là cô Thích hay là quái thú?”

Đám trẻ lập tức nháo nhào ôm nhau tụm vào một chỗ, cười ha ha đáp: “Ah, cô Thích biến thành quái thú rồi!”

Thích Mê đẩy cửa ra, làm một động tác mời: “Đến đây, nhìn xem bất ngờ cô Thích chuẩn bị cho các em.”

“Bất ngờ! Em muốn xem bất ngờ!” Vương Tiểu Hổ chưa kịp mang giày, là đứa đầu tiên chạy ra ngoài.

Vu Kiều Kiều, Dương Thắng Tráng và Triệu Nhất Triết đi theo phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bốn đứa trẻ nhìn xung quanh một vòng, hành lang tối đen làm cho bọn trẻ rất thất vọng.

Vương Tiểu Hổ: “Ah? Cô Thích, cô đừng nói với em bất ngờ chính là bức tường này nha?”

Triệu Nhất Triết: “Cô Thích, đang yên đang lành cô lại xây lấp kín bức tường này làm gì?”

Vu Kiều Kiều: “Ngốc quá, xây kín tường lại, quỷ mới không đi vào được chứ!”

Dương Thắng Tráng vừa nghe thấy, vội vã chạy đến sau lưng Thích Mê: “Ối ối ối ối, thật sự có quỷ sao?”

Thích Mê xoa xoa đầu cậu bé: “Đừng sợ, làm gì có quỷ nào?”

Lúc này, Trịnh Viện Viện mới dẫn những đứa trẻ còn lại đi ra ngoài, vừa nhìn một mảnh tối đen, trong lòng cô ấy hơi sợ sệt. Thích Mê lại còn cố ý đóng cửa của lớp Đậu Đinh lại, cũng đóng luôn ánh sáng của điện thoại, để cho cả một dãy hành lang dài thâm nhập vào bóng tối hoàn toàn không thể nhìn thấy năm ngón tay.

“Chuẩn bị xem điều bất ngờ chưa nào? Phải nhắm mắt lại nha~” Trong bóng tối, tiếng của Thích Mê nhẹ nhàng vang khắp hành lang.

“Nhắm - mắt - xong- rồi-” đám trẻ trước sau trả lời.

Thích Mê ấn công tắc đóng mở trong tay: “Xong rồi, mở mắt ra đi nào! Tang tang tang - tàng!”

Mười đứa trẻ mở mắt ra.

Oa ah—!!!

Những người ở đây, đều phát ra tiếng kinh ngạc.

Ánh sáng lâu rồi mới được nhìn thấy, lấp lánh giống như ngân hà, mộng cảnh xuất hiện trong mắt.

Trong hành lang, ánh sáng màu cam ấm áp hắt ra từ hai bên tường, làm cho bức tường lạnh băng cũng trở nên ấm áp. vách tường ốp gạch men trắng sứ phản quang lại, lắp thêm mấy cái đèn sáng lấp lánh như sao, khuếch trương không gian lớn hơn, cho nên toàn bộ không gian giống như được lấp đầy bởi những ngôi sao, như mơ như ảo.

Lãng mạn đến nỗi làm người say mê.

“Thật xinh đẹp! Giống như toà lâu đài của công chúa vậy!”

“Chúng ta giống như là đang ở giữa các ngôi sao vậy!”

“Cái này cũng quá xinh đẹp rồi!”

….

Bọn nhỏ vui mừng nhảy múa cười đùa trong hành lang, giống như người ngoài hành tinh nhỏ làm phiền đến những ngôi sao vậy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0