Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 43

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

"Đương nhiên rồi." Thích Mê nhếch môi "Với lại nó còn có năng lực kiểm soát hệ thực vật trân quý, xem như hai chúng ta nhặt được vật báu rồi" Nói xong, cô nháy mắt ra hiệu về phía hai xe gạch đỏ, ý bảo Eva đẩy xe cùng đi vào.

Eva vừa muốn trốn không làm, Thích Mê liền giả bộ đưa đứa trẻ cho cô ấy ôm, Eva khua tay, lập tức ngoan ngoãn đi cởi dây buộc quanh xe đẩy hàng, vừa cởi vừa hầm hừ nói: "Mê, cô thật sự rất xấu xa đấy!"

Thích Mê ôm đứa trẻ đi vào đại sảnh, cười khẽ: "Thế nhưng mà đây là do cô chủ động theo tôi quay về, tôi đã từng cho cô cơ hội, là cô không đi đó thôi."

"Hừ!" Eva hừ một tiếng, ném dây thừng trong tay xuống đất. Trước đó cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Thích Mê quá mức kích động, đầu óc cô ấy hỗn loạn một cái liền theo về tới đây, giờ thì hay rồi, cảm giác như bước lên thuyền giặc vậy.

Tiếng nói chuyện của hai người truyền vào trong phòng, mấy đứa trẻ loài người đã sớm đứng ở cửa đợi.

Thích Mê ôm Tiểu Lãng Dữ vừa nhặt được, vừa xoay chốt cửa, liền nghe thấy tiếng của Bành Di Thần: "Cô Thích, cô lại đem đồ ăn ngon gì về cho chúng em... vậy mà cô lại đem về một bạn nhỏ?!"

Khi nhìn rõ đồ vật mà Thích Mê ôm trong lòng, giọng nói nũng nịu của Bành Di Thần lập tức vọt lên tận quãng tám.

"Ah, chúng em có nhiều bạn nhỏ như vậy đã đủ nhiều rồi, tại sao lại có thêm một bạn nhỏ mới đến?" Vương Tiểu Hổ khoa trương bày ra một biểu cảm thẫn thờ. Một lát sau, nhóc vỗ trán mình như thể nhọc lòng lắm: “Ôi, nhiều trẻ con thế này sẽ ầm ĩ c.h.ế.t mất.”

Thích Mê cười cười sờ đầu thằng nhóc một cái.

Trịnh Viện Viện cùng Đỗ Thuỵ ra nghênh đón, trên mặt viết đầy lo lắng: "Cô Thích, đứa trẻ này..."

"Không có việc gì, tôi sẽ để ý đến bé, đứa trẻ này vẫn là một em bé, phải chăm sóc thật tốt." Thích Mê vừa nói vừa tìm một cái giường, ôm Tiểu Lãng Dữ từ trong n.g.ự.c đặt xuống.

Cô đã suy nghĩ kỹ, trước mắt cứ quan sát đứa trẻ không rõ lai lịch này, nếu như phát hiện nó có nguy hiểm, giết; nếu như phát hiện nó an toàn, vậy thì mang theo bên cạnh giống như là một cái máy chế tạo thức ăn cũng không phải là không thể.

Trịnh Viện Viện lo lắng, bận rộn lôi kéo Thích Mê qua một bên hỏi thăm.

Mặc dù Thích Mê đang nói chuyện cùng hai người kia, nhưng ánh mắt một mực luôn nhìn về phía đứa trẻ có lai lịch không rõ ràng này.

Nhân thời cơ này, bọn trẻ vây quanh Tiểu Lãng Dữ.

Phương Hân Duyệt vẫn cột hai b.í.m tóc sừng dê trước sau như một, đứng ở vị trí đỉnh đầu của Tiểu Lãng Dữ, kinh ngạc nói: "Cậu ấy trông thật xinh đẹp, là con trai hay là con gái vậy?"

"Thật đấy, rất xinh đẹp, giống như là búp bê đồ chơi mà mẹ tớ mua cho tớ ấy." Ánh mắt của Vu Kiều Kiều nhìn thẳng vào đứa trẻ.

Dương Thắng Tráng ôm lấy cánh tay nhỏ của mình: "Không phải cậu ấy đang mặc quần áo đen đấy à, còn có thể là bé gái sao?"

"Tớ đang mặc áo đen nè, tớ đâu phải phải con trai!" Cô chị trong chị em song sinh Diệp Thù Từ phản bác. Thực tế là do thầy cô không tìm không được đồ thích hợp nên cô bé cũng chỉ có thể cố mặc vào một cái áo bông của con trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Diệp Thù Từ: "Cậu ấy xinh đẹp như vậy, nhất định là con gái."

Dương Thắng Tráng: "Mặc áo đen, đều là con trai."

Cuối cùng vẫn là Vương Tiểu Hổ lên tiếng đánh gãy: "Này nha, các cậu ở đây tranh giành thì có tác dụng gì, xem xem chẳng phải là sẽ biết rồi sao?!" Nói xong, thằng nhóc này định đưa tay ra kéo quần của Tiểu Lãng Dữ.

Thích Mê nhìn thấy tình thế không đúng, vừa định lên tiếng ngăn lại.

Ba! Tay của nhỏ Vương Tiểu Hổ bị đánh một cái rất chuẩn xác.

Tiểu Lãng Dữ yếu ớt mở mắt ra, đôi mắt như hồng ngọc tràn đầy ghét bỏ: "..."

Thật phiền phức.

Trong tiếng trách móc của đám trẻ, Lãng Dữ yếu ớt chậm rãi ngồi dậy.

“Cô Thích, cậu ấy tỉnh rồi!”

“Cô, đôi mắt của cậu ấy thế mà lại có màu đỏ như con thỏ vậy!”

Trịnh Viện Viện theo thói quen chủ động đáp lời, ngồi xổm xuống bên cạnh Lãng Dữ: “Xin chào bạn nhỏ, đây là lớp Đậu Đinh, cô là Trịnh Viện Viện cô giáo của lớp Đậu Đinh, em tên là gì nào?”

Lãng Dữ: “...”

Lãng Dữ không nói chuyện, nhàn nhạt liếc cô ấy một cái, sau đó nhìn chằm chằm Thích Mê.

Nguyệt

Thích Mê giật mình, cũng ngồi xổm xuống, cười nói: “Nhìn cô làm gì? Cô Trịnh đang nói chuyện với em kìa.”

Lãng Dữ vẫn là nhìn chằm chằm Thích Mê, nghiêm túc đáp: “.... Em tên Lãng Dữ.”

Giọng nói thẳng thắn tròn trịa, sạch sẽ trong trẻo, mang theo một chút bập bẹ.

Thích Mê như có điều gì suy nghĩ cười cười: “Ừm tốt, Lãnh Dữ, cô nhớ kỹ rồi… Cô tên là Thích Mê, em có thể gọi cô là cô Thích.”

Lãng Dữ khẽ giật mình, rủ mi mắt xuống: “Vâng…”

Trịnh Viện Viện cảm giác không được để ý đến nên có chút ngại ngùng, cô ấy chậm rãi đứng dậy: “Nếu không thì cô Thích, cô cứ chăm sóc cho em ấy đi.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0