Chương 29
Zoey-113
2025-03-15 19:17:39
Chương 16. Chồng tôi để người đàn ông khác ngủ với tôi
Buổi tối, tôi ở nhà một mình. Phó Hằng không trở về, Trăn Trăn đã bị Vương Á Như dẫn đi.
Thật ra tôi không muốn cho con đi, nhưng cha Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi, đã mua rất nhiều đồ cho con bé.
Ông nội muốn gặp cháu gái, tôi có thể có biện pháp gì.
Tôi viết một đoạn mở đầu, gửi cho Hoàn Tử xem, cô ấy đưa ra rất nhiều ý kiến cho tôi, khiến tôi muốn bỏ cuộc.
Đang rối rắm, Phó Hằng gửi cho tôi một tin nhắn Wechat. Hắn ở câu lạc bộ Hoàng Đô, nói không thoải mái, bảo tôi đi đón hắn.
Tôi không hề suy nghĩ, thay quần áo cầm túi xách rời đi.
Sau đó, tôi thường tự hỏi liệu kết quả có khác đi không nếu tôi yêu Phó Hằng ít hơn một chút? Nhưng trên thế giới này cho tới bây giờ không có “nếu như”, gặp phải chuyện chỉ có thể đối mặt, cho dù là cả người đều bị thương đến tan xương nát thịt.
Tôi dựa theo số phòng Phó Hằng đưa tìm được, lúc đẩy cửa ra phát hiện bên trong đen kịt.
“Phó Hằng." Tôi kêu một tiếng nhưng không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Tôi cho rằng đi nhầm phòng hoặc là Phó Hằng đã rời đi, xoay người vừa muốn đi đã bị người nào đó ôm lấy thắt lưng. Buồn cười là lúc đó tôi còn tưởng rằng Phó Hằng chơi trò lãng mạn với tôi, mềm giọng nói với hắn: "Anh mau buông ra, hù c.h.ế.t tôi."
Trả lời tôi chính là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông này, tiếp theo là cơ thể nóng bỏng của hắn đè lên tôi. Đôi môi của người đàn ông hôn bừa lên cổ tôi, vũ khí hung dữ của anh ta cọ xát vào lưng tôi, như thể muốn ăn thịt tôi.
Tôi ngửi thấy một mùi hương không phải của Phó Hằng.
Tôi và Phó Hằng đã kết hôn bốn năm, cái ôm và hơi thở của hắn đều vô cùng quen thuộc, rõ ràng người này không phải.
Tôi sợ hãi, toàn thân căng cứng, run giọng chất vấn: “Anh là ai, buông tôi ra."
"Lang Lang, Lang Lang, tôi yêu em, tôi yêu em.”
Tôi sửng sốt, là Tần Hạo.
Sao lại là Tần Hạo? Có chuyện gì vậy?
Tôi liều mạng gỡ tay anh ta ra: “Tần Hạo, anh buông ra. Anh nghe tôi nói, anh còn hai ngày nữa là kết hôn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện khiến mình hối hận."
Tần Hạo tựa như một con thú động dục, anh ta căn bản không nghe lời tôi, không ngừng hôn môi tôi, gặm nhấm tôi, lột quần áo tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hiện tại quần áo còn trên người không nhiều lắm, buổi tối tôi đi ra ngoài mặc thêm một cái áo hở cổ bên ngoài váy liền áo. Áo hở cổ bị anh ta kéo xuống đất, làn váy cũng bị anh ta kéo lên, tôi nghe được tiếng đai lưng và khóa kéo va vào nhau.
Nỗi sợ hãi to lớn khiến cả người tôi cứng ngắc, nước mắt chảy đầy mặt, tôi đau khổ cầu xin anh ta: “Tần Hạo, anh đừng như vậy, tôi cầu xin anh."
Tần Hạo hồ ngôn loạn ngữ nói gì đó, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại. Tôi quá tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi thực sự phải bị người bạn tốt che chở tôi rất nhiều năm này cưỡng h.i.ế.p sao?
Trong miệng Tần Hạo không có mùi rượu, nhưng kích động hoàn toàn không giống người bình thường, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta đặt tôi lên bàn trà, bẻ chân tôi muốn đi vào, có thể là quá tối, mấy lần đều trượt.
Tôi khóc lóc cầu xin, nhưng anh ta cứ như không nghe thấy. Đột nhiên anh ta rên một tiếng, đưa tay muốn sờ...
Cửa bị người đẩy mạnh ra, theo ánh đèn sáng rực, phản ứng đầu tiên của tôi là theo bản năng nhắm mắt lại. Lúc tôi mở mắt ra, liền thấy Phó Hằng dẫn theo năm sáu người đứng ở cửa, những người phía sau hắn đang chăm chú xem cảnh sex trực tiếp, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về chiếc túi ở giữa sàn nhà.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Quá đau đớn và xấu hổ, giọng tôi nghẹn ngào trong cổ họng: “A Hằng, cứu tôi."
Nhưng hắn cứng đờ bất động, thời gian vài giây đã bị kéo dài vô hạn, một một tấc trên cơ thể tôi đều sinh ra một cái gai kịch độc, hung hăng đ.â.m vào trái tim tôi.
Phó Hằng xông tới, túm lấy Tần Hạo, đ.ấ.m vào lưng anh ta.
Tôi nhân cơ hội lăn xuống, váy che đi sự xấu hổ của tôi, nhưng tôi chỉ có thể co rúm trên sàn nhà.
Tôi khóc, tôi khó chịu, tôi nhìn thấy đám người xem náo nhiệt kia.
Tần Hạo bị đánh không hề có lực đánh trả, giống như một con ch.ó c.h.ế.t quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt anh ta vẩn đục đỏ lên, thoạt nhìn giống như là thần trí không rõ, nhưng hung khí kia vẫn phồng lên.
Tôi bỗng nhiên hiểu được, Tần Hạo là bị người ta bỏ thuốc!
Nhìn lại Phó Hằng, không còn là hình dáng anh hùng cứu thế nữa. Nhiều suy nghĩ nhanh chóng xâu chuỗi trong đầu tôi. Phó Hằng lừa tôi, bên trong có Tần Hạo bị bỏ thuốc, hắn lại dẫn người tới bắt gian, đây thực sự là một vở kịch lớn.
Bên ngoài khán giả càng ngày càng nhiều, bảo vệ, khách sạn nhân viên phục vụ, khách khứa, có người còn giơ điện thoại lên...
Phó Hằng kéo cánh tay tôi ra ngoài, tựa như con báo đang tức giận.
Mấy người hắn dẫn theo còn gọi hắn: “Phó tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Phó Hằng không rên một tiếng, hắn mím chặt môi, bộ dạng kia giống như muốn kéo tôi đến chết. Tôi lại không hoảng loạn như vừa rồi, nếu là một cái bẫy, tôi đã bị vây ở lưới trung ương, giãy dụa có ích lợi gì?
Hắn lái xe giống như muốn bay lên, khoảnh khắc đó khiến tôi sợ hãi, tôi c.h.ế.t một mình thì không sao, nhưng chúng tôi đều chết, thì Trăn Trăn làm sao bây giờ?
Buổi tối, tôi ở nhà một mình. Phó Hằng không trở về, Trăn Trăn đã bị Vương Á Như dẫn đi.
Thật ra tôi không muốn cho con đi, nhưng cha Phó Hằng gọi điện thoại cho tôi, đã mua rất nhiều đồ cho con bé.
Ông nội muốn gặp cháu gái, tôi có thể có biện pháp gì.
Tôi viết một đoạn mở đầu, gửi cho Hoàn Tử xem, cô ấy đưa ra rất nhiều ý kiến cho tôi, khiến tôi muốn bỏ cuộc.
Đang rối rắm, Phó Hằng gửi cho tôi một tin nhắn Wechat. Hắn ở câu lạc bộ Hoàng Đô, nói không thoải mái, bảo tôi đi đón hắn.
Tôi không hề suy nghĩ, thay quần áo cầm túi xách rời đi.
Sau đó, tôi thường tự hỏi liệu kết quả có khác đi không nếu tôi yêu Phó Hằng ít hơn một chút? Nhưng trên thế giới này cho tới bây giờ không có “nếu như”, gặp phải chuyện chỉ có thể đối mặt, cho dù là cả người đều bị thương đến tan xương nát thịt.
Tôi dựa theo số phòng Phó Hằng đưa tìm được, lúc đẩy cửa ra phát hiện bên trong đen kịt.
“Phó Hằng." Tôi kêu một tiếng nhưng không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Tôi cho rằng đi nhầm phòng hoặc là Phó Hằng đã rời đi, xoay người vừa muốn đi đã bị người nào đó ôm lấy thắt lưng. Buồn cười là lúc đó tôi còn tưởng rằng Phó Hằng chơi trò lãng mạn với tôi, mềm giọng nói với hắn: "Anh mau buông ra, hù c.h.ế.t tôi."
Trả lời tôi chính là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông này, tiếp theo là cơ thể nóng bỏng của hắn đè lên tôi. Đôi môi của người đàn ông hôn bừa lên cổ tôi, vũ khí hung dữ của anh ta cọ xát vào lưng tôi, như thể muốn ăn thịt tôi.
Tôi ngửi thấy một mùi hương không phải của Phó Hằng.
Tôi và Phó Hằng đã kết hôn bốn năm, cái ôm và hơi thở của hắn đều vô cùng quen thuộc, rõ ràng người này không phải.
Tôi sợ hãi, toàn thân căng cứng, run giọng chất vấn: “Anh là ai, buông tôi ra."
