Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 36

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

“Anh ta là người cuối cùng tồn tại trong thành phố này.” Thích Mê nói.

Hôm qua, sau khi Thích Mê tìm được thức ăn trở về, cô đã mang theo một túi bánh mì định bụng mang tới cho người đàn ông này, nhưng tới khi đi vào trong, cô phát hiện ra anh ta đã chết.

Người đàn ông nằm trên mặt đất, m.á.u từ trong miệng phun ra. Thích Mê ngồi xổm xuống kiểm tra, phát hiện người đàn ông này bị gãy xương sườn khi cố gắng lật người lại, xương đ.â.m vào phổi gây ra tình trạng chảy m.á.u trong.

Chỉ trong một đêm, người này đã bị các giống loài biến dị cắn và ăn thịt, chỉ còn để lại một bộ xương giống y những người trên đường.

Eva nghĩ rằng bản thân đã từng chứng kiến đủ cảnh tượng đáng sợ, nhưng chưa từng có cảnh tượng nào ảnh hưởng lớn đến cô ấy như cảnh tượng hiện tại. Không chỉ ảnh hưởng đến mặt thị giác mà mùi hôi thối xung quanh còn ảnh hưởng cả đến khứu giác.

Cô ấy không kiềm chế được, quay người nôn mửa vài lần, vội vàng đi ra.

Thích Mê bước tới: “Những thông tin tôi biết do người này cung cấp.”

“Oh, nhưng sao cô, cô có thể xác định đây là con người cuối cùng còn tồn tại trong thành phố này chứ?” Eva bĩu môi, cố kìm nén sự khó chịu như dời sông lấp biển trong dạ dày.

Thấy cô ấy đã bị mắc câu, Thích Mê cũng không vội trả lời. Cô nghiêng đầu mỉm cười: “Muốn biết có phải không? Thế thì thỏa thuận đi, cô cứu một đứa trẻ hộ tôi, tôi nói cho cô nghe những gì tôi biết... Tất nhiên, tôi cũng có thể cung cấp chút đồ châm lửa sưởi ấm khác cho cô.”

Eva im lặng hai giây, miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, giao dịch xong tôi sẽ đi ngay đấy.”

Hàng mi Thích Mê cong cong: “Được.”

*

Nguyệt

Có chiếc xe máy này, chỉ tốn vài phút thời gian Thích Mê đã đưa Eva về đến nhà trẻ.

Eva vừa vào tới cửa, mấy bé con đang chơi đồ chơi lập tức ngừng đùa giỡn, tất cả đều giương đôi mắt nhỏ nhìn về phía cô.

“OMG, Mê à, tôi sợ nhất tình cảnh lũ nhỏ ngốc này nhìn chằm chằm tôi đấy.” Eva nắm chặt dây đeo vỏ kiếm trên vai, đến gần Thích Mê cầu xin sự giúp đỡ.

Thích Mê mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô ấy, quay lại nói với các bạn nhỏ: “Các em cứ chơi trò chơi tiếp đi, đây là dì bác sĩ đến để chữa trị cho bạn học Địch Vân Đồng.”

“Oa, dì ấy là người nước ngoài kìa! Đây là lần đầu tiên tớ trông thấy người nước ngoài còn sống đó!” Vương Tiểu Hổ ngồi dậy, vui sướng reo lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triệu Nhất Triết cũng vui sướng y như nhóc, cậu bé lập tức báo cáo thành quả học tiếng Anh của mình: “Hello, my name is zhaoyizhe, what is your name?”

Eva thầm trợn tròn mắt: Đúng là quá ồn ào!

Trong lúc đó, nhóm trẻ em lại tiếp tục thầm thì như thể chúng đã gặp được một kỳ quan thần bí nào đó. Thích Mê đè hai đứa nhóc Vương Tiểu Hổ và Triệu Nhất Triết đang phấn khởi muốn chạy tới, nghiêm túc nói: “Các em tự chơi đi, chuyện bên này không liên quan gì đến các em cả.”

“Cô Thích ơi, em chỉ nhìn một chút thôi mà! Chỉ một chút thôi!” Vương Tiểu Hổ bắt đầu nũng nịu.

Thích Mê nhíu mày: “Không được, ngồi về chỗ.”

Thấy Thích Mê lạnh mặt, Triệu Nhất Triết và Vương Tiểu Hổ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Sợ mấy đứa nhóc quỷ này xông tới làm ầm ĩ, cô liền đứng ngay bên cạnh các bé để răn đe.

Eva lịch sự gật đầu chào Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, đi tới bên cạnh Địch Vân Đồng, sờ tay lên trán cậu bé. Nhắm mắt quan sát một lát, cô ấy nhẹ nhàng mở miệng: “Đừng lo lắng, chỉ bị viêm phổi thôi.”

“Phải uống thuốc gì thế?” Trịnh Viện Viện nóng vội hỏi.

Eva cúi đầu xốc chăn nhỏ lên, dỡ đao lớn trên vai dựa vào bên tường: “Không cần uống thuốc, phiền các cô cởi bớt quần áo cho đứa ngốc... em bé này ra một chút.”

“Hả?” Đỗ Thụy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ trời lạnh như thế này, cởi bớt đồ ra chẳng phải sẽ làm bệnh tình nặng nề hơn sao?

Vì không thể đưa ra được quyết định, anh ấy liếc mắt sang phía Thích Mê hỏi ý kiến. Thấy Thích Mê gật đầu, Đỗ Thụy mới ngoan ngoãn làm theo, tháo mở bớt quần áo cho Địch Vân Đồng.

Bất thình lình bị tiếp xúc với không khí lạnh, bé Địch Vân Đồng còn đang sốt lập tức giật mình, ấm ức khóc to.

Ngay khi nghe thấy tiếng khóc của bé con, gương mặt Eva lập tức nhăn tít lại, viết đầy hàng chữ “ghét bỏ”. Mặc dù bàn tay cô ấy đang vươn ra tiếp xúc với lồng n.g.ự.c nhỏ của Địch Vân Đồng nhưng thân thể lại ngửa ra phía sau trốn thật xa, giống như đứa nhỏ trước mặt là một giống loài biến dị sắp cắn cô ấy vậy.

Chỉ thấy Eva duỗi hai ngón tay vạch một đường từ lồng n.g.ự.c Địch Vân Đồng đến tận vùng bụng, sau đó mở rộng năm ngón tay, nhẹ nhàng bao trùm lên lồng n.g.ự.c của cậu bé.

Đỗ Thụy và Trịnh Viện Viện liếc nhau một cái, luôn cảm thấy hành vi không uống thuốc, không tiêm này chỉ có hạng bác sĩ vô đạo đức không có giấy phép mới dám làm. Họ cảm thấy rất khó tin tưởng Eva, xoay đầu liếc mắt nhìn về phía Thích Mê.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0