Chương 2
Đệ Tam Tiên Nhi
2025-03-01 20:00:16
Tịch Gia Hòa cũng đang ở Nhật Bản, tham gia một hội nghị học thuật về luật.
Tuyết còn chưa rơi được bao nhiêu, cửa phòng đã bị gõ.
Khi mở cửa, thấy anh đứng đó, trên người còn vương chút tuyết, tôi lại không khóc nữa.
"Anh không vào đâu."
"Em thu dọn chút đi, anh dẫn em ra ngoài ăn gì đó."
Tịch Gia Hòa vẫn chu đáo như vậy.
Tôi quen biết anh cũng lâu ngang với Hướng Tần.
Nhà họ Hướng là gia tộc danh giá, gia đình tôi làm kinh doanh từ sớm.
Dì nhỏ đã sắp đặt cho chúng tôi gặp gỡ từ lâu.
Hướng Tần rất phản cảm với việc xem mắt, nên kéo theo Tịch Gia Hòa đến cùng.
Lúc đó, tôi vốn chẳng mặn mà với cuộc gặp này.
Nhưng không ngờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị sự trầm ổn và phong độ của Hướng Tần thu hút.
Anh cao một mét chín, bờ vai rộng, eo thon, áo vest cởi ra tùy ý vắt trên cánh tay.
Bên cạnh là Tịch Gia Hòa, một bộ đồ thể thao, tóc cắt kiểu Mỹ đơn giản, trông không giống người cùng tuổi với anh chút nào.
Buổi gặp mặt đầu tiên, nếu không có Tịch Gia Hòa, tôi và Hướng Tần chắc chẳng có mấy câu để nói, bầu không khí hẳn sẽ ngượng ngập đến chết.
Nghĩ lại lần đầu gặp gỡ, tôi không nhịn được mà tự trách bản thân.
Nhất kiến chung tình, chẳng qua chỉ là bị sắc đẹp mê hoặc.
Mà tôi đã trả cái giá quá đắt cho sự si mê của mình.
Giờ tôi còn tâm trạng nào để ăn uống chứ.
"Em cũng không muốn ở đây thêm nữa, dì mà thấy bọn em không về cùng nhau, chắc lại mắng anh ấy mất."
Tôi còn chưa nói hết câu, Tịch Gia Hòa đã ngắt lời.
"Có vẻ tiền lễ hỏi nhà họ Hướng đưa ra chưa đủ tốt nhỉ?"
"Đến một tiếng ‘mẹ’ mà em cũng không chịu gọi."
Tôi biết anh đang cố làm tôi vui, nhưng chắc hẳn nụ cười gượng gạo của tôi lúc này rất khó coi.
"Tịch Gia Hòa, bao giờ anh về nước?"
Tôi ngước mắt nhìn anh.
"Em về lúc nào, anh về lúc đó."
"Tất nhiên, nếu em cần."
03
Hôm đó, tôi chẳng ăn được gì, chỉ kéo theo Tịch Gia Hòa vào một quán nhậu nhỏ, uống liền năm chai rượu Hắc Long.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những ký ức ngọt ngào từng thuộc về tôi ùa về theo men say, khiến tôi gục xuống, không còn biết trời đất là gì.
Tỉnh dậy, điện thoại ngoài thông báo đặt vé của Tịch Gia Hòa, không có bất kỳ tin nhắn nào khác.
Bị chồng bỏ lại ở một đất nước xa lạ, vậy mà anh ta còn bận đến mức chẳng có nổi một lời hỏi han.
Trong lòng tôi vẫn còn chút mong đợi, nhưng mong đợi rồi cũng chỉ để thất vọng mà thôi.
Trên chuyến bay, tôi mới biết Tịch Gia Hòa đã nhìn thấy bài đăng của Bạch Tô Tô trên mạng xã hội.
Cũng tiện thể thấy luôn bình luận của Hướng Tần bên dưới.
Biết có chuyện không ổn, anh liên tục gọi điện cho Hướng Tần.
Nhưng thật xui xẻo, chẳng có cuộc gọi nào thông được.
Đưa tôi về đến dưới nhà, anh dặn dò một câu trước khi đi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Tôi liếc nhìn cửa sổ tối om trên tầng, khẽ nhếch môi ra hiệu cho anh yên tâm.
Đẩy cửa bước vào, thứ chào đón tôi chỉ là sự im lặng.
Tôi lần tay trên chiếc bàn ăn, nơi còn sót lại nửa cốc nước mà Hướng Tần uống dở trước khi đi, lòng lại lạnh thêm vài phần.
Ba ngày rồi, anh không về nhà.
Tôi lê thân xác còn vương hơi men đi trong căn phòng tối, lặng lẽ vuốt ve lớp vải thô trên ghế sofa.
Chiếc ghế này, là tôi và anh cùng nhau chọn.
Hồi còn yêu đương nồng nhiệt, anh từng nói, anh thích nhất là ngồi trên sofa.
Còn cả chiếc bàn ăn này nữa.
Tôi chẳng bao giờ chịu ngồi ăn tử tế một mình, thế là Hướng Tần chọn ngay chiếc đắt nhất trong cửa hàng.
Vì anh muốn mỗi bữa ăn của tôi đều phải có cảm giác trang trọng.
Từng bước chân tôi đi chậm rãi.
Mỗi bước như giẫm lên lưỡi d.a.o sắc bén.
Lúc mới quen Hướng Tần, anh chỉ là một giảng viên phụ đạo ở Đại học Hải Thành.
Lương không cao, mỗi lần thấy giá nhà trên TV tăng vùn vụt, anh lại thở dài bất lực.
Tôi biết anh không hòa thuận với gia đình, nên cũng chẳng thể nhờ cậy về kinh tế.
Những khi ấy, tôi thường ngồi lên đùi anh, hôn lên đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Thầy Hướng à, dù không có biệt thự, em vẫn sẽ ở bên anh."
Anh cười, đôi mắt sáng rực, kiêu ngạo nói: "Vợ của Hướng Tần tôi, phải là công chúa."
"Mà công chúa thì đương nhiên phải sống trong lâu đài."
"Chiếc lâu đài này, tôi nhất định sẽ tự mình giành lấy."
Tuyết còn chưa rơi được bao nhiêu, cửa phòng đã bị gõ.
Khi mở cửa, thấy anh đứng đó, trên người còn vương chút tuyết, tôi lại không khóc nữa.
"Anh không vào đâu."
"Em thu dọn chút đi, anh dẫn em ra ngoài ăn gì đó."
Tịch Gia Hòa vẫn chu đáo như vậy.
Tôi quen biết anh cũng lâu ngang với Hướng Tần.
Nhà họ Hướng là gia tộc danh giá, gia đình tôi làm kinh doanh từ sớm.
Dì nhỏ đã sắp đặt cho chúng tôi gặp gỡ từ lâu.
Hướng Tần rất phản cảm với việc xem mắt, nên kéo theo Tịch Gia Hòa đến cùng.
Lúc đó, tôi vốn chẳng mặn mà với cuộc gặp này.
Nhưng không ngờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị sự trầm ổn và phong độ của Hướng Tần thu hút.
Anh cao một mét chín, bờ vai rộng, eo thon, áo vest cởi ra tùy ý vắt trên cánh tay.
Bên cạnh là Tịch Gia Hòa, một bộ đồ thể thao, tóc cắt kiểu Mỹ đơn giản, trông không giống người cùng tuổi với anh chút nào.
Buổi gặp mặt đầu tiên, nếu không có Tịch Gia Hòa, tôi và Hướng Tần chắc chẳng có mấy câu để nói, bầu không khí hẳn sẽ ngượng ngập đến chết.
Nghĩ lại lần đầu gặp gỡ, tôi không nhịn được mà tự trách bản thân.
Nhất kiến chung tình, chẳng qua chỉ là bị sắc đẹp mê hoặc.
Mà tôi đã trả cái giá quá đắt cho sự si mê của mình.
Giờ tôi còn tâm trạng nào để ăn uống chứ.
"Em cũng không muốn ở đây thêm nữa, dì mà thấy bọn em không về cùng nhau, chắc lại mắng anh ấy mất."
Tôi còn chưa nói hết câu, Tịch Gia Hòa đã ngắt lời.
"Có vẻ tiền lễ hỏi nhà họ Hướng đưa ra chưa đủ tốt nhỉ?"
"Đến một tiếng ‘mẹ’ mà em cũng không chịu gọi."
Tôi biết anh đang cố làm tôi vui, nhưng chắc hẳn nụ cười gượng gạo của tôi lúc này rất khó coi.
"Tịch Gia Hòa, bao giờ anh về nước?"
Tôi ngước mắt nhìn anh.
"Em về lúc nào, anh về lúc đó."
"Tất nhiên, nếu em cần."
03
Hôm đó, tôi chẳng ăn được gì, chỉ kéo theo Tịch Gia Hòa vào một quán nhậu nhỏ, uống liền năm chai rượu Hắc Long.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những ký ức ngọt ngào từng thuộc về tôi ùa về theo men say, khiến tôi gục xuống, không còn biết trời đất là gì.
Tỉnh dậy, điện thoại ngoài thông báo đặt vé của Tịch Gia Hòa, không có bất kỳ tin nhắn nào khác.
Bị chồng bỏ lại ở một đất nước xa lạ, vậy mà anh ta còn bận đến mức chẳng có nổi một lời hỏi han.
Trong lòng tôi vẫn còn chút mong đợi, nhưng mong đợi rồi cũng chỉ để thất vọng mà thôi.
Trên chuyến bay, tôi mới biết Tịch Gia Hòa đã nhìn thấy bài đăng của Bạch Tô Tô trên mạng xã hội.
Cũng tiện thể thấy luôn bình luận của Hướng Tần bên dưới.
Biết có chuyện không ổn, anh liên tục gọi điện cho Hướng Tần.
Nhưng thật xui xẻo, chẳng có cuộc gọi nào thông được.
Đưa tôi về đến dưới nhà, anh dặn dò một câu trước khi đi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Tôi liếc nhìn cửa sổ tối om trên tầng, khẽ nhếch môi ra hiệu cho anh yên tâm.
Đẩy cửa bước vào, thứ chào đón tôi chỉ là sự im lặng.
Tôi lần tay trên chiếc bàn ăn, nơi còn sót lại nửa cốc nước mà Hướng Tần uống dở trước khi đi, lòng lại lạnh thêm vài phần.
Ba ngày rồi, anh không về nhà.
Tôi lê thân xác còn vương hơi men đi trong căn phòng tối, lặng lẽ vuốt ve lớp vải thô trên ghế sofa.
Chiếc ghế này, là tôi và anh cùng nhau chọn.
Hồi còn yêu đương nồng nhiệt, anh từng nói, anh thích nhất là ngồi trên sofa.
Còn cả chiếc bàn ăn này nữa.
Tôi chẳng bao giờ chịu ngồi ăn tử tế một mình, thế là Hướng Tần chọn ngay chiếc đắt nhất trong cửa hàng.
Vì anh muốn mỗi bữa ăn của tôi đều phải có cảm giác trang trọng.
Từng bước chân tôi đi chậm rãi.
Mỗi bước như giẫm lên lưỡi d.a.o sắc bén.
Lúc mới quen Hướng Tần, anh chỉ là một giảng viên phụ đạo ở Đại học Hải Thành.
Lương không cao, mỗi lần thấy giá nhà trên TV tăng vùn vụt, anh lại thở dài bất lực.
Tôi biết anh không hòa thuận với gia đình, nên cũng chẳng thể nhờ cậy về kinh tế.
Những khi ấy, tôi thường ngồi lên đùi anh, hôn lên đôi mắt sâu thẳm của anh.
"Thầy Hướng à, dù không có biệt thự, em vẫn sẽ ở bên anh."
Anh cười, đôi mắt sáng rực, kiêu ngạo nói: "Vợ của Hướng Tần tôi, phải là công chúa."
"Mà công chúa thì đương nhiên phải sống trong lâu đài."
"Chiếc lâu đài này, tôi nhất định sẽ tự mình giành lấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro