Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 103

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08

“Du Du……” Sắc mặt Hầu Thư biến đổi, nháy mắt đã trắng bệch như tờ giấy: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân đừng mà! Tôi đồng ý với ngài tối nay nhất định bắt được hai người phụ nữ kia tới đây! Xin ngài đừng đụng đến Du Du! Tôi cầu xin ngài!”

Hầu Thư vừa nói vừa dập đầu với Sĩ quan Tiên phong, lực độ rất lớn, chẳng bao lâu trên trán đã chảy máu.

“Đừng phí sức, cậu cũng biết, trước nay ta là người nói một không hai, cho dù cậu c.h.ế.t ở đây cũng vô dụng.” Sĩ quan Tiên phong hoàn toàn không thèm nhìn, sau khi xác định muốn thành hôn với Du Du, lập tức ra lệnh mấy nữ quái vật thay sườn xám màu đỏ cho Du Du.

“Đừng! Đừng đựng vào Du Du!” Hầu Thư ôm lấy chân của Sĩ quan Tiên phong: “Chỉ cần các người không chạm vào Du Du, cái gì tôi cũng đồng ý với các người! Làm trâu làm ngựa cho các người cũng được!”

“Làm trâu làm ngựa?”

Sĩ quan Tiên phong cười đến kỳ cục, sau khi dùng một chân đá văng Hầu Thư thì tiếp tục nâng chân giẫm lên người cậu ta. Dường như là cố ý, tên này còn dùng lực chân nghiền áp bông hoa cài trên n.g.ự.c của Hầu Thư, rất nhanh, cánh hoa mọng nước đã bị dẫm giống như bùn lầy.

Hầu Thư chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, nôn ra một ngụm máu.

Ý cười trên mặt Sĩ quan Tiên phong càng sâu, bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống: “Để ta làm rõ vị trí cho cậu, cậu chỉ là con ch.ó mà ta nuôi mà thôi! Nếu chậm trễ thời gian của ta nữa, ta sẽ làm thịt cậu!”

Nói xong, hắn ghét bỏ chà chiếc giày dính m.á.u lên người Hầu Thư, dùng một chân đá văng đóa hoa bị giẫm nát kia, xoay người rời đi…

Mấy người đạp xe rất nhanh, hơn nửa giờ đã vào đến thành phố.

Tay của Thích Mê bị thương, cô chỉ có thể ngồi ở ghế sau xe để Eva đưa đi, Ngu San chật vật đạp xe một mình, không thể cõng nổi Kiều Dã đang bất tỉnh, nên nhiệm vụ quan trọng này đành giao cho Lãng Dữ.

Lãng Dữ đặt Kiều Dã lên xe rồi chậm rãi theo sau đội ngũ đông đảo.

"Tôi không hiểu. Sao cậu lại phải quan tâm đến cậu ta làm gì? Cứ để cậu ta tự sinh tự diệt không được sao?" Thích Mê nhìn Lãng Dữ.

Lãng Dữ cười khẽ: "Chị à, chị đúng là mạnh miệng, nếu tôi thật sự không quan tâm thì chị nhất định cũng sẽ quay lại cứu anh ta. Thế thì sao mình phải tốn nhiều công sức như vậy, cứ để tôi làm luôn cho xong.”

Thích Mê trừng mắt, tức giận hừ một tiếng: “Nói cứ như cậu hiểu rõ tôi lắm ấy, tôi không thèm quan tâm cậu ta đâu!”

“Được thôi, vậy cứ cho là tôi đang muốn làm việc thiện tích đức đi ~” Lãng Dữ mỉm cười đáp lại, giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi.

Thích Mê không quen nghe giọng điệu này, chán ghét trợn mắt nhìn cậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không lâu sau, Lãng Dữ lấy cớ đi tìm bạn đồng hành trong thành, dừng xe, tạm biệt qua loa rồi quay người đi vào ngõ nhỏ.

Ngu San cũng chào tạm biệt Thích Mê và những người khác, ở lại trước cửa một siêu thị gần đó.

Kết quả là vừa nhìn hai người rẽ vào góc đường rời đi, cô ấy đã nghe thấy tiếng động từ trong xe tốc hành.

“San San, mau tới giúp anh.” Kiều Dã chật vật ngồi dậytừ trong chiếc xe chật hẹp.

Ngu San vui vẻ nắm lấy tay cậu ta, bảo vệ đầu cậu ta, đưa cậu ta từ trong xe ra ngoài: "Kiều Dã, anh tỉnh rồi, anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Không sao đâu, anh đã tỉnh từ lâu rồi." Kiều Dã nhảy xuống đất, duỗi tay chân rồi đóng sầm cửa xe lại, "Mẹ nó! Họ nghĩ anh là thứ gì mà lại để anh trong cái hòm sắt nát này chứ!”

"Kiều Dã, anh không thể nói như vậy, họ đang cố gắng cứu anh..." Đang nói, Ngu San đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của những gì cậu ta vừa nói, chớp chớp mắt, "Anh nói anh đã tỉnh từ lâu rồi, lúc chúng ta đang trên đường về nhà anh đã tỉnh rồi sao?”

Kiều Dã: “Đúng vậy, nửa đường đã tỉnh rồi. Sao thế?”

“Vậy tại sao anh vẫn giả vờ ngất xỉu?”

"Không giả vờ ngất, em bảo anh tỉnh lại nhìn mặt bọn họ thế nào? Để bọn họ tranh công với anh, để anh cảm ơn bọn họ?!" Kiều Dã hừ lạnh một tiếng, ôm Ngu San vào

lòng, "Nha đầu ngốc. Không phải họ đang theo dõi anh sao? Anh đã nói rồi, đừng quá tin tưởng những người đó.”

"Em nghĩ bọn họ tới để cứu em hả?" Kiều Dã thở dài, nắm lấy vai Ngu San, nhìn vào mắt cô, "Bạn gái ngốc nghếch của anh ơi, họ muốn cứu người phụ nữ ngoại quốc đó, thuận tiện cứu cả em, mua một tặng một, em là đồ tặng kèm, em vui vẻ làm gì?"

Ngu San đứng hình.

Nguyệt

Kiều Dã không để ý tới tâm tình nặng nề của cô ấy, nhìn từ trên xuống dưới: “Nào, để anh nhìn em, San San, em không xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Không sao….”

“Thật à? Không sao thì tốt.”

Kiều Dã kéo áo lông vũ trên người Ngu San xuống, trong phút chốc, bộ sườn xám đỏ rực và xương quai xanh trắng trẻo lộ ra, khiến đồng tử của cậu ta lập tức co lại.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0