Quên Có Lẽ Sẽ T...
Khúc Bạch Thần Quân
2025-03-21 10:45:08
Giang Trần Nhi nằm ngây ngốc ở trên giường, tự hỏi, không biết đây có phải là chuyện tốt hay xấu! Cho tới khi, cửa phòng ngủ được mở ra một lần nữa, nàng mới giật mình, thoát khỏi suy nghĩ.
"A... Xin lỗi, ta không cố ý làm con sợ! Con đang mệt cứ nằm nghỉ đi, ta đi vào phòng tắm một chút." Giang Trần Nhi nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt, có lẽ đây là vú Vương mà Trần Hiểu Nhược nói. Ngay lập tức, Giang Trần Nhi liền muốn ngồi dậy chào hỏi, theo thói quen của mình. Nhưng lại phát hiện, trên người mình không có gì ngoài chiếc chăn này. Đành phải nằm yên gật đầu nhìn vú Vương.
Hình như vú Vương cũng nhìn thấu được hành động của nàng, chỉ cười hiền hậu nói:
"Con còn mệt, nên nằm nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Ta đã để đồ của con ở bên cạnh giường rồi, nếu cần gì con cứ gọi ta." Nói xong, bà hướng Giang Trần Nhi gật đầu, liền đi vào phòng tắm.
Đợi vú Vương ra khỏi phòng, Giang Trần Nhi lập tức ngồi dậy, đi từng bước đến cạnh giường. Ôm quần áo đã được giặt ủi sạch sẽ đi vào phòng tắm. Lát sau, nàng đi ra với bộ đồ tinh tươm nãy.
Giang Trần Nhi im lặng nhìn vết hồng nhạt trên giường, kéo chiếc ra giường vào phòng tắm, rồi ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Giang Trần Nhi không khỏi kinh ngạc. Khung cảnh trước mặt nàng khiến nàng kinh sợ. Mọi thứ ở đây đều được trang trí một cách sang trọng, quý phái, nhưng không làm cho người ta có cảm giác như chủ căn nhà này đang cố khoa trương danh thế. Mà chỉ làm cho người ta có cảm giác ấm cúng, khiến người khác có cảm giác như đang ở nhà.
"A, cô chưa khỏe sao không nghỉ thêm mà xuống đây làm gì..." vú Vương chưa kịp nói xong thì Giang Trần Nhi đã cắt dứt lời nói
"Không sao...! Con khỏe rồi, vú cứ làm tiếp công việc của mình đi ạ. Con xin phép đi trước ạ."
Vú Vương ngây ngẩn cả người, hình như ý thức được điều gì hỏi:
"Con muốn đi đâu sao?"
Giang Trần Nhi cười nhạt,: "Con xin phép được về nhà ạ, còn có công việc của con nữa. Thế nên, xin phép vú con đi." Giang Trần Nhi nói xong, không đợi vú Vương kịp phản ứng, đã nhanh bước ra ngoài cửa.
Vú Vương đang tính nói gì, lại nghe Giang Trần Nhi nói: "A, nếu người kia hỏi, vú cứ bảo là con tự động bỏ về." Nói xong liền quay đầu đi. Vú Vương chỉ biết đứng đó nhìn Giang Trần Nhi từng bước đi ra cổng.
.............
"Trần tổng.....?!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Trần Hiều Nhược. Ngước mắt lên nhìn người đang gọi mình, rồi lại quay sang nhìn tất cả mọi người trong phòng họp. Thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình rất chăm chú, Trần Hiều Nhược chỉ cười hỏi:
"Tới đâu rồi, bây giờ chúng ta đang bàn về việc thu mua công ty con sao...." Người lên tiếng lúc nãy liền lên tiếng ngắc lời Trần Hiều Nhược. Khó hiểu nhìn cô, nói:
"Chúng ta đã bàn xong việc đó lâu rồi, và hiện tại đang chờ cô nói đó, Trần tổng." Trần Lâm lên tiếng nói.
"À... Xin lỗi mọi người. A có thể nói lại cho tôi một lần nữa không...?" Trần Hiều Nhược xấu hổ ngượng ngùng cười nói. Phòng họp nhất thời ồn ào lên, có người tức giận lên tiếng mắng Trần Hiều Nhược, chỉ nghe Trần Lâm nói: "Vương Tài, nói lại một lần nữa cho Trần tổng nghe đi."
"A, tại sao hôm nay không phải là do Trưởng phỏng kinh doanh Giang làm, mà lại cho Vương Tài làm vậy?!" Hải Triều trưởng phòng kinh doanh 2 nói, lập tức cả phòng liển trở nên ồn ào.
"Hôm nay Trưởng phòng Giang có việc bận đột xuất nên không thể lên thuyết trình được. Cho nên tôi đã cho phó trưởng Vương lên thay thế." Thư kí Hà bên cạnh Trần Hiểu Nhược lên tiếng. Cô và Giang Trần Nhi là bạn thân từ thời đại học đến giờ, cho nên cô cũng có nghe về chuyện của Giang Trần Nhi. Là bạn thân tất nhiên là phải biết đứng ra giúp đỡ bạn bè trong những thời khác nguy hiểm a.
Trần Hiều Nhược ngước nhìn Thư kí Hà, quay sang nhìn người tên Hải Triều kia, nhàn nhạt nói:
"Được rồi! Ai cũng được, có gì khi trưởng phòng Giang đi làm thì kêu cô ấy làm một bản kỉ luật là được rồi." Hải Triều thấy Trần Hiều Nhược khó chịu, cũng đành im lặng không nói gì.
......
"A! Giang Trần Nhi! Sao giờ này cậu mới gọi cho tớ hả? Biết tớ lo lắng lắm không hả?! Lúc nãy, thiếu chút nữa là cậu bị mất việc rồi đó, biết không hả?" Giang Trần Nhi kéo điện thoại ra xa hết mức có thể khỏi lỗ tai của mình, cô biết bây giờ Hà Vân đang rất tức giận. Nên chỉ đành phải để cho nàng nói hết rồi mới dám nói.
Hà Vân bên kia nói xong hết tất cả bức xúc sáng nay của mình, liền im lặng nghe Giang Trần Nhi nói
"Cho tớ xin lỗi, tại hôm nay tớ có việc đột xuất nên không thể đến công ty được. Sáng nay cũng đã gọi điện thoại nhờ người làm dùm rồi. Nhưng mà, dù sao cũng rất cám ơn cậu nha Hà Vân, câu là một người bạn tốt của tớ."
Dù không được gặp mặt Giang Trần Nhi, nhưng Hà Vân cũng có thể biết được, người kia mệt mỏi đến mức nào. Chuyện xảy ra đối với Giang Trần Nhi quá mức đột ngột, ngay cả cô cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
"Cậu... tớ nghĩ, cậu nên quên hắn ta và mọi chuyện trước kia đi thì hơn." Dừng một chút, lại nói: "Nếu như hắn ta đã không thể làm cậu hạnh phúc, thì cũng đừng tự làm khổ bản thân mình mãi như thế." Hà Vân chân thành nói, cô biết bây giờ có nói gì thì cũng không thể giúp được gì cho Giang Trần Nhi cả, chỉ có mình Giang Trần Nhi mới thể giải quyết hết mọi vấn đề của bản thân mình.
Giang Trần Nhi không nói gì, chỉ im lặng nghe Hà Vân nói. Cô biết, và cũng đã quyết định. Nếu như đã không đến được với nhau, thì buông tha cho đoạn tình cảm này cũng tốt. Coi như cô và Dương Khiêm là có duyên nhưng không nợ đi.
"Có lẽ.... Quên đi thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn cậu đã an ủi tớ, Hà Vân. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ!" Giang Trần Nhi cố nặng ra một nụ cười cho người kia nghe để yên tâm.
Hà Vân nghe Giang Trần Nhi cười nói trong điện thoại, chỉ cảm thấy tiếng cười này của cô. Sao mà lại khó nghe đến như vậy chứ, thật giả dối. Lại nghe đối phương nói
"Cậu có thể xin phòng nhân sự cho tớ nghỉ một hai ngày được không? Tớ cần có thời gian để thanh tỉnh lại."
"Được cậu cứ nghỉ đi, tớ sẽ nói lại cho. Giờ thì nghỉ ngơi đi, tớ có còn có việc phải làm nữa."
Giang Trần Nhi nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, lúc này cô thật sự chỉ muốn khóc thôi. Cô gục mặt vào giường, chảy nước mắt.
Không biết qua bao lâu, di động lại đột nhiên vang lên. Giang Trần Nhi đưa tay với lấy, đưa lên tai nghe.
"Alo..."
"Trần Nhi, con hả? Có khỏe không, là mẹ đây!" Giang mẹ lên tiếng nói.
Giang Trần Nhi nghe, thấy trong đó có lẫn cả tiếng nói của Giang ba và của gia gia,mỗ mỗ. Lại nghe Giang mẹ nói tiếp:
"Trần Nhi à, nếu như con không bận gì thì về thăm gia gia và mỗ mỗ đi. Hai người bọn họ cứ nhắc đến con mãi!" Giang mẹ nói đến đây lại thở dài.
Giang Trần Nhi cũng rất nhớ hai người bọn họ, hai người đã chăm sóc yêu thương cô từ nhỏ đến lúc cô vào đại học. Giang Trần Nhi nghĩ, có lẽ nên nhân cô hội được nghỉ phép mấy về quê thăm hai người bọn họ cũng tốt. Có khi còn giúp mình quên đi hết mọi thứ cũng nên.
Suy nghĩ thông suốt, Giang Trần Nhi liền đáp ứng với Giang mẹ. Sau khi cúp máy, cô liền lấy đồ, xếp vào vali, và đi.
"A... Xin lỗi, ta không cố ý làm con sợ! Con đang mệt cứ nằm nghỉ đi, ta đi vào phòng tắm một chút." Giang Trần Nhi nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt, có lẽ đây là vú Vương mà Trần Hiểu Nhược nói. Ngay lập tức, Giang Trần Nhi liền muốn ngồi dậy chào hỏi, theo thói quen của mình. Nhưng lại phát hiện, trên người mình không có gì ngoài chiếc chăn này. Đành phải nằm yên gật đầu nhìn vú Vương.
Hình như vú Vương cũng nhìn thấu được hành động của nàng, chỉ cười hiền hậu nói:
"Con còn mệt, nên nằm nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Ta đã để đồ của con ở bên cạnh giường rồi, nếu cần gì con cứ gọi ta." Nói xong, bà hướng Giang Trần Nhi gật đầu, liền đi vào phòng tắm.
Đợi vú Vương ra khỏi phòng, Giang Trần Nhi lập tức ngồi dậy, đi từng bước đến cạnh giường. Ôm quần áo đã được giặt ủi sạch sẽ đi vào phòng tắm. Lát sau, nàng đi ra với bộ đồ tinh tươm nãy.
Giang Trần Nhi im lặng nhìn vết hồng nhạt trên giường, kéo chiếc ra giường vào phòng tắm, rồi ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Giang Trần Nhi không khỏi kinh ngạc. Khung cảnh trước mặt nàng khiến nàng kinh sợ. Mọi thứ ở đây đều được trang trí một cách sang trọng, quý phái, nhưng không làm cho người ta có cảm giác như chủ căn nhà này đang cố khoa trương danh thế. Mà chỉ làm cho người ta có cảm giác ấm cúng, khiến người khác có cảm giác như đang ở nhà.
"A, cô chưa khỏe sao không nghỉ thêm mà xuống đây làm gì..." vú Vương chưa kịp nói xong thì Giang Trần Nhi đã cắt dứt lời nói
"Không sao...! Con khỏe rồi, vú cứ làm tiếp công việc của mình đi ạ. Con xin phép đi trước ạ."
Vú Vương ngây ngẩn cả người, hình như ý thức được điều gì hỏi:
"Con muốn đi đâu sao?"
Giang Trần Nhi cười nhạt,: "Con xin phép được về nhà ạ, còn có công việc của con nữa. Thế nên, xin phép vú con đi." Giang Trần Nhi nói xong, không đợi vú Vương kịp phản ứng, đã nhanh bước ra ngoài cửa.
Vú Vương đang tính nói gì, lại nghe Giang Trần Nhi nói: "A, nếu người kia hỏi, vú cứ bảo là con tự động bỏ về." Nói xong liền quay đầu đi. Vú Vương chỉ biết đứng đó nhìn Giang Trần Nhi từng bước đi ra cổng.
.............
"Trần tổng.....?!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Trần Hiều Nhược. Ngước mắt lên nhìn người đang gọi mình, rồi lại quay sang nhìn tất cả mọi người trong phòng họp. Thấy ánh mắt mọi người đang nhìn mình rất chăm chú, Trần Hiều Nhược chỉ cười hỏi:
"Tới đâu rồi, bây giờ chúng ta đang bàn về việc thu mua công ty con sao...." Người lên tiếng lúc nãy liền lên tiếng ngắc lời Trần Hiều Nhược. Khó hiểu nhìn cô, nói:
"Chúng ta đã bàn xong việc đó lâu rồi, và hiện tại đang chờ cô nói đó, Trần tổng." Trần Lâm lên tiếng nói.
"À... Xin lỗi mọi người. A có thể nói lại cho tôi một lần nữa không...?" Trần Hiều Nhược xấu hổ ngượng ngùng cười nói. Phòng họp nhất thời ồn ào lên, có người tức giận lên tiếng mắng Trần Hiều Nhược, chỉ nghe Trần Lâm nói: "Vương Tài, nói lại một lần nữa cho Trần tổng nghe đi."
"A, tại sao hôm nay không phải là do Trưởng phỏng kinh doanh Giang làm, mà lại cho Vương Tài làm vậy?!" Hải Triều trưởng phòng kinh doanh 2 nói, lập tức cả phòng liển trở nên ồn ào.
"Hôm nay Trưởng phòng Giang có việc bận đột xuất nên không thể lên thuyết trình được. Cho nên tôi đã cho phó trưởng Vương lên thay thế." Thư kí Hà bên cạnh Trần Hiểu Nhược lên tiếng. Cô và Giang Trần Nhi là bạn thân từ thời đại học đến giờ, cho nên cô cũng có nghe về chuyện của Giang Trần Nhi. Là bạn thân tất nhiên là phải biết đứng ra giúp đỡ bạn bè trong những thời khác nguy hiểm a.
Trần Hiều Nhược ngước nhìn Thư kí Hà, quay sang nhìn người tên Hải Triều kia, nhàn nhạt nói:
"Được rồi! Ai cũng được, có gì khi trưởng phòng Giang đi làm thì kêu cô ấy làm một bản kỉ luật là được rồi." Hải Triều thấy Trần Hiều Nhược khó chịu, cũng đành im lặng không nói gì.
......
"A! Giang Trần Nhi! Sao giờ này cậu mới gọi cho tớ hả? Biết tớ lo lắng lắm không hả?! Lúc nãy, thiếu chút nữa là cậu bị mất việc rồi đó, biết không hả?" Giang Trần Nhi kéo điện thoại ra xa hết mức có thể khỏi lỗ tai của mình, cô biết bây giờ Hà Vân đang rất tức giận. Nên chỉ đành phải để cho nàng nói hết rồi mới dám nói.
