Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 41
Hàm Chi Sĩ
2025-03-25 21:42:08
Eva lộ ra gương mặt mở mang kiến thức, đi theo Thích Mê về lại bên trong toà nhà chưa hoàn thiện.
Trải qua một trận như vậy, toà nhà chưa hoàn thiện lại càng thêm thủng lỗ chỗ. Xe đẩy hàng bị lật đổ xuống đất, gạch đỏ vỡ không còn hình dạng vương vãi khắp sàn, chỉ có thể chọn những viên vẫn được xem là hoàn chỉnh cất đi.
Đại khái là bởi vì từng cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu nên cảm giác có chung chí hướng, Eva lần này chủ động giúp cô bê gạch lên, cũng hỏi vấn đề mà thật lâu vẫn chưa suy nghĩ ra kết quả: “Mê, tôi vẫn không thể nào hiểu được, làm sao cô biết được tôi có năng lực chữa trị?”
Thích Mê liếc nhìn một cái.
Cô liếc Eva đang đứng trước mặt mình, cảm giác cô gái này có tố chất là một người đẹp đần độn. Người cũng cứu rồi, giao dịch cũng hoàn thành rồi, hiện tại mới nhớ ra hỏi cô vì sao biết được bản thân có năng lực chữa trị?
Không phải nên hỏi cho rõ ràng ngay từ khi mới bắt đầu hả?
Cặp mắt xanh của Eva loé sáng, chờ đợi câu trả lời.
"Cái này... Có lẽ xem như là năng lực của tôi đi." Thích Mê trả lời.
Eva không giải thích nổi: "Cô có năng lực dò xét năng lực của người khác?"
Cái này.
Thích Mê khó xử gãi đầu: "Không tính là dò xét năng lực của người khác, chỉ là trong thời điểm tôi có ý định tiếp xúc với đồ vật nào đó, bên tai sẽ vang lên tham số vũ khí của vật này."
"What?”
Biết là giải thích bằng miệng như thế, Eva nhất định sẽ không hiểu nên Thích Mê vỗ vỗ bụi trên tay xuống, kéo tay Eva qua.
Sau vài giây, cô chậm rãi báo một chuỗi số liệu.
[Tên vũ khí: Eva
Loại hình: thú hai chân (Gần giống con người)
Trọng lượng: 58kg
Giá trị bền bỉ: 81 (Giá trị bền bỉ của nó cũng không tồi, chỉ là độ mệt mỏi sẽ tương đối cao, đề nghị nên để nghỉ ngơi một thời gian mới sử dụng lại)
Độ linh hoạt: 87 (Độ linh hoạt của nó tương đối cao, có thể mang theo bên người)
Lực tấn công: 98 (Bản thân giá trị tấn công vốn không cao, nhưng nếu tăng thêm tiền thưởng thì giá trị tấn công sẽ rất cao, đề nghị nên có)
Nhược điểm: Không thích hợp sử dụng một tay, không thích hợp sử dụng cho cả hai tay, có thể xem như vũ khí triệu hoán để sử dụng.
Kỹ năng: phòng ngự, tấn công, chữa trị]
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bởi vì là đánh giá tiêu chuẩn vũ khí, nên phiên dịch ra chính là:
Giá trị bền bỉ - Giá trị sinh mạng
Độ linh hoạt - Độ nhanh nhẹn
Sau khi Thích Mê nói xong năng lực chữa trị cuối cùng, Eva nhanh chóng rút tay về. Cái loại kỹ năng này thật sự quá kinh khủng, giống như là chụp CT vậy, hoàn toàn phân tích ra cả người cô ấy.
Lại còn dùng đánh giá tiêu chuẩn vũ khí!
Eva nhìn Thích Mê từ trên xuống dưới: "Ý của cô là nói... Bất luận là thứ gì khi rơi vào tay cô, đều sẽ trở thành tham số vũ khí?"
Thích Mê gật đầu: "Chỉ cần là thứ tôi nhìn thấy, bất kể thứ gì."
Có [Con Mắt Tử Thần] màu xanh này của cô hỗ trợ, trong chớp mắt con mắt sẽ có thể xác định được [Cánh Cửa Tử Thần] của món đồ trong tầm mắt, mà đôi tay của cô trong lúc đó cũng có thể lựa chọn ngay ra được món vũ khí đánh bại cánh cửa tử thần ngay lập tức.
Nhưng cô không định nói tỉ mỉ về những thứ liên quan đến [Con Mắt Tử Thần] này, chỉ tuỳ tiện nói qua loa một vài câu rồi lại tiếp tục quay về chuyển gạch.
"Oh my god! Thế này cũng thần kỳ quá rồi!" Eva có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được người như thế này, có thể biến bất cứ thứ gì trong tay thành vũ khí, thật là một người chơi có sức chiến đấu mạnh mẽ!
Nhưng sau khi khiếp sợ qua đi, nghĩ lại thì một người lợi hại như vậy còn phải mang theo một đám nhỏ ngốc nghếch, ngũ quan của Eva nhíu chặt lại, cảm giác càng thêm tiếc hận.
Hai người cùng bận rộn một hồi, hai cái xe đẩy hàng to nhanh chóng được xếp đầy những viên gạch đỏ.
"Mê, cô muốn làm gì với số gạch này?" Eva giúp cô đẩy một xe đẩy hàng ra ngoài.
"Quay về xây tường." Thích Mê trả lời.
Cô nhận lấy xe đẩy hàng từ trong tay Eva, dùng dây thừng dày quấn hai xe đẩy hàng vào cạnh nhau, lại kéo ra một đầu, buộc cố định vào phía sau xe máy, sau đó đi ra phía trước xe máy, tiêu sái dạng chân ra ngồi lên trên.
"Xây tường?" Eva nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, càng thêm tò mò với hành vi của Thích Mê.
Cô ấy vừa chuẩn bị bước lên xe, Thích Mê đã đội xong mũ bảo hiểm, chạy xe phóng vọt ra ngoài.
Eva vồ vào khoảng không, hai chân suýt vấp, thiếu chút nữa là ngã ra đất rồi, cô ấy cạn lời hô lớn: "Hey!"
Thích Mê dừng lại, quay đầu nhìn: "Sao thế?"
"Đây là vấn đề của tôi sao? Mê, cô không nhìn thấy tôi vẫn chưa lên xe à?" Eva khua tay, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Thích Mê cũng không hiểu nổi: "Tôi phải quay về nhà trẻ, cô đi theo tôi làm gì? Cứ đi theo con đường này về phía trước là cô có thể ra khỏi thành phố rồi!”
Trải qua một trận như vậy, toà nhà chưa hoàn thiện lại càng thêm thủng lỗ chỗ. Xe đẩy hàng bị lật đổ xuống đất, gạch đỏ vỡ không còn hình dạng vương vãi khắp sàn, chỉ có thể chọn những viên vẫn được xem là hoàn chỉnh cất đi.
Đại khái là bởi vì từng cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu nên cảm giác có chung chí hướng, Eva lần này chủ động giúp cô bê gạch lên, cũng hỏi vấn đề mà thật lâu vẫn chưa suy nghĩ ra kết quả: “Mê, tôi vẫn không thể nào hiểu được, làm sao cô biết được tôi có năng lực chữa trị?”
Thích Mê liếc nhìn một cái.
Cô liếc Eva đang đứng trước mặt mình, cảm giác cô gái này có tố chất là một người đẹp đần độn. Người cũng cứu rồi, giao dịch cũng hoàn thành rồi, hiện tại mới nhớ ra hỏi cô vì sao biết được bản thân có năng lực chữa trị?
Không phải nên hỏi cho rõ ràng ngay từ khi mới bắt đầu hả?
Cặp mắt xanh của Eva loé sáng, chờ đợi câu trả lời.
"Cái này... Có lẽ xem như là năng lực của tôi đi." Thích Mê trả lời.
Eva không giải thích nổi: "Cô có năng lực dò xét năng lực của người khác?"
Cái này.
Thích Mê khó xử gãi đầu: "Không tính là dò xét năng lực của người khác, chỉ là trong thời điểm tôi có ý định tiếp xúc với đồ vật nào đó, bên tai sẽ vang lên tham số vũ khí của vật này."
"What?”
Biết là giải thích bằng miệng như thế, Eva nhất định sẽ không hiểu nên Thích Mê vỗ vỗ bụi trên tay xuống, kéo tay Eva qua.
Sau vài giây, cô chậm rãi báo một chuỗi số liệu.
[Tên vũ khí: Eva
Loại hình: thú hai chân (Gần giống con người)
Trọng lượng: 58kg
Giá trị bền bỉ: 81 (Giá trị bền bỉ của nó cũng không tồi, chỉ là độ mệt mỏi sẽ tương đối cao, đề nghị nên để nghỉ ngơi một thời gian mới sử dụng lại)
Độ linh hoạt: 87 (Độ linh hoạt của nó tương đối cao, có thể mang theo bên người)
Lực tấn công: 98 (Bản thân giá trị tấn công vốn không cao, nhưng nếu tăng thêm tiền thưởng thì giá trị tấn công sẽ rất cao, đề nghị nên có)
Nhược điểm: Không thích hợp sử dụng một tay, không thích hợp sử dụng cho cả hai tay, có thể xem như vũ khí triệu hoán để sử dụng.
Kỹ năng: phòng ngự, tấn công, chữa trị]
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bởi vì là đánh giá tiêu chuẩn vũ khí, nên phiên dịch ra chính là:
Giá trị bền bỉ - Giá trị sinh mạng
Độ linh hoạt - Độ nhanh nhẹn
Sau khi Thích Mê nói xong năng lực chữa trị cuối cùng, Eva nhanh chóng rút tay về. Cái loại kỹ năng này thật sự quá kinh khủng, giống như là chụp CT vậy, hoàn toàn phân tích ra cả người cô ấy.
Lại còn dùng đánh giá tiêu chuẩn vũ khí!
Eva nhìn Thích Mê từ trên xuống dưới: "Ý của cô là nói... Bất luận là thứ gì khi rơi vào tay cô, đều sẽ trở thành tham số vũ khí?"
Thích Mê gật đầu: "Chỉ cần là thứ tôi nhìn thấy, bất kể thứ gì."
Có [Con Mắt Tử Thần] màu xanh này của cô hỗ trợ, trong chớp mắt con mắt sẽ có thể xác định được [Cánh Cửa Tử Thần] của món đồ trong tầm mắt, mà đôi tay của cô trong lúc đó cũng có thể lựa chọn ngay ra được món vũ khí đánh bại cánh cửa tử thần ngay lập tức.
Nhưng cô không định nói tỉ mỉ về những thứ liên quan đến [Con Mắt Tử Thần] này, chỉ tuỳ tiện nói qua loa một vài câu rồi lại tiếp tục quay về chuyển gạch.
"Oh my god! Thế này cũng thần kỳ quá rồi!" Eva có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được người như thế này, có thể biến bất cứ thứ gì trong tay thành vũ khí, thật là một người chơi có sức chiến đấu mạnh mẽ!
Nhưng sau khi khiếp sợ qua đi, nghĩ lại thì một người lợi hại như vậy còn phải mang theo một đám nhỏ ngốc nghếch, ngũ quan của Eva nhíu chặt lại, cảm giác càng thêm tiếc hận.
Hai người cùng bận rộn một hồi, hai cái xe đẩy hàng to nhanh chóng được xếp đầy những viên gạch đỏ.
"Mê, cô muốn làm gì với số gạch này?" Eva giúp cô đẩy một xe đẩy hàng ra ngoài.
"Quay về xây tường." Thích Mê trả lời.
Cô nhận lấy xe đẩy hàng từ trong tay Eva, dùng dây thừng dày quấn hai xe đẩy hàng vào cạnh nhau, lại kéo ra một đầu, buộc cố định vào phía sau xe máy, sau đó đi ra phía trước xe máy, tiêu sái dạng chân ra ngồi lên trên.
"Xây tường?" Eva nhỏ giọng lẩm bẩm lại một lần, càng thêm tò mò với hành vi của Thích Mê.
Cô ấy vừa chuẩn bị bước lên xe, Thích Mê đã đội xong mũ bảo hiểm, chạy xe phóng vọt ra ngoài.
Eva vồ vào khoảng không, hai chân suýt vấp, thiếu chút nữa là ngã ra đất rồi, cô ấy cạn lời hô lớn: "Hey!"
Thích Mê dừng lại, quay đầu nhìn: "Sao thế?"
"Đây là vấn đề của tôi sao? Mê, cô không nhìn thấy tôi vẫn chưa lên xe à?" Eva khua tay, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Thích Mê cũng không hiểu nổi: "Tôi phải quay về nhà trẻ, cô đi theo tôi làm gì? Cứ đi theo con đường này về phía trước là cô có thể ra khỏi thành phố rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro