Chương 40
Zoey-113
2025-03-15 19:17:39
Sau khi nghe những lời bàn tán xung quanh, tôi mới biết rằng cậu của Hà Ưu Nhu bị giám sát kép, cô ta cầm cổ phiếu Phó Hằng đổi lấy tiền đầu tư cũng bị phá sản, hai người cãi nhau rất lớn, sống ly thân, Phó Hằng tránh gặp cô ta, cô ta đành phải hỏi thăm mới tìm được hôn lễ.
Tôi không muốn xảy ra nhiều chuyện trong hôn lễ của Hoàn Tử nên muốn rời đi.
Bả vai bị một bàn tay to lớn đè lại, Giang Nhất Hàng đưa tôi tới phía sau cổng vòm. Anh cúi đầu nhìn tôi, giong nói trầm thấp không hề nghiêm túc: “Hôm nay em thật xinh đẹp."
Tôi là một người rất dễ xấu hổ, nghe xong lời khen ngợi của anh liền đỏ mặt.
Anh cảm thấy đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi.
Tôi nhíu mày, phồng má nói: "Anh làm hỏng lớp trang điểm của tôi rồi, tôi phải tìm thợ makeup, rất đắt."
Anh trêu chọc tôi: “Vậy một ngón tay phấn này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho em."
"Anh là người..." Tôi không nói tiếp, bên kia cãi nhau càng ngày càng căng.
Rất nhiều người vây quanh, cũng có người không phúc hậu chụp ảnh. Phó Hằng không thể làm gì, hắn vội vàng rời khỏi hiện trường hôn lễ, Hà Ưu Nhu cũng đi theo.
Đây chính là hôn nhân mà bọn họ muốn sao? Binh hoang mã loạn.
Buổi tối tôi uống rất nhiều, Giang Nhất Hàng đưa tôi về nhà. Lúc xuống xe anh không đánh thức tôi, dứt khoát bế tôi về nhà.
Bảo mẫu và Trăn Trăn ở nhà, Trăn Trăn đến mở cửa.
Trăn Trăn vô cùng thích Giang Nhất Hàng, vì anh đưa tặng con bé một chú chó sữa nhỏ.
Nhìn thấy tôi ở trong lòng Giang Nhất Hàng, đứa nhỏ nhạy cảm này hỏi Giang Nhất Hàng: “Chú Giang, có phải chú muốn làm cha của con không?"
Giang Nhất Hàng mặt dày hỏi con bé: "Vậy có được không?”
Trăn Trăn rất hoang mang: “Con có cha rồi, nhưng mà nếu chú có thể đối xử tốt với con như bây giờ cũng được, con sẽ có hai người cha yêu thương mình."
Cô nhóc này, đúng là không chịu thiệt.
Giang Nhất Hàng đưa tôi về phòng rồi đi.
Ngày hôm sau, Trăn Trăn còn giễu cợt tôi, nói tôi uống say vẫn dính ở trong lòng chú Giang không chịu xuống.
Tôi đau đầu, có lẽ nhiều ngày tiếp theo sẽ cũng không tiện gặp Giang Nhất Hàng.
Sau khi ăn sáng xong mở máy tính bắt đầu làm việc, liền đọc được một tin tức, là mấy phú bà g.i.ế.c c.h.ế.t một trai bao trong khách sạn.
Thật đúng là mạnh mẽ. Tôi cũng có tính hóng hớt nên tôi đã nhấp vào video.
Tôi mở to mắt, gần như không tin vào những gì mình nhìn thấy. Một trong những người phụ nữ đó lại là Hà Ưu Nhu!! Tuy rằng mặt của cô ta bị làm mờ, nhưng dựa vào sự quen thuộc của tôi đối với cô ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, quần áo trên người cô ta vẫn là bộ mặc ngày hôm qua đi tìm Phó Hằng.
Lại nhìn dòng ghi chú phía dưới, nói rằng một trong số đó là cháu gái của Phó thị trưởng đang bị giám sát kép.
Có rất nhiều lời nguyền rủa trong phần bình luận, tuyệt đối không dễ nghe hơn lúc tôi bị bọn họ lên kế hoạch bắt gian.
Không đợi tôi kịp tiêu hóa xong, cô dâu vừa mới trải qua đêm tân hôn đã gọi điện thoại cho tôi: “Chết tiệt, Lang Lang, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau xem tin tức đi, không ngờ Hà Ưu Nhu chơi không bị cản trở như vậy, Phó Hằng phải đội bao nhiêu cái nón xanh, không đúng, trên đầu mọc cả một thảo nguyên xanh."
Nhìn xem, chúng tôi cũng nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy người từng là kẻ thù bị như vậy thực sự rất sảng khoái.
Lần này có người chết, không biết Hà Du Nhu có cách nào để thoát tội hay không.
Vụ án này kết thúc rất nhanh, đến lễ mừng năm mới liền có kết quả.
Bởi vì dư lượng Viagra siêu khủng trên người nạn nhân là Hà Ưu Nhu hạ cho nên tội của cô ta tương đối nặng, kết án chung thân.
Đọc tin tức này tôi chỉ cười cười, làm người lương thiện một chút thì tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắp sang năm mới rồi, ngày ba mươi, tôi đưa Trăn Trăn đến nhà mẹ tôi.
Chúng tôi bỏ đồ xuống, liền chuẩn bị đi.
Mẹ tôi khóc: “Mẹ biết mẹ đối xử với con không tốt, nhưng mẹ biết sai rồi, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con bảo mẹ quỳ xuống cầu xin con sao?"
Cha tôi xoa đầu Trăn Trăn, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: "Có thể ở nhà ăn một bữa cơm rồi đi không?"
Cuối cùng, tôi cùng Trăn Trăn ở lại đón năm mới.
Trăn Trăn rất vui, bởi vì nơi này có bạn nhỏ cùng chơi.
Vừa qua mười hai giờ, tôi nhận được điện thoại chúc tết của Giang Nhất Hàng.
Chỗ anh ồn ào, tiếng pháo nổ điếc cả tai.
Tôi cười nói: "Chỗ anh đúng là có mùi vị năm mới, chỗ tôi đều không cho đốt pháo."
Giang Nhất Hàng cùng cha mẹ về quê ăn tết với ông bà nội, hẳn là rất náo nhiệt.
Anh im lặng một lúc, lúc tôi nghĩ rằng mát kết nối, anh đột nhiên nói: "Thật muốn năm mới tiếp theo cũng mang em đến."
Tim tôi đập thình thịch, nhìn thấy mình đỏ mặt trong gương. Nhưng chủ đề này quá nguy hiểm.
"Tết Nguyên đán anh có ăn sủi cảo không? Tôi ăn Tết ở nhà mẹ tôi."
Anh là người thông minh, biết tôi đang cố gắng thay đổi chủ đề nên anh tiếp tục nói theo những gì tôi nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi nói chuyện được khoảng nửa tiếng, tôi nghe thấy có người gọi anh, mới nói cúp máy.
Không lâu sau, Wechat của tôi nhận được tiền lì xì của anh, tôi mở ra, là 520. Cái tên Giang Nhất Hàng này... Có phải tôi gửi cho anh 521 để anh có thể làm như anh muốn không?
Tôi đang rối rắm, Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi. Hắn và Hà Ưu Nhu đã ly hôn, cha mẹ hắn cũng đã ly hôn, bây giờ hắn và cha mình ở nhà đón năm mới.
Vốn dĩ tôi không muốn nghe điện thoại của hắn, suy nghĩ một chút, vẫn nhận.
“Lang Lang, chúc mừng năm mới.”
Tôi mỉm cười: “Phó Hằng, chúc mừng năm mới.”
“Tuyết rơi rồi." Hắn nói.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết bay lơ lửng khắp bầu trời, vì không có gió nên chúng rơi chậm rãi, như thể đang nhảy múa từ trên trời xuống dưới đất.
"Tôi thấy rồi, Trăn Trăn ngủ rồi, sáng mai tôi bảo con bé gọi điện thoại cho anh."
"Lang Lang" hắn rất gấp gáp, sợ tôi cúp điện thoại. Nhưng sau đó lại im lặng, có lẽ hắn không biết phải nói gì.
Hốc mắt của tôi bỗng nhiên ươn ướt. Không vì điều gì khác, chỉ vì trận tuyết này.
“Phó Hằng, năm mới vui vẻ.” Tôi nói lại lần nữa và cúp máy.
Tôi mở cửa sổ và một luồng gió lạnh ngay lập tức thổi vào mặt, nhưng tôi vẫn không sợ hãi thò đầu ra ngoài. Người xưa nói, nếu không trải qua cái lạnh buốt giá, hương hoa mai sao có thể say lòng người như vậy? Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi.
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi nhà tù hôn nhân này, không c.h.ế.t cũng lột một lớp da, thậm chí còn thiếu chút nữa chôn vùi chính mình, may mắn tôi đứng vững trước phong sương, cuối cùng cũng đến ngày hoa mai của tôi nở rộ.
Tương lai, tôi muốn... sống thật tốt, dũng cảm làm chính mình.
Tôi nghĩ con đường của tôi sẽ ngày càng rộng mở hơn! Cuộc đời tôi vẫn còn dài lắm...
(--END--)
Tôi không muốn xảy ra nhiều chuyện trong hôn lễ của Hoàn Tử nên muốn rời đi.
Bả vai bị một bàn tay to lớn đè lại, Giang Nhất Hàng đưa tôi tới phía sau cổng vòm. Anh cúi đầu nhìn tôi, giong nói trầm thấp không hề nghiêm túc: “Hôm nay em thật xinh đẹp."
Tôi là một người rất dễ xấu hổ, nghe xong lời khen ngợi của anh liền đỏ mặt.
Anh cảm thấy đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi.
Tôi nhíu mày, phồng má nói: "Anh làm hỏng lớp trang điểm của tôi rồi, tôi phải tìm thợ makeup, rất đắt."
Anh trêu chọc tôi: “Vậy một ngón tay phấn này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho em."
"Anh là người..." Tôi không nói tiếp, bên kia cãi nhau càng ngày càng căng.
Rất nhiều người vây quanh, cũng có người không phúc hậu chụp ảnh. Phó Hằng không thể làm gì, hắn vội vàng rời khỏi hiện trường hôn lễ, Hà Ưu Nhu cũng đi theo.
Đây chính là hôn nhân mà bọn họ muốn sao? Binh hoang mã loạn.
Buổi tối tôi uống rất nhiều, Giang Nhất Hàng đưa tôi về nhà. Lúc xuống xe anh không đánh thức tôi, dứt khoát bế tôi về nhà.
Bảo mẫu và Trăn Trăn ở nhà, Trăn Trăn đến mở cửa.
Trăn Trăn vô cùng thích Giang Nhất Hàng, vì anh đưa tặng con bé một chú chó sữa nhỏ.
Nhìn thấy tôi ở trong lòng Giang Nhất Hàng, đứa nhỏ nhạy cảm này hỏi Giang Nhất Hàng: “Chú Giang, có phải chú muốn làm cha của con không?"
Giang Nhất Hàng mặt dày hỏi con bé: "Vậy có được không?”
Trăn Trăn rất hoang mang: “Con có cha rồi, nhưng mà nếu chú có thể đối xử tốt với con như bây giờ cũng được, con sẽ có hai người cha yêu thương mình."
Cô nhóc này, đúng là không chịu thiệt.
Giang Nhất Hàng đưa tôi về phòng rồi đi.
Ngày hôm sau, Trăn Trăn còn giễu cợt tôi, nói tôi uống say vẫn dính ở trong lòng chú Giang không chịu xuống.
Tôi đau đầu, có lẽ nhiều ngày tiếp theo sẽ cũng không tiện gặp Giang Nhất Hàng.
Sau khi ăn sáng xong mở máy tính bắt đầu làm việc, liền đọc được một tin tức, là mấy phú bà g.i.ế.c c.h.ế.t một trai bao trong khách sạn.
Thật đúng là mạnh mẽ. Tôi cũng có tính hóng hớt nên tôi đã nhấp vào video.
Tôi mở to mắt, gần như không tin vào những gì mình nhìn thấy. Một trong những người phụ nữ đó lại là Hà Ưu Nhu!! Tuy rằng mặt của cô ta bị làm mờ, nhưng dựa vào sự quen thuộc của tôi đối với cô ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, quần áo trên người cô ta vẫn là bộ mặc ngày hôm qua đi tìm Phó Hằng.
Lại nhìn dòng ghi chú phía dưới, nói rằng một trong số đó là cháu gái của Phó thị trưởng đang bị giám sát kép.
Có rất nhiều lời nguyền rủa trong phần bình luận, tuyệt đối không dễ nghe hơn lúc tôi bị bọn họ lên kế hoạch bắt gian.
Không đợi tôi kịp tiêu hóa xong, cô dâu vừa mới trải qua đêm tân hôn đã gọi điện thoại cho tôi: “Chết tiệt, Lang Lang, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau xem tin tức đi, không ngờ Hà Ưu Nhu chơi không bị cản trở như vậy, Phó Hằng phải đội bao nhiêu cái nón xanh, không đúng, trên đầu mọc cả một thảo nguyên xanh."
Nhìn xem, chúng tôi cũng nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy người từng là kẻ thù bị như vậy thực sự rất sảng khoái.
Lần này có người chết, không biết Hà Du Nhu có cách nào để thoát tội hay không.
