Tỉnh Mộng

Chương 6

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Lúc ăn cơm có một cô gái luôn nhằm vào tôi, tôi cũng không biết cô ta nhưng cô ta năm lần bảy lượt nói về tôi, nào là khăn quàng cổ của tôi là ai tặng, đồng hồ của tôi là ai cho, chủ nhật tôi uống nước trên xe ai. Cô ta nói tôi như một chiếc xe buýt, chứa đủ người.

 

Tôi sắp tức đến phát khóc, thì có người vỗ vỗ vai của tôi an ủi, tôi nhìn theo bàn tay thon dài đẹp mắt kia, thì ra là Phó Hằng.

 

Thảo nào người phụ nữ đó cứ nhắm đến tôi, hóa ra tưởng tôi dính đến Phó Hằng.

 

Không thể chịu đựng được sự kỳ quặc của người phụ nữ đó nữa, tôi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.

 

Ở trong đó ngây người một hồi lâu tôi mới đi ra, lúc rửa tay tháo kính xuống, phát hiện hai mắt của mình hồng hồng.

 

"Bây giờ trông em giống như một chú thỏ con, trốn tránh và khóc một mình." Giọng nói bất thình lình làm tôi giật nảy mình, vừa quay đầu lại phát hiện trong tay Phó Hằng kẹp điếu thuốc nghiêng nghiêng tựa vào tường.

 

Làn da hắn rất trắng, lông mi rất dài, khóe miệng ửng đỏ, làm cho tôi nhớ tới mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song.

 

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hắn coi tôi là công cụ chắn súng.

 

Trong lòng càng thêm chán ghét, tôi đeo kính lên muốn đi ra ngoài.

 

Hắn lại chắn ở trước mặt tôi, đưa tay đẩy tôi một cái, sau đó vươn cánh tay ra.

 

Thình thịch

 

Hắn cao 1m86, bờ vai rộng che hết tầm mắt của tôi. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhưng tôi da mặt nóng rát, như thể đang được hắn ôm vào lòng.

 

"Em có vẻ ghét anh nhỉ?" Hắn cúi đầu, hơi thở đầy mùi t.h.u.ố.c lá gần như đập vào mặt tôi.

 

Đương nhiên là tôi bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, nhưng tôi cũng biết mình nên giữ khoảng cách. Chúng tôi căn bản không phải người cùng một thế giới, tội gì phải chọc cho hắn chán ghét, còn gây thêm rắc rối cho Vạn Tử.

 

Cho nên tôi quay mặt, cố tỏ ra thoải mái: "Đàn anh, đừng nói giỡn, chỉ là chúng ta không quen thôi."

 

Người không quen đương nhiên không thể gọi là chán ghét hay thích, tôi cảm thấy câu trả lời của tôi rất tuyệt vời.

 

Hắn lại nở nụ cười. Người đẹp cười rộ lên quả nhiên là khuynh thành khuynh quốc.

 

Tôi vội vàng cúi đầu, cảnh cáo mình không nên mê trai.

 

Hắn lùi lại và thả tôi ra.

 

Tôi thiếu chút nữa khuỵu xuống, vừa há to miệng hít thở không khí trong lành, vừa cảm thấy hơi buồn bã mất mát.

 

Nhưng không đợi trong đầu tôi có phản ứng, hắn bỗng nhiên kéo tay tôi...

 

“Cô nhóc ngốc, phản kích cũng không biết, xem anh đòi nơi cho em này."

 

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào phòng. Tay hắn hơi lạnh, nhưng đủ lớn, có thể bao lấy tay tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng mà hắn làm như vậy không phải sẽ khiến người ta hiểu lầm sao?

 

Cũng may sau khi vào phòng, hắn buông tôi ra, quay đầu lại nói chuyện với bạn trai Vạn Tử.

 

Một lát sau, mọi người chơi trò chơi, hắn lấy ra mấy tờ tiền.

 

Uống một ly rượu lấy một tờ một trăm tệ, là rượu trắng.

 

Bạn trai Vạn Tử nhắm mắt lại gõ vào bàn, mọi người cầm khăn tay, gõ ai thì người đó uống, uống bao nhiêu rượu thì lấy bấy nhiêu tiền.

 

Hắn như vậy vì quá giàu, có tiền tùy hứng để cho người ta chửi rủa hắn.

 

Chiếc khăn tay rơi vào tay cô gái kia, cô ta rất vui mừng.

 

Phó Hằng nhìn cô ta rồi nói: "Chúc cô may mắn."

 

Cô gái kia còn chưa uống đã cho Phó Hằng xem say, cầm lấy ly rượu một hơi uống năm ly.

 

Năm ly là năm trăm tệ, cô gái kia mặt mày hớn hở.

 

Phó Hằng dang cánh tay đặt ở trên lưng ghế dựa của tôi, tôi có ảo giác bị hắn ôm vào trong lòng.

 

Nồng độ cồn của loại rượu này là sáu mươi lăm, uống vào quả thực có thể làm dạ dày thủng một lỗ, cô gái này lại vì tiền uống đến ly thứ mười.

 

Tất cả mọi người đều thích ồn ào, reo hò và giục cô ta tiếp tục uống.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tham lam biến thành cực hình, tôi cũng không biết cô gái kia có cảm giác gì, chỉ thấy cô ta ôm bụng, mặt mày tái nhợt.

 

Kỳ thật nếu cô ta biết điểm dừng thì cũng đã kiếm được một nghìn, nhưng lòng người quá tham.

 

Kết quả cuối cùng đêm đó là cô gái này được đưa đến bệnh viện, số tiền đó bị Phó Hằng chi trả thuốc men cho cô ta.

 

Cuối cùng lúc giải tán hắn vẫn bình tĩnh nhìn tôi, dáng vẻ như đã thành công dùng vạn tiền mua một nụ cười.

 

Tiếng đẩy cửa đánh thức tôi từ trong trí nhớ, lúc này tôi mới phát hiện Phó Hằng lo lắng nhìn tôi.

 

Thấy y tá đi vào, hắn vội hỏi: "Vợ tôi không thoải mái, sắc mặt rất kém."

 

Tôi muốn nói, sắc mặt tôi kém là bởi vì tôi bị ký ức lăng trì, những ngọt ngào trước kia đều là con d.a.o hai lưỡi, hiện tại làm tôi đau đớn.

 

Y tá đo thân nhiệt cho tôi, nhìn vào vết thương, nói với tôi không được kích động và đi ra ngoài.

 

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nói gì nữa.

 

Hắn vẫn đứng bên cạnh tôi, hồi lâu nhéo nhéo tay tôi: "Lang Lang, đừng như vậy."

 

Ngọn lửa trong lòng tôi đột nhiên cháy tới cổ họng, giống như bùng nổ rống lên: "Phó Hằng, ly hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0