Tỉnh Mộng

Chương 38

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Tôi đi rất nhanh, chỉ nhìn mặt đất dưới chân, như thể chỉ có cách bước đi như thế này tôi mới có thể ổn định cảm xúc của mình. Hai năm yêu đương, bốn năm hôn nhân, tôi và Phó Hằng từng có một tình yêu nồng cháy và một cuộc sống ngọt ngào, chỉ cần nghĩ lại, tất cả những điều tốt và xấu đều hiện lên trong đầu tôi.

 

Bây giờ, cuối cùng chúng tôi đã bước trên hai con đường khác nhau. Từ giờ trở đi, sẽ có một người khác giúp hắn sắp xếp quần áo, nấu ăn cho hắn và ôm hắn ngủ.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt chảy xuống. Phó Hằng, nhớ tới lời thề ngày kết hôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một lời nói dối. Lời thề thực chất là một lời nói dối.

 

Ta thất hồn lạc phách về tới bệnh viện, bỗng nhiên nhìn thấy cửa phòng bệnh Trăn Trăn rất nhiều người vây quanh, trái tim của tôi thoáng cái liền rơi vào hồ nước lạnh lẽo. Trăn Trăn, Trăn Trăn của tôi đã xảy ra chuyện gì?

 

Trăn Trăn đúng là đã xảy ra chuyện, nhưng là chuyện tốt, con bé đã tỉnh lại!!

 

Tôi quỳ rạp trên mặt đất dùng sức dập đầu ba cái, cho bác sĩ, cho ông trời, cho Trăn Trăn.

 

Bảo bối của mẹ, con vẫn không đành lòng từ bỏ mẹ, con biết đấy, mẹ sẽ ra sao nếu không có con.

 

Tôi bảo Hoàn Tử gọi điện thoại cho Phó Hằng, nói cho hắn biết Trăn Trăn đã tỉnh.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn đến thăm Trăn Trăn một lần, tôi không ở đây, từ đó về sau hắn bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên không xuất hiện nữa. Thực ra thời gian đến thăm con không đến mức không có, nhưng có lẽ là Hà Ưu Nhu không cho. Như vậy càng tốt, tôi không hy vọng hắn tới quá thường xuyên, Trăn Trăn sẽ quen với việc không có cha.

 

Cha mẹ tôi, chị gái và anh rể đều đã tới, Phó Hằng không làm khó bọn họ, nên làm gì thì làm. Nhưng lòng dạ tôi hẹp hòi, lúc tôi khó khăn như vậy bọn họ đều không xuất hiện, tôi vẫn ghi hận.

 

Mẹ tôi nhìn ra, bà ấy ngồi một lát rồi đi, xem ra rất khó chịu.

 

Sau đó, Tần Hạo cũng tới. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta trực tiếp chính diện sau khi xảy ra chuyện. Thực ra, Hoàn Tử đã sớm nói cho ta biết, Tần Hạo đã tới rất nhiều lần, nhưng không dám gặp tôi.

 

Tần Hạo cũng là người bị hại, nếu yêu một người là tội, thì tôi cũng có tội. Chúng tôi đều là tội đồ không thể tha thứ.

 

Về sau nữa, Trăn Trăn xuất viện về nhà dưỡng bệnh, tôi không thể tiếp tục làm việc cho giáo sư Kiều nữa, đành phải ở nhà viết tiểu thuyết.

 

Hôn lễ của Phó Hằng vô cùng long trọng, lên trang tin tức của địa phương, là ông cậu Phó thị trưởng của Hà Ưu Nhu làm chủ hôn.

 

Hoàn Tử gọi điện thoại cho tôi, cô ấy ở đầu dây bên kia gặm táo nói: "Lang Lang, tôi thấy con d.a.o kia của cậu thật sự làm con khốn Hà Ưu Nhu bị thương không nhẹ, cô ta thậm chí còn không thể đi vững, sao lại vội vã kết hôn như vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ai mà biết được?" Tôi thản nhiên trả lời một câu, liền chuyển đề tài.

 

Tiểu thuyết của tôi lên kệ, nhận được nhiều đánh giá tốt, Hoàn Tử bảo tôi viết rất hay.

 

Một tháng sau, tôi lấy được tiền nhuận bút, số tiền lên tới hơn một vạn.

 

Hoàn Tử nói tôi đen tình đỏ bạc, không thành công trong tình yêu nhưng lại thành công trong sự nghiệp, bộ truyện đầu tay của tôi sẽ trở thành hit.

 

Thật ra tôi tự mình biết, tôi viết được nhờ đâu, rõ ràng là cuộc đời của tôi.

 

Tôi đưa Trăn Trăn đi bệnh viện kiểm tra lại, lúc lấy thuốc gặp Vương Á Như.

 

Trên cánh tay bà ta bó thạch cao, người tiều tụy ngay cả trang điểm cũng khó che giấu, giống như thay đổi thành một người khác so với bộ dáng vênh váo tự đắc trước kia.

 

Tôi nghe nữ hoàng tin đồn Hoàn Tử nói, trước kia Vương Á Như đề cao Hà Ưu Nhu như vậy, nằm mơ cũng muốn con trai cưới cô ta vào cửa, nhưng thật sự trở thành người một nhà bọn họ ở chung cũng không mấy tốt.

 

Cả hai đều có tính cách cực kỳ mạnh mẽ và họ bắt đầu xảy ra xung đột ngay sau ngày kết hôn, cánh tay này của bà ta chính là Hà Ưu Nhu đẩy ngã xuống cầu thang, tuy rằng sau đó nói là vô tình, nhưng vết nứt chắc chắn ngày càng lớn hơn.

 

Tôi không có ý định chào bà ta. Tôi chỉ nhàn nhạt lướt qua bà ta rồi bước đi.

 

Tôi đang đợi thang máy thì bất ngờ bà ta lại đuổi theo.

 

Chương 20. Không phải kết thúc.

 

"Lâm Lang."

 

“Phó phu nhân, thật trùng hợp." Tôi cảm thấy xưng hô như vậy rất thích hợp.

 

Nhưng rõ ràng bà ta không chấp nhận, mở miệng muốn giới thiệu với tôi. May mà tiếng một người phụ nữ bên cạnh gọi điện thoại đủ lớn, cắt đứt lời bà ta.

 

Người phụ nữ đó chỉ mới ngoài đôi mươi, có cái bụng to trông như đang mang thai chừng năm sáu tháng. Cô ta nũng nịu gọi điện thoại, hoàn toàn coi nơi này như nhà mình: “Ông xã à, em vừa tới, anh mau tới đi, vừa rồi có người nói hình như em mang thai con trai, anh thật lợi hại, đã năm mươi tuổi rồi còn có con trai, em mặc kệ, lần này anh nhất định phải mua cho em một căn biệt thự."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0