Vụ án này kết thúc rất nhanh, đến lễ mừng năm mới liền có kết quả.
Bởi vì dư lượng Viagra siêu khủng trên người nạn nhân là Hà Ưu Nhu hạ cho nên tội của cô ta tương đối nặng, kết án chung thân.
Đọc tin tức này tôi chỉ cười cười, làm người lương thiện một chút thì tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắp sang năm mới rồi, ngày ba mươi, tôi đưa Trăn Trăn đến nhà mẹ tôi.
Chúng tôi bỏ đồ xuống, liền chuẩn bị đi.
Mẹ tôi khóc: “Mẹ biết mẹ đối xử với con không tốt, nhưng mẹ biết sai rồi, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ con bảo mẹ quỳ xuống cầu xin con sao?"
Cha tôi xoa đầu Trăn Trăn, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: "Có thể ở nhà ăn một bữa cơm rồi đi không?"
Cuối cùng, tôi cùng Trăn Trăn ở lại đón năm mới.
Trăn Trăn rất vui, bởi vì nơi này có bạn nhỏ cùng chơi.
Vừa qua mười hai giờ, tôi nhận được điện thoại chúc tết của Giang Nhất Hàng.
Chỗ anh ồn ào, tiếng pháo nổ điếc cả tai.
Tôi cười nói: "Chỗ anh đúng là có mùi vị năm mới, chỗ tôi đều không cho đốt pháo."
Giang Nhất Hàng cùng cha mẹ về quê ăn tết với ông bà nội, hẳn là rất náo nhiệt.
Anh im lặng một lúc, lúc tôi nghĩ rằng mát kết nối, anh đột nhiên nói: "Thật muốn năm mới tiếp theo cũng mang em đến."
Tim tôi đập thình thịch, nhìn thấy mình đỏ mặt trong gương. Nhưng chủ đề này quá nguy hiểm.
"Tết Nguyên đán anh có ăn sủi cảo không? Tôi ăn Tết ở nhà mẹ tôi."
Anh là người thông minh, biết tôi đang cố gắng thay đổi chủ đề nên anh tiếp tục nói theo những gì tôi nói.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi nói chuyện được khoảng nửa tiếng, tôi nghe thấy có người gọi anh, mới nói cúp máy.
Không lâu sau, Wechat của tôi nhận được tiền lì xì của anh, tôi mở ra, là 520. Cái tên Giang Nhất Hàng này... Có phải tôi gửi cho anh 521 để anh có thể làm như anh muốn không?
Tôi đang rối rắm, Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi. Hắn và Hà Ưu Nhu đã ly hôn, cha mẹ hắn cũng đã ly hôn, bây giờ hắn và cha mình ở nhà đón năm mới.
Vốn dĩ tôi không muốn nghe điện thoại của hắn, suy nghĩ một chút, vẫn nhận.
“Lang Lang, chúc mừng năm mới.”
Tôi mỉm cười: “Phó Hằng, chúc mừng năm mới.”
“Tuyết rơi rồi." Hắn nói.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết bay lơ lửng khắp bầu trời, vì không có gió nên chúng rơi chậm rãi, như thể đang nhảy múa từ trên trời xuống dưới đất.
"Tôi thấy rồi, Trăn Trăn ngủ rồi, sáng mai tôi bảo con bé gọi điện thoại cho anh."
"Lang Lang" hắn rất gấp gáp, sợ tôi cúp điện thoại. Nhưng sau đó lại im lặng, có lẽ hắn không biết phải nói gì.
Hốc mắt của tôi bỗng nhiên ươn ướt. Không vì điều gì khác, chỉ vì trận tuyết này.
“Phó Hằng, năm mới vui vẻ.” Tôi nói lại lần nữa và cúp máy.
Tôi mở cửa sổ và một luồng gió lạnh ngay lập tức thổi vào mặt, nhưng tôi vẫn không sợ hãi thò đầu ra ngoài. Người xưa nói, nếu không trải qua cái lạnh buốt giá, hương hoa mai sao có thể say lòng người như vậy? Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi.
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi nhà tù hôn nhân này, không c.h.ế.t cũng lột một lớp da, thậm chí còn thiếu chút nữa chôn vùi chính mình, may mắn tôi đứng vững trước phong sương, cuối cùng cũng đến ngày hoa mai của tôi nở rộ.
Tương lai, tôi muốn... sống thật tốt, dũng cảm làm chính mình.
Tôi nghĩ con đường của tôi sẽ ngày càng rộng mở hơn! Cuộc đời tôi vẫn còn dài lắm...
(--END--)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro