Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 34

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Toàn thân trên dưới như được lấp bởi bùn và bột nhão, mơ mơ hồ hồ, đi đường tựa đang bay.

Lúc này, tiếng hét của Bành Di Thần tựa như tiếng đồng hồ báo thức, nhanh chóng khiến não bộ của Đỗ Thụy tỉnh táo lại.

“Không ổn không ổn! Thầy ơi, em không ổn rồi!” Bành Di Thần nâng cái bụng nhỏ tròn trịa của mình lên, lo lắng đến độ giậm chân trên ghế đệm.

Sợ học sinh nhỏ bị ngã, Đỗ Thụy vươn tay đỡ nhóc, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Bành Di Thần: “Không ổn rồi thầy Đỗ ơi, em đói quá, em sắp c.h.ế.t đói rồi!”

Đỗ Thụy: “...”

Bành Di Thần là đứa trẻ béo nhất lớp Đậu Đinh, từ đầu đến chân đều tròn trịa trông giống y như một chú heo con được nuôi dưỡng đầy đủ nhất chuồng. Nhóc cực kỳ thích ăn thích uống, ngày thường luôn ngoan ngoãn nghe lời nhưng chỉ mỗi tội luôn vì miếng ăn mà khóc lóc đến mức thở không ra hơi.

Hôm nay nhóc phản ứng lớn đến thế này chắc hẳn đã thật sự đói bụng.

Chờ tới khi tất cả bọn trẻ đã rửa mặt xong xuôi, Đỗ Thụy vội vàng dẫn theo nhóm bé trai trở về lớp ăn sáng.

Bốn bé gái không giống với các bé trai, các bé không thích ăn uống cho lắm nhưng lại yêu thích cái đẹp. Lúc này một loạt các bé gái đang xếp thành hàng đứng bên cạnh Thích Mê, trật tự chờ đợi cô đến buộc tóc hộ.

Lần đầu tiên tới lớp Đậu Đinh, Thích Mê chỉ biết buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Nhưng bây giờ, khi cô đã làm giáo viên mẫu giáo được một năm, không kể tới những kỹ năng khác thì chỉ riêng kỹ năng thắt b.í.m tóc của cô đã vô cùng cao siêu. Búi nửa đầu, búi cả đầu, bện b.í.m tóc xương cá, tất cả đều không thể làm khó được cô.

Cô đang tập trung buộc tóc cho Vu Kiều Kiều thì đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ho từ phía bọn trẻ.

Tối hôm qua cô đã bắt đầu nghe được tiếng ho khan liên tục của Địch Vân Đồng ở căn phòng đối diện, mặc dù cô đã cho cậu bé uống thuốc kịp thời nhưng dường như hiệu quả sử dụng không có mấy.

Trịnh Viện Viện sờ sờ trán Địch Vân Đồng, thuốc hạ sốt mới uống được một tiếng, cái trán đã lại nóng lên. Dựa theo hướng dẫn sử dụng thuốc, muốn uống liều tiếp theo phải chờ thêm ít nhất bốn tiếng đồng hồ, không thì cũng phải đổi sang một loại thuốc hạ sốt khác.

Thuốc thì dễ thôi, hiện giờ có muốn lấy thuốc ở hiệu thuốc nào trong thành phố cũng chỉ việc vào trong mà lấy, nhưng cô ấy sợ rằng thuốc chẳng có mấy tác dụng, phải uống kháng sinh mới tốt.

Trong thời buổi tận thế này, muốn tìm một bác sĩ cũng khó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bởi vì sốt nên gương mặt của Địch Vân Đồng đỏ bừng, khó chịu đến nỗi không nhịn được rên lên thành tiếng, cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ vô cùng đáng thương.

“Đừng lo lắng quá, tôi sẽ tìm ra biện pháp.” Thích Mê đứng lên, vẫy tay gọi Trịnh Viện Viện tới buộc tóc nốt cho hai cô bé còn lại.

Trịnh Viện Viện lo lắng gật đầu, đi tới nhận lấy sợi dây buộc trong bàn tay cô.

Thích Mê cởi áo khoác ngoài, chỉ để lại một chiếc áo len mùa thu màu đen tiện cho hành động. Sau khi buộc lại mái tóc xõa tung bằng dây buộc, cô chuẩn bị đi sang lớp Nha Nha bên cạnh lấy món vũ khí cô mới chế tạo xong.

Vừa mới kéo mở cửa ra, Bành Di Thần đã đột ngột lên tiếng gọi giật lại.

“Cô Thích ơi, không có đùi gà để ăn ạ?” Tay nhỏ của Bành Di Thần ôm bình sữa vừa mới uống xong, tủi thân nhìn về phía cô.

Thích Mê nhớ lại những món đồ ăn trong hộp đồ mình mang về, chiếc đùi gà duy nhất đã bị Vương Tiểu Hổ ăn mất rồi, miếng xương gà còn sót lại trong thùng rác chính là chứng cứ xác thực nhất. Là một tín đồ trung thành của ẩm thực, Bành Di Thần thường xuyên chú ý đến những bao bì có trong thùng rác, muốn giấu giếm nhóc chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Thích Mê suy nghĩ một hồi: “Cô ra ngoài đi tìm cho em nhé, có được không?”

“Nhưng bây giờ em muốn ăn ngay cơ, em đói quá.” Bành Di Thần vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, ấm ức than: “Tối hôm qua em không ăn cơm, em thấy em sắp đói c.h.ế.t mất rồi.”

Đỗ Thụy không muốn để thằng nhóc này làm chậm trễ thời gian của Thích Mê nên vội vàng kéo nhóc lại: “Thầy nấu mì ăn liền cho em nhé, được không nào? Bên trong còn thả cả thịt bò viên nha.”

Nguyệt

“Thịt bò?!” Đôi mắt Bành Di Thần sáng lên, phấn khởi gật đầu.

Đỗ Thụy xua tay, Thích Mê hiểu ý, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Mùi hương của thuốc xịt côn trùng xịt tối hôm qua trên hành lang vẫn chưa tan hết, chắc hẳn món thuốc này cũng có chút tác dụng nên hiếm khi cả sàn nhà và tường đều sạch sẽ, không có tồn tại một con côn trùng nào.

Cô cầm vũ khí lên, treo vào bên hông.

Sau khi được Thích Mê cẩn thận xử lý, chiếc loan đao hình trăng lưỡi liềm đã được thay thế một tay cầm hoàn toàn mới. Mặc dù nó không có đồ trang trí công phu và đường nét khắc họa phức tạp, chỉ dùng một tay cầm làm bằng vải đen thông thường nhưng đã trở nên vô cùng đơn giản và thiết thực. Vỏ đao bên ngoài thì xinh đẹp hơn một chút, nó được trang trí bằng những mảng nhỏ sáng tối đan xen, và khi bạn nhìn vào nó, bạn sẽ cảm thấy đúng thật có mấy phần cảm giác hoa văn đồ đằng của các dân tộc thiểu số.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0