Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 29

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

“Cô yên tâm, tôi đã cất từ lâu rồi.”

Đỗ Thụy đẩy mắt kính, nghiêng người nhìn kỹ đồ vật trong tay Thích Mê.

Nguyệt

Là một thứ hình trụ rỗng hình bầu dục, dài chừng nửa mét, dày cỡ hai ngón tay.

Anh đang nhìn chăm chú thì Thích Mê đột nhiên đặt bút hàn xuống, dùng giấy nhám chà mặt ngoài của hình bầu dục.

Trong không gian yên tĩnh vang vọng âm thanh ma sát. Cô dừng lại một chút, dùng tay giữ chặt giấy nhám, dùng sức chậm rãi chà, cố gắng không làm ồn đến lũ trẻ ở phía đối diện.

Đỗ Thụy còn chưa kịp mở miệng hỏi, Thích Mê đã dẫn đầu giải thích ý tưởng chế tạo của mình cho anh, cô cầm lên một miếng sắt hình bầu dục có phần cạnh đã được chà bóng loáng, giữa miếng sắt có hàn một vòng sắt hình tròn, cô nói: “Bây Giờ tôi đang làm một cái chuôi dao, lát nữa tôi sẽ lồng thêm một sợi xích nhỏ vào, một đầu dây xích nối với vòng sắt, đầu kia là lưỡi dao, sau khi hoàn thành thì có thể biến vũ khí cận chiến thành viễn chiến một cách dễ dàng, đừng thấy bây giờ nó còn rất thô sơ, nhưng đợi ngày mai anh nhìn lại sẽ thấy giống y như sản phẩm được chế tạo trong nhà máy.”

Nói xong cô cười đắc ý, đặt thứ trong tay xuống, đứng dậy đi lấy bình giữ nhiệt.

Đỗ Thụy trầm tư suy nghĩ, một lát sau anh thở dài: “Lần này thật sự cảm ơn vì cô đã ở đây, nếu không rất nhiều người trong chúng tôi không biết ngày tận thế là như thế nào.” Anh nghĩ, ít nhất cũng sẽ không giống như bây giờ có thể ngồi trò chuyện như không có chuyện gì.

Thích Mê uống một hớp nước, cười nói: “Tôi cũng là giáo viên của lớp Đậu Đinh, đây cũng là trách nhiệm của tôi mà.”

Đỗ Thụy khẽ ừ một tiếng, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay để trước đống lửa sưởi ấm.

Hai người lại im lặng, trong không gian chỉ còn lại tiếng Thích Mê nhẹ nhàng chà sát miếng sắt.

Mấy phút sau, cô phá vỡ bầu không khí im ắng này: “Thầy Đỗ, có phải anh muốn hỏi tôi cái gì không?”

Đỗ Thụy hơi do dự, đẩy mắt kính:

“Lúc nãy nghe cô nói, nhân loại của thế giới này khi tiến hóa sẽ chia làm ba loại, một loại bình thường không tiến hóa, một loại tiến hóa thất bại biến thành quái vật, còn một loại tiến hóa thành công thành người tiến hóa…Tôi muốn hỏi, nếu như tiến hóa thành công vậy thân thể của họ sẽ trở nên vô cùng đặc biệt sao?”

Thích Mê ngừng tay, ngước mắt.

Đỗ Thụy mím môi, ngẩng đầu lên, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề anh muốn hỏi nhất: “Ý của tôi là… người tiến hóa còn có thể xem là nhân loại không?”

Đáy mắt Thích Mê lóe lên sự kinh ngạc.

Im lặng trong chốc lát, cô cười khúc khích, nói: “Có lẽ… còn tùy vào việc nhân tính có còn tồn tại hay không, nhỉ?”

Cô khó mà khẳng định được, dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy [Người tiến hóa] của thế giới này, không biết loại người này sẽ có hình dạng ra sao.

Chưa kể bản thân cô cũng đã không giống với nhóm người Đỗ Thụy.

Sau khi băng qua quá nhiều thế giới tận thế, thân thể của cô cũng tôi luyện ra kỹ năng đặc thù.

“Thành thật mà nói thì hẳn là tôi cũng không được xem là [Người] trong miệng anh.” Thích Mê dán mắt vào Đỗ Thụy, khóe môi cong lên, chữ người nhấn giọng rất nặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dù sao thì trong những người bình thường, ai có thể nắm giữ được năng lực g.i.ế.c c.h.ế.t quái vật chứ?

Đỗ Thụy cho rằng Thích Mê hiểu lầm là đang nói cô, rối rít xua tay giải thích: “Không phải như vậy, cô Thích, tôi không nói cô, tôi chỉ… Chỉ đang lo lắng…”

“Ừ, tôi biết anh không phải đang nói tôi, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp tìm ra [Ảnh], anh đừng lo lắng quá.”

“Ừm.”

“Cô Trịnh ở bên kia một mình quá lâu sẽ lo lắng, hay anh sang chỗ cô ấy đi?”

“Hả? À.”

Sau khi Thích Mê hạ lệnh đuổi khách, Đỗ Thụy chậm rãi đứng dậy, lúc đi tới cửa anh không nhịn được quay đầu lại, nói: “Cô Thích…”

Thích Mê ngẩng đầu.

Đỗ Thụy nghiêm mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Cô là người, là một người vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.”

Nói xong còn nghiêm túc gật đầu.

Thích Mê ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì cong khóe miệng.

Có thể nói là cháu trai giống cậu, lúc bình thường thì luôn im lặng ít nói, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc nghiêm túc khen ngợi người khác thì thật sự có thể làm người ta ấm lòng muốn chết.

Cô chớp mắt, bỗng nhiên cười tinh nghịch: “Vậy tôi đẹp hơn hay cô Trịnh đẹp hơn?”

Đỗ Thụy: “...”

Thích Mê nhíu mày: “Thầy Đỗ?”

Đỗ Thụy dừng lại vài giây, mặt không cảm xúc xoay người.

Tuy rằng anh nói rất nhỏ nhưng thính lực của Thích Mê rất nhạy bén, vậy nên cô loáng thoáng nghe thấy ba chữ --

Là cô ấy.

Trong nháy mắt, khóe môi của Thích Mê càng cong hơn, cô vô thức ngâm nga dân ca.

Cô nghiêm túc hát, không phát hiện ra ngoài cửa sổ có một người.

Thiếu niên dựa hờ lên tường, trong mắt tràn đầy ý cười, đầu ngón tay gõ lên tường như đang giúp cô đánh nhịp.

Có vài con thiêu thân nhìn thấy ánh lửa bên trong cửa sổ, vội vã vỗ cánh bay tới, nhưng khi thiếu niên ngước mắt lên chúng đã hóa thành tro trong nháy mắt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0