"Lang Lang, Lang Lang, tôi yêu em, tôi yêu em.”
Tôi sửng sốt, là Tần Hạo.
Sao lại là Tần Hạo? Có chuyện gì vậy?
Tôi liều mạng gỡ tay anh ta ra: “Tần Hạo, anh buông ra. Anh nghe tôi nói, anh còn hai ngày nữa là kết hôn, ngàn vạn lần đừng làm chuyện khiến mình hối hận."
Tần Hạo tựa như một con thú động dục, anh ta căn bản không nghe lời tôi, không ngừng hôn môi tôi, gặm nhấm tôi, lột quần áo tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hiện tại quần áo còn trên người không nhiều lắm, buổi tối tôi đi ra ngoài mặc thêm một cái áo hở cổ bên ngoài váy liền áo. Áo hở cổ bị anh ta kéo xuống đất, làn váy cũng bị anh ta kéo lên, tôi nghe được tiếng đai lưng và khóa kéo va vào nhau.
Nỗi sợ hãi to lớn khiến cả người tôi cứng ngắc, nước mắt chảy đầy mặt, tôi đau khổ cầu xin anh ta: “Tần Hạo, anh đừng như vậy, tôi cầu xin anh."
Tần Hạo hồ ngôn loạn ngữ nói gì đó, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại. Tôi quá tuyệt vọng, chẳng lẽ tôi thực sự phải bị người bạn tốt che chở tôi rất nhiều năm này cưỡng h.i.ế.p sao?
Trong miệng Tần Hạo không có mùi rượu, nhưng kích động hoàn toàn không giống người bình thường, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ta đặt tôi lên bàn trà, bẻ chân tôi muốn đi vào, có thể là quá tối, mấy lần đều trượt.
Tôi khóc lóc cầu xin, nhưng anh ta cứ như không nghe thấy. Đột nhiên anh ta rên một tiếng, đưa tay muốn sờ...
Cửa bị người đẩy mạnh ra, theo ánh đèn sáng rực, phản ứng đầu tiên của tôi là theo bản năng nhắm mắt lại. Lúc tôi mở mắt ra, liền thấy Phó Hằng dẫn theo năm sáu người đứng ở cửa, những người phía sau hắn đang chăm chú xem cảnh sex trực tiếp, nhưng ánh mắt hắn lại hướng về chiếc túi ở giữa sàn nhà.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Quá đau đớn và xấu hổ, giọng tôi nghẹn ngào trong cổ họng: “A Hằng, cứu tôi."
Nhưng hắn cứng đờ bất động, thời gian vài giây đã bị kéo dài vô hạn, một một tấc trên cơ thể tôi đều sinh ra một cái gai kịch độc, hung hăng đ.â.m vào trái tim tôi.
Phó Hằng xông tới, túm lấy Tần Hạo, đ.ấ.m vào lưng anh ta.
Tôi nhân cơ hội lăn xuống, váy che đi sự xấu hổ của tôi, nhưng tôi chỉ có thể co rúm trên sàn nhà.
Tôi khóc, tôi khó chịu, tôi nhìn thấy đám người xem náo nhiệt kia.
Tần Hạo bị đánh không hề có lực đánh trả, giống như một con ch.ó c.h.ế.t quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt anh ta vẩn đục đỏ lên, thoạt nhìn giống như là thần trí không rõ, nhưng hung khí kia vẫn phồng lên.
Tôi bỗng nhiên hiểu được, Tần Hạo là bị người ta bỏ thuốc!
Nhìn lại Phó Hằng, không còn là hình dáng anh hùng cứu thế nữa. Nhiều suy nghĩ nhanh chóng xâu chuỗi trong đầu tôi. Phó Hằng lừa tôi, bên trong có Tần Hạo bị bỏ thuốc, hắn lại dẫn người tới bắt gian, đây thực sự là một vở kịch lớn.
Bên ngoài khán giả càng ngày càng nhiều, bảo vệ, khách sạn nhân viên phục vụ, khách khứa, có người còn giơ điện thoại lên...
Phó Hằng kéo cánh tay tôi ra ngoài, tựa như con báo đang tức giận.
Mấy người hắn dẫn theo còn gọi hắn: “Phó tổng, chuyện gì xảy ra vậy?"
Phó Hằng không rên một tiếng, hắn mím chặt môi, bộ dạng kia giống như muốn kéo tôi đến chết. Tôi lại không hoảng loạn như vừa rồi, nếu là một cái bẫy, tôi đã bị vây ở lưới trung ương, giãy dụa có ích lợi gì?
Hắn lái xe giống như muốn bay lên, khoảnh khắc đó khiến tôi sợ hãi, tôi c.h.ế.t một mình thì không sao, nhưng chúng tôi đều chết, thì Trăn Trăn làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro