Tỉnh Mộng

Chương 31

Zoey-113

2025-03-15 19:17:39

Phó Hằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, hắn nói: "Lâm Lang, ngoan ngoãn ký đơn ly hôn, anh không muốn em gặp phải phiền phức khác."

 

Tôi vung d.a.o vài lần và hét lên một cách điên cuồng: "Tôi không sợ, tôi không quan tâm. Phó Hằng, tôi có thể không cần tiền, nhưng là tôi muốn con, để con đi theo cho người ta dạy dỗ sao?"

 

Tôi gần như không nhịn được muốn chặt hắn ra, làm đến ước này, là buộc tôi từ bỏ quyền nuôi con, hắn thật đúng là có tâm.

 

Tôi điên rồi, không cho tôi sống tốt tôi sẽ không cho hắn sống tốt, nghĩ như vậy, d.a.o phay của tôi đã c.h.é.m về phía Phó Hằng.

 

Thật không ngờ, chúng tôi sẽ có ngày vung đao hướng về phía nhau.

 

Đương nhiên là Phó Hằng tránh thoát, nhưng tôi nhào tới c.h.é.m loạn một trận, hắn đành phải cùng luật sư lui ra ngoài. Đồ đạc loảng xoảng rơi ở bên chân, tôi cũng ngã xuống.

 

Tôi không thể thỏa hiệp như vậy, để mọi người coi thường tôi với tiếng xấu, càng không thể làm cho con gái tôi bởi vì tôi mà hổ thẹn, tôi muốn kiện lên tòa án, tôi muốn lấy lại những thứ thuộc về tôi.

 

Tôi nghĩ mình sẽ thua, nhưng không ngờ mình lại như một chiến binh. Khi tôi tìm thấy ảnh của Giang Nhất Hàng và gọi điện cho anh, anh nói với tôi: "Lâm Lang, em sớm nên tới tìm tôi."

 

Chương 17. Vụ ly hôn

 

Đối mặt với sự chắc chắn của Giang Nhất Hàng, tôi hơi ngượng ngùng, chẳng lẽ anh đã sớm nhìn thấu cuộc hôn nhân của tôi rồi sao?

 

Sợ tôi hiểu lầm, Giang Nhất Hàng vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác, tôi không can thiệp vào chuyện riêng tư của khách hàng."

 

Tôi cũng không biết phát bệnh ở đâu, vậy mà còn có thể cười lên: “Chúng ta là bạn bè mà."

 

Anh thế mà lại sửng sốt, cứ như vậy nhìn tôi.

 

Tôi không bắt được ánh mắt của anh.

 

Đôi mắt Giang Nhất Hàng dài và hẹp nhưng không nhỏ, mí mắt mỏng như dao, đồng tử đen trắng rõ ràng, lúc nhìn người đặc biệt ghét ác như thù.

 

Anh nhìn tôi, tôi liền cảm thấy chột dạ. Nhưng lúc tôi chật vật nhất anh cũng đã chứng kiến, tôi còn để ý cái gì? Tôi cúi chào anh: “Luật sư Giang, làm ơn.”

 

Anh mỉm cười nói với tôi: “Bình thân”

 

Tôi:...

 

Vụ kiện này của tôi không ai xem trọng, cũng chỉ có Giang Nhất Hàng dám nhận.

 

Phó Hằng có tiền, lại là bắt gian, còn có nhiều nhân chứng, lại còn làm ầm ĩ trên mạng nữa. Giang Nhất Hàng cũng thấy khó.

 

Tôi rất thất vọng: “Vậy chẳng phải là một chút hy vọng cũng không có sao?”

 

Ánh mắt anh nhìn tôi, trắng đen rõ ràng có loại kiên định không thể d.a.o động: “Không đến cuối cùng ai cũng không biết kết quả, tôi sẽ cố hết sức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng có một số việc không phải cố hết sức là được.

 

Ngay lúc này, Tần Hạo đã xảy ra chuyện. Anh ta mất việc, kết hôn cũng không thành, phụ huynh hai bên ầm ĩ, bạn gái anh ta chịu không nổi liền lấy d.a.o c.ắ.t c.ổ tay. Cuối cùng tốt xấu gì cũng cứu được, nhưng hôn sự chắc chắn đã tan vỡ.

 

Tần Hạo không đúng, nhưng tôi nợ anh ta cũng là sự thật. Đây đối với anh ta mà nói, đây là tai bay vạ gió.

 

Tôi muốn đến bệnh viện giải thích với bạn gái Tần Hạo, nhưng Giang Nhất Hàng không cho, anh nói nếu không phải do Tần Hạo có ý nghĩ không an phận với tôi thì làm sao có thể để cho người ta lợi dụng sơ hở? Là đàn ông, anh ta nên gánh vác tất cả trách nhiệm.

 

Tôi không có tấm lòng như Giang Nhất Hàng, tôi đã cảm thấy là tôi làm hại.

 

Vì chuyện bạn gái Tần Hạo tự sát, tin tức đã bình ổn lại một lần nữa bùng nổ, tôi lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mỗi ngày bị người ta chửi rủa trên mạng, thậm chí còn có người chặn cửa mắng. Tôi đã có thể đoán được mức độ nghiêm trọng của những lời lăng mạ, lần này tôi không tức giận. Đây là đã có kinh nghiệm sao?

 

Tôi không dám về nhà, lại không về được nhà mẹ đẻ, Hoàn Tử cũng không bảo vệ được tôi.

 

Giang Nhất Hàng bảo tôi trước tiên hãy ở chỗ của anh.

 

Thực ra, như vậy là không đúng, nhưng anh nhất định không cho tôi rời khỏi bên cạnh anh.

 

Số điện thoại của tôi đã bị ai đó tiết lộ và tôi không dám sử dụng nó nữa. Tôi không có cái mới. Dù sao thì tôi cũng ở cùng Giang Nhất Hàng, nếu Hoàn Tử muốn tìm tôi thì tới tìm anh là được.

 

Tôi cũng không gặp lại Phó Hằng.

 

Cho đến ngày đó, em trai của bạn gái Tần Hạo dẫn theo một đám người xông vào nhà Giang Nhất Hàng, muốn anh giao tôi ra.

 

Bên ngoài có bảy tám người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, tất cả đều nhuộm tóc đỏ xanh, tay cầm gậy gộc.

 

Tôi không thể để Giang Nhất Hàng đi theo tôi gặp nạn, anh chỉ là luật sư của tôi.

 

Tôi bước ra ngoài và có người giật lấy quần áo của tôi.

 

Bọn họ la hét muốn lột sạch tôi, ném tới quảng trường trung tâm.

 

Tôi nghĩ những ngày này tôi rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, dưới sự công kích chửi rủa của bọn họ, tôi sụp đổ, tôi ôm đầu ngã xuống đất, thật hy vọng c.h.ế.t quách luôn đi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Lời đồn đãi g.i.ế.c người, internet bạo lực g.i.ế.c người, không được người thân hiểu cũng g.i.ế.c người. Tôi đã bị cắt thành từng mảnh, còn muốn dựa vào sự oán giận để sống trên đời này sao?

 

Giang Nhất Hàng ra tay, tôi cũng không biết anh làm thế nào quật ngã người ta, anh là luật sư có thể động khẩu chứ tuyệt đối không thể động thủ.

 

Đám người kia chạy, nói muốn đi kiện anh, tôi vẫn muốn chết, nếu bởi vì tôi mà lại liên lụy, khiến anh không thể làm luật sư, tôi ngay cả c.h.ế.t cũng không muốn làm hại người khác.

 

Cho nên tôi chạy ra ngoài, tôi nói tôi là một ngôi sao chổi, tôi xin lỗi vì mình được sống, tôi thà c.h.ế.t còn hơn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tỉnh Mộng

Số ký tự: 0