Hà Vân bên kia nói xong hết tất cả bức xúc sáng nay của mình, liền im lặng nghe Giang Trần Nhi nói
"Cho tớ xin lỗi, tại hôm nay tớ có việc đột xuất nên không thể đến công ty được. Sáng nay cũng đã gọi điện thoại nhờ người làm dùm rồi. Nhưng mà, dù sao cũng rất cám ơn cậu nha Hà Vân, câu là một người bạn tốt của tớ."
Dù không được gặp mặt Giang Trần Nhi, nhưng Hà Vân cũng có thể biết được, người kia mệt mỏi đến mức nào. Chuyện xảy ra đối với Giang Trần Nhi quá mức đột ngột, ngay cả cô cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy.
"Cậu... tớ nghĩ, cậu nên quên hắn ta và mọi chuyện trước kia đi thì hơn." Dừng một chút, lại nói: "Nếu như hắn ta đã không thể làm cậu hạnh phúc, thì cũng đừng tự làm khổ bản thân mình mãi như thế." Hà Vân chân thành nói, cô biết bây giờ có nói gì thì cũng không thể giúp được gì cho Giang Trần Nhi cả, chỉ có mình Giang Trần Nhi mới thể giải quyết hết mọi vấn đề của bản thân mình.
Giang Trần Nhi không nói gì, chỉ im lặng nghe Hà Vân nói. Cô biết, và cũng đã quyết định. Nếu như đã không đến được với nhau, thì buông tha cho đoạn tình cảm này cũng tốt. Coi như cô và Dương Khiêm là có duyên nhưng không nợ đi.
"Có lẽ.... Quên đi thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn cậu đã an ủi tớ, Hà Vân. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ!" Giang Trần Nhi cố nặng ra một nụ cười cho người kia nghe để yên tâm.
Hà Vân nghe Giang Trần Nhi cười nói trong điện thoại, chỉ cảm thấy tiếng cười này của cô. Sao mà lại khó nghe đến như vậy chứ, thật giả dối. Lại nghe đối phương nói
"Cậu có thể xin phòng nhân sự cho tớ nghỉ một hai ngày được không? Tớ cần có thời gian để thanh tỉnh lại."
"Được cậu cứ nghỉ đi, tớ sẽ nói lại cho. Giờ thì nghỉ ngơi đi, tớ có còn có việc phải làm nữa."
Giang Trần Nhi nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, chỉ thấy trong lòng trống rỗng, lúc này cô thật sự chỉ muốn khóc thôi. Cô gục mặt vào giường, chảy nước mắt.
Không biết qua bao lâu, di động lại đột nhiên vang lên. Giang Trần Nhi đưa tay với lấy, đưa lên tai nghe.
"Alo..."
"Trần Nhi, con hả? Có khỏe không, là mẹ đây!" Giang mẹ lên tiếng nói.
Giang Trần Nhi nghe, thấy trong đó có lẫn cả tiếng nói của Giang ba và của gia gia,mỗ mỗ. Lại nghe Giang mẹ nói tiếp:
"Trần Nhi à, nếu như con không bận gì thì về thăm gia gia và mỗ mỗ đi. Hai người bọn họ cứ nhắc đến con mãi!" Giang mẹ nói đến đây lại thở dài.
Giang Trần Nhi cũng rất nhớ hai người bọn họ, hai người đã chăm sóc yêu thương cô từ nhỏ đến lúc cô vào đại học. Giang Trần Nhi nghĩ, có lẽ nên nhân cô hội được nghỉ phép mấy về quê thăm hai người bọn họ cũng tốt. Có khi còn giúp mình quên đi hết mọi thứ cũng nên.
Suy nghĩ thông suốt, Giang Trần Nhi liền đáp ứng với Giang mẹ. Sau khi cúp máy, cô liền lấy đồ, xếp vào vali, và đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro