Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 101

Hàm Chi Sĩ

2025-03-25 21:42:08



Đao tốt chưa già?

Thích Mê im lặng hai giây: “Em mới già đó!”

Nguyệt

“Không phải, em không có ý này, chị Thích Mê, em chỉ cảm thấy chị thực sự rất lợi hại… Tên Ngưu Vĩ kia ỷvào được Sĩ quan Tiên phong yêu thương, nên coi trời bằng vung, vẫn luôn trong tối ngoài sáng có ý với Du Du, tốt rồi, bây giờ thì em có thể thở một hơi!” Hầu Thư dùng một tay chống nạnh, một tay gãi đầu, hưng phấn đến nỗi lại di chuyển một vòng trong đình.

Thích Mê hừ nhẹ, chỉ với hai lần cô đều gặp được Ngưu Vĩ làm chuyện đó ở siêu thị, còn là cùng với nữ quái vật tiến giai thất bại, cô đã biết tên kia không phải là thứ tốt gì, trong đầu toàn là phế liệu màu vàng.

“Nếu Ngưu Vĩ đã chết, vậy lần này chắc không sao…” Hầu Thư như suy tư gì đó, gật gật đầu, sau đó cậu ta lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Thích Mê: “Không sao chị Thích Mê, chị có thể dẫn theo bạn rời đi.”

“Có… Có thể đi luôn?”

“Đúng vậy, dù sao thuộc hạ Sĩ quan Tiên phong đắc ý nhất cũng bị chị g.i.ế.c chết, trở về nói như thế nào không phải là dựa vào cái miệng của em sao? Em sẽ nói lúc em tới chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ, xung quanh đều không có ai, em không nhìn thấy các chị, các chị cũng không nhìn thấy em, đây còn không phải là cách ổn thỏa sao!” Hầu Thư nhướng mày cười: “Nói nữa, Ngư Vĩ lợi hại như vậy cũng bị giết, vậy chuyện em không bắt được người chẳng phải rất bình thường à!”

Thích Mê thấy cậu ta định liệu trước như vậy, lập tức nhẹ giọng: “Có cách như thế… Vậy chị có thể đi được rồi sao?”

“Đi đi.” Hầu Thư vẫy tay: “Nhưng chị Thích Mê, em phải nói cho chị trước một chút, lần này chắc chắn em phải mang t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ về trình báo, người tài ba dưới quyền Sĩ quan Tiên phong rất nhiều, rất có thể sẽ tìm hiểu nguồn gốc điều tra ra hung thủ, lỡ như khóa mục tiêu trên người chị, vậy chị phải thật sự cẩn thận.”

Thích Mê cong môi: “Yên tâm đi, lúc ấy chắc cánh tay của chị đã khôi phục… Chuyện này tính chị thiếu em một ơn nghĩa, chờ lần sau gặp mặt sẽ trả cho em.”

“Được rồi! Có thể cho chị Thích Mê ơn nghĩa cũng là vinh hạnh của em, vậy sau này gặp lại!” Hầu Thư cười phất tay, khóe mắt thoáng nhìn một người còn nằm trên mặt đất, lại vội hô: “Từ từ chị Thích Mê, vậy người này có liên quan đến chị không?”

Lúc này Thích Mê đã đi qua bức tường, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt từ bên kia truyền đến: “Không liên quan, không quen biết!”

Ngay sau đó, chính là âm thanh cô đạp giày da đi xa.

“Hả? Không quen biết sao?” Hầu Thư không rõ, lại gãi đầu.

Lúc này đôi mắt của Lãng Dữ đã khôi phục gần như hoàn toàn, cậu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chị ấy đang nổi nóng, để tên kia cho tôi đi.”

Hầu Thư à một tiếng, cố sức xách Kiều Dã lên, giống như xách bao tải giao cho Lãng Dữ: “Xin lỗi người anh em, tôi không ngờ anh cùng nhóm với chị Thích Mê, đôi mắt không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lãng Dữ tiếp nhận, khiêng Kiều Dã trên vai: “Không sao… Gần đây có xe đạp hay phương tiện nào đó hay không?”

“Xe đạp?” Hầu Thư hồi tưởng một chút: “Anh đi đến gara bên kia tìm thử đi, tôi nhớ rõ hình như Ngưu Vĩ đã tìm được rất nhiều xe chở hàng bằng bàn đạp.”

“Được, cảm ơn.” Lãng Dữ xoay người.

“Vậy sau này gặp lại!”

Hầu Thư ngại ngùng hạ tay xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Lãng Dữ, cho đến khi bóng dáng của cậu nhảy qua bức tường biến mất, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may là không đối đầu…

Trong lòng cậu ta còn sợ hãi nhìn bãi cát rời bên kia. Thật ra vừa rồi cậu ta quay đầu lại thấy bãi cát rời đã lúng túng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục giả ngầu, nếu không phải Thích Mê kịp thời ngăn cản, cậu ta sẽ biến thành cái gì? Cũng là một đống hạt cát sao?

Hít——

Hầu Thư càng nghĩ càng sợ, vội vàng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm trong miệng: “Chị Thích Mê, ít nhiều gì cũng nhờ chị ngăn lại tên khủng bố kia, em út cảm ơn chị trước… Chị là chị của em, là chị ruột của em!”

Sau khi bình phục tâm tình, Hầu Thư nhổ đóa hoa hồng màu vàng lên, phủi bùn đất trên rễ cắm vào túi quần yếm. Sau khi vuốt phẳng cánh hoa xong, cậu ta nhảy qua bức tường đi đến cửa biệt thự.

Cửa lớn gara bị mở ra, bên trong trống không.

Mấy người Thích Mê đã lái xe đi xa, trong đêm đen chỉ còn lại bóng dáng của họ.

Hầu Thư khẽ giật khóe miệng, phất tay về phía bọn họ rời đi… Sau khi nhìn theo một lúc lâu, cậu ta xoay người, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, đi đến căn biệt thự kia theo như lời của Thích Mê.

Vài phút sau, cậu ta đứng ở trước cửa sổ kiểu Pháp đang mở, nhìn thấy t.h.i t.h.ể vặn vẹo của Ngưu Vĩ.

Trên gương mặt thao thiết quỷ dị, có một chiếc ô ghim chặt ở giữa trán và một mảnh sứ vỡ, hầu như hoàn toàn cắm vào trong đầu. Có lẽ là do chưa từng nghĩ đến mình

sẽ chết, nên đôi mắt chuông đồng của tên này vẫn trợn rất to, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Số ký tự: 0