Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 32

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

Thích Mê cười khẩy một tiếng.

Vậy ra mặt trời đã chạy sang thế giới tận thế bên cạnh rồi?

Cô cầm công cụ lên, vừa tán gẫu với Eva vừa tiếp tục chế tạo vũ khí: “Vậy sau khi qua ải, cô chủ động lựa chọn đến đây hay là chọn bừa một địa điểm vậy?”

Eva: “Xem như là tự chủ nhưng cũng xem như chọn bừa, bởi vì tôi hoàn toàn không biết thế giới tận thế tiếp theo sẽ như thế nào, tôi chỉ có thể lựa chọn đi lên, đi xuống, sang trái...Sorry, không có bên trái, là bên phải.”

“Vậy cô chọn cái nào?”

“Đi lên.” Eva nói, di chuyển chân ghế gãy và nhấn vào ô trên cùng của hàng ngoài cùng bên trái.

Ánh mắt Thích Mê rơi vào vị trí cô ấy chỉ.

Thế giới tận thế đêm cùng cực này nằm ở góc trái trên cùng của bàn cờ, nếu như lời Eva nói là thật, như vậy sẽ có ba con đường để lựa chọn...Chậc, vốn nghĩ sau khi qua ải thế giới tận thế này là có thể mang bọn nhỏ trở về, sao lại gặp phải tổ hợp thế giới tận thế rồi?

Cũng không biết lũ trẻ có thể trụ nổi ba cái thế giới tận thế hay không.

Càng nghĩ sắc mặt Thích Mê càng trở nên khó coi, cô im lặng mân mê thanh loan đao trong tay làm Eva cảm thấy hơi sợ.

“Pretty girl? Cô còn chưa nói cho tôi biết tên cô...” Eva mở miệng phá vỡ sự im lặng, nở một nụ cười ngây thơ vô hại.

Thích Mê dừng lại, trả lời: “Thích Mê.”

“Ái chà, cái tên hay đấy.” Eva lại mỉm cười.

Thích Mê cong môi, không nói gì.

Hai người lại im lặng, cả căn phòng yên tĩnh trở lại.

Eva lướt nhìn chung quanh, cô ấy thật sự không thể chịu nổi bầu không khí lúng túng như vậy nên chủ động mở miệng phá bỏ: “Mê à, nhìn cô có vẻ cũng là một người chơi thế giới tận thế, cô không có thẻ thông tin thật sao?”

“Không có, tôi cũng không biết tại sao lại bị kéo tới nơi này, tôi hoàn hoàn không đăng ký.” Thích Mê ngồi xổm xuống, cầm bút hàn cố định chuôi đao vào một đầu xích sắt.

Eva à xong thì lại hiếu kỳ, cũng ngồi xổm xuống theo: “Cô đang làm gì vậy?”

“Chế tạo vũ khí.”

Eva ồ lên một cách đầy ẩn ý.

Trong thế giới tận thế có rất nhiều người chơi, đa số sẽ lấy những thứ có sẵn, bọn họ thường chọn mấy thanh đao thuận tay là tốt lắm rồi. Thậm chí trong một số thế giới tận thế có thể gặp được vài người thợ rèn, đại đao của Eva được tạo ra như vậy, chỉ cần trả tiền là có thể có được vũ khí độc quyền cho bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cái dạng tìm một đống sắt vụn rồi ngồi chế tạo như Thích Mê thì cô ấy mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Cô ấy không khỏi tò mò hơn về Thích Mê.

*

Nguyệt

Nửa đầu đêm Eva hoàn toàn không ngủ được, một phần là do quá hưng phấn khi vừa mới tới thế giới tận thế này, phần còn lại là vì cô quá say mê nhìn Thích Mê chế tạo vũ khí, thấm thoát đã đến một giờ khuya.

Kết quả là đến lúc cô ấy định đi ngủ thì cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Một cô gái búi tóc xinh xắn đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Eva chớp mắt, Trịnh Viện Viện cũng chớp mắt, cả hai đều bối rối.

Hai người còn chưa kịp hỏi thì Thích Mê đã mở miệng giới thiệu trước: “Đây là Eva, là người có kinh nghiệm chơi thế giới tận thế, Eva, đây là đồng bạn của tôi Trịnh Viện Viện.”

Eva gật đầu mỉm cười: “Chào cô.”

Trịnh Viện Viện cũng mỉm cười: “Chào cô.”

Mấy giây sau Trịnh Viện Viện mới nhớ tới chuyện cần làm, cô ấy vội vàng nhìn về phía Thích Mê: “Cô Thích, tôi cảm thấy hình như trán của Địch Vân Đồng hơi nóng, giống như bị sốt.”

"Sao?"

Thích Mê cả kinh, lập tức đặt đồ vật trên tay xuống, vội vàng chạy đi.

Nhiệt độ ở thế giới tận thế chênh lệch quá lớn, trẻ con có sức đề kháng yếu thật sự rất dễ bị bệnh. Lúc cô mở cửa bước vào, nhìn thấy Đỗ Thụy đang ngồi cạnh Địch Vân Đồng, nhẹ nhàng vỗ về cậu bé.

Địch Vân Đồng dường như cảm thấy rất khó chịu, cậu bé hơi cau mày, khịt mũi một cái, cái miệng nhỏ mở hé như sắp khóc.

Sau khi khử trùng bằng cồn, Thích Mê sờ trán cậu bé: “Hình như bị sốt thật… Không sao đâu, tôi có tìm được thuốc, cho em ấy uống thuốc hạ sốt trước đi.”

Trịnh Viện Viện gật đầu, lật đật đi xem hộp thuốc.

Đỗ Thụy tùy ý đứng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Eva đang đứng co ro ở cửa phòng học, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Sao lại có một người nước ngoài ở đây?”

Thích Mê quay đầu lại liếc nhìn ra cửa: “Không có gì đâu, là một người chơi thế giới tận thế có nhiều kinh nghiệm, cô ấy đến đây để sưởi ấm.”

Đỗ Thụy trầm ngâm, sau đó gật đầu với Eva để bày tỏ tình hữu nghị.

Eva cũng cười với anh ấy, nhưng không bước vào, một người cao một mét bảy mấy lại co ro như con tôm núp ở cửa.

Sau khi cho Địch Vân Đồng uống thuốc và dỗ cậu bé ngủ xong cũng đã gần hai giờ sáng. Thích Mê ngáp một cái đóng cửa lại, vừa bước ra cửa đã bị Eva kéo vào lớp Nha Nha